Cảm giác thèm ăn đã lâu không cảm nhận được này, trong chốc lát dâng lên trong lòng Mạc Thanh Uyên, anh ta ngạc nhiên nhìn Đào Ngôn Hề, bờ môi giật giật.
Đương nhiên Đào Ngôn Hề biết Mạc Thanh Uyên muốn hỏi thứ gì, cô làm một động tác im lặng.
“Xuỵt, đây là bí mật đó ~”
Mạc Thanh Uyên gật gật đầu, bày tỏ đã hiểu, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, tất nhiên anh ta sẽ không hỏi nhiều.
“Cảm ơn.” Mạc Thanh Uyên mở miệng nói, nhanh chóng đứng lên, muốn đi ăn chút gì đó.
Đào Ngôn Hề lắc đầu, sau đó lấy ra điện thoại di động của mình.
“Thêm WeChat nhé?”
Mạc Thanh Uyên gật gật đầu, cùng thêm Wechat với Đào Ngôn Hề.
Sau đó, Mạc Thanh Uyên dẫn vệ sỹ nhanh chóng rời đi, đương nhiên, lúc rời khỏi vẫn không quên mang theo ly rượu kia.
Về việc lấy đi để làm gì, đó không phải là chuyện Đào Ngôn Hề quan tâm.
Bên kia, Lục Giai Giai thấy Đào Ngôn Hề quét điện thoại di động trên tay người đàn ông, có lẽ hai bên đã thêm WeChat của nhau.
Vẻ mặt của Lục Giai Giai càng thêm đen, cô ta nắm chặt ly rượu trong tay, hít sâu mấy hơi.
Lúc này, Đào Ngôn Hề cầm điện thoại di động trở lại quầy bar.
“Tôi thêm được WeChat của anh ta rồi!”
Đào Ngôn Hề lắc điện thoại trên tay, ngẩng đầu thật cao, dáng vẻ vô cùng tự hào.
Sắc mặt Lục Giai Giai cứng ngắc, nhạt nhẽo chúc mừng nói: “Cô giỏi thật đấy.”
“Cho nên, cô nói thử xem, có đúng là vì cô xấu xí nên mới không thể thêm WeChat của anh ta hay không? Tôi thấy anh ta đồng ý rất nhanh, ôi, chẳng qua cũng bởi vì tôi quá đẹp!”
Đào Ngôn Hề nói một cách vô cùng tự luyến, vừa nói vừa sờ khuôn mặt của mình, dáng vẻ “tôi đẹp nhất”.
Lục Giai Giai nghe thấy cô nói như thế, trong lòng âm thầm bật cười, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía Đào Ngôn Hề.
Không biết có phải là do ảo giác của cô ta hay không, mà dường như Đào Ngôn Hề có vẻ ưa nhìn hơn so với trước kia.
Đặc biệt là cặp mắt kia, dường như biết nói chuyện.
Lục Giai Giai mấp máy môi, thầm nghĩ mình nhất định là bị tức đến nỗi mơ hồ rồi.
“Vậy khi nào thì cô sẽ đưa gối ôm thỏ nhỏ cho tôi?” Đào Ngôn Hề đột nhiên hỏi.
“Ngày mai cô tới lấy là được.” Lục Giai Giai tùy ý nói, cùng lắm chỉ là một cái gối ôm hình thỏ nhỏ mà thôi, cô ta còn không thích đến thế.
Đào Ngôn Hề nhếch miệng cười, “Cứ quyết định như vậy đi!”
Trong lòng Lục Giai Giai vô cùng buồn rầu, lại gọi thêm một ly rượu, lần này cô ta gọi một loại còn đắt hơn so với “Bloody Mary”, dù sao cô ta cũng không phải người trả tiền.
Đào Ngôn Hề cũng không ngăn cản hành động của Lục Giai Giai, chỉ là ý cười nơi khóe miệng càng thêm sâu hơn.
Lúc này, Đào Ngôn Hề nhận được điện thoại của anh trai cô.
“Có phải cô lại đi đến nơi không khí ô nhiễm đó đúng không?”
“Quay về ngay lập tức, nếu không thì đừng bao giờ trở về nữa.”
...
Giọng nói của Nguyên Cẩn Ngôn tràn đầy tức giận, Đào Ngôn Hề cười híp mắt, lớn tiếng nói: “Trở về thì trở về! Hừ!”
Sau khi nói xong, Đào Ngôn Hề cúp điện thoại, sau đó tạm biệt cùng Lục Giai Giai rồi rời đi.
Sau khi Đào Ngôn Hề rời đi, Lục Giai Giai vẫn ở lại chơi thêm một hồi, cuối cùng thật sự tìm không thấy một người đàn ông nào có chất lượng tốt, cô ta cũng chuẩn bị đi về.
Nhưng khi cô ta vừa ra đến cửa đã bị người ngăn lại.
“Xin lỗi cô, mời cô trả tiền rượu rồi hãy về.”
Sắc mặt Lục Giai Giai tối sầm, “Chẳng lẽ người đi cùng tôi vừa rồi không trả sao?”
“Không có.” Đối phương trả lời.
Vẻ mặt Lục Giai Giai càng đen hơn, trong lòng âm thầm ghi nhớ Đào Ngôn Hề.
“Bao nhiêu tiền?” Sắc mặt Lục Giai Giai không tốt hỏi.
“Tổng cộng 2 vạn, cô trả tiền mặt hay quẹt thẻ? Hay là WeChat?”
Lục Giai Giai nghe được từ “2 vạn”, cơ thể lảo đảo một lúc, suýt chút nữa thì ngất đi.