Ngày hôm sau.
Thời điểm Kiều Thư tỉnh lại nhìn nhẫn trên tay nhịn không được lại hồi tưởng dư vị hôn trên xích đu đêm qua một chút .
Cậu ôm chăn kích động ở trên giường lăn lộn.
Tuy rằng không phải thật sự là xích đu play, nhưng là dù chỉ ngồi ở trên xích đu hôn môi cũng là thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cậu đỏ mặt, sóng mắt lưu động.
Lần sau có thể thử xem cái khác.
Kiều Thư che mặt.
Mỗi ngày buổi sáng rời giường theo lệ thường cùng nhãi con hỗ động một lần, sau đó rửa mặt, đi xuống dưới lầu ăn bữa sáng.
Theo thường lệ là có hai cái trứng luộc.
Kiều Thư khua chân một bên lột trứng gà, một bên nhìn di động.
“A ô.”
Cậu cắn tiếp hai ngụm trứng gà.
WeChat bắn ra tin tức.
Cố Trầm Ngôn: Hôm nay Lý bí thư ở văn phòng chia táo sữa, cô ấy có để cho em một phần.
Kiều Thư: Táo sữa!
Cố Trầm Ngôn: Ừm.
Cố Trầm Ngôn: Anh có nếm thử một trái, ngọt, là hương vị em thích.
Kiều Thư: [heo heo hút nước miếng]
Kiều Thư: Hiện tại liền muốn ăn!
Cố Trầm Ngôn: Hôm nay khi nào lại đây?
Kiều Thư: Ngô.
Kiều Thư: Cố tiên sinh ~
Kiều Thư: Ngài là nhớ tiểu tiên sinh sao?
Cố Trầm Ngôn: Ừm.
Kiều Thư cắn trứng gà cười ra tiếng, cậu liếʍ liếʍ môi, đang muốn tiếp tục đánh chữ, đột nhiên nhíu nhíu mày.
Cậu nhanh chóng từ buông điện thoại ra đưa tay che miệng lại, giây tiếp theo nhanh chóng ném xuống trứng gà, nhanh chóng nhảy xuống từ trên ghế dựa chạy tới toilet.
“Thiếu phu nhân?”
Dì Lan đang cho cá ăn nghe được động tĩnh, quay đầu liền nhìn thấy thân ảnh Kiều Thư đang chạy nhanh.
Bà nhăn nhăn mày.
Sau đó lo lắng mà theo sau.
Cửa toilet không có đóng, dì Lan nhanh chóng đi vài bước liền nghe được tiếng “ọe”, tâm bà vừa động, sau đó nện bước nhanh hơn, đi đến toilet.
Quả nhiên nhìn thấy Kiều Thư đang ghé vào bồn khó chịu nôn mửa.
Dì Lan lập tức đi đến bên người Kiều Thư, duỗi tay nhẹ nhàng mà vuốt lưng Kiều Thư.
Kiều Thư quay đầu: “Dì Lan.”
Bất thình lình nôn mửa làm cậu khó chịu cực kỳ, cậu nôn một hồi, liền đem bữa sáng vừa ăn vào đều phun ra hết, lúc này cậu khóe mắt đỏ bừng, nước mắt lập loè.
Đáng thương cực kỳ.
Nhưng nói một câu, cậu lại lập tức muốn nôn, lập tức xoay đầu tiếp tục nôn.
Dì Lan: “Trước đừng nói chuyện.”
Dì Lan ôn nhu vuốt lưng cho Kiều Thư.
Chờ đến khi Kiều Thư từ toilet ra tới đã qua gần mười phút, cậu ủy khuất ba ba được dì Lan đỡ ra, mặt đều tái nhợt vài phần.
Dì Lan: “Là nôn nghén.”
“Thiếu phu nhân đừng lo lắng, dì gọi bác sĩ lại đây nhìn xem.” Bà nói xong lại nhíu nhíu mày: “Không được, chúng ta vẫn là đi bệnh viện kiểm tra toàn thân một lần, như vậy bảo đảm được một chút.”
Kiều Thư suy yếu gật đầu.
Dì Lan đỡ Kiều Thư ở bên bàn ăn ngồi xuống, “Thiếu phu nhân còn muốn ăn không?”
Kiều Thư nhìn thoáng qua bữa sáng còn chưa có ăn xong trên bàn , cậu là còn muốn ăn, nhưng nghĩ đến vừa nãy cậu vừa mới nôn, liền có chút sợ hãi, vì thế lắc lắc đầu.
Dì Lan: “Chúng ta đây đi bệnh viện trước, một hồi……”
Điện thoại trên bàn chấn động.
Kiều Thư nhìn thoáng qua, là Cố Trầm Ngôn điện thoại, cậu xoa xoa ngực nhấn nghe.
Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn.”
Thanh âm hoàn toàn không có tinh thần cùng cao hứng như ngày xưa, héo héo, đáng thương.
Ở trong công ty Cố Trầm Ngôn nghe vậy mày nhăn lại: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Thư mếu máo: “Vừa mới nôn ra.”
Ủy khuất không chịu được.
Cố Trầm Ngôn lập tức đứng lên, vội vàng nói: “Chờ anh, anh hiện tại liền trở về đưa em đi bệnh viện.”
Anh một bên nói một bên bước nhanh ra ngoài văn phòng.
Kiều Thư: “Không cần.”
“Em hiện tại cùng dì Lan chuẩn bị đi bệnh viện, anh……”
Cố Trầm Ngôn: “Vậy anh hiện tại liền đi bệnh viện.”
“Ngoan.”
“Đừng khóc.”
“Anh thực mau liền đến.”
“Đừng sợ.”
Nguyên bản muốn cho Cố Trầm Ngôn ở công ty tiếp tục công tác, Kiều Thư nghe vậy rốt cuộc vẫn là nuốt xuống câu nói thông tình đạt lý này.
Hiện tại cậu khó chịu cực kỳ.
Chính là muốn có Cố Trầm Ngôn ở bên cạnh, vì thế cậu mếu máo: “Cố tiên sinh, tiểu tiên sinh muốn ôm một cái.”
Cố Trầm Ngôn: “Chờ anh.”
Điện thoại cắt đứt.
Kiều Thư lúc này mới phát hiện trước khi cậu nghe cuộc điện thoại này thì Cố Trầm Ngôn còn gọi nhỡ cho cậu hai cuộc nữa.
Cậu nhìn thoáng qua WeChat.
Phỏng chừng là do cậu không trả lời tin nhắn trong thời gian quá lâu cho nên Cố Trầm Ngôn mới lo lắng gọi điện thoại lại đây.
Tâm tình cậu liền tốt lên một chút.
Kiều Thư lên lầu thay đổi một bộ quần áo, sau đó cùng dì Lan gọi tài xế lái xe đến bệnh viện.
Cố Trầm Ngôn tốc độ so với cậu còn nhanh hơn.
Kiều Thư còn chưa tới bệnh viện, anh cũng đã tới rồi, sau đó liền ở lầu một chờ Kiều Thư.
Kiều Thư vừa xuống xe, Cố Trầm Ngôn liền lập tức chạy tới, ôm lấy Kiều Thư: “Đừng sợ.”
Anh xoa đầu Kiều Thư, cúi đầu khẽ hôn trán cậu: “Chúng ta này liền đi lên để bác sĩ kiểm tra.”
Kiều Thư: “Dạ.”
Đầu cậu ở trên vai Cố Trầm Ngôn cọ cọ, sau đó bắt lấy tay Cố Trầm Ngôn.
Kiều Thư cứ như vậy được Cố Trầm Ngôn nửa ôm đi lên, người phụ trách kiểm tra cho Kiều Thư vẫn là chị họ của Phương Chu Du Phương Đường Đường, bởi vì có quan hệ cho nên kết quả thực mau liền ra đây.
Phương Đường Đường: “Thân thể dựng phu thực khỏe mạnh, phôi thai phát dục cũng rất tốt, hai người không cần lo lắng.”
“Chính là nôn nghén bình thường.”
Cố Trầm Ngôn nhíu mày: “Nôn nghén không phải là trong ba tháng đầu mới có sao?”
Phương Đường Đường: “Nam mang thai cùng nữ mang thai sẽ có một ít phản ứng bất đồng, loại tình huống này của Kiều Thư thì cũng đã từng phát sinh qua trên người những dựng phu khác……”
Phương Đường Đường nói rất nhiều, lúc này mới làm cho Cố Trầm Ngôn cùng Kiều Thư yên lòng.
Thời điểm trở về, dì Lan lải nhải: “Nguyên lai cho rằng thiếu phu nhân không cần liền không chuẩn bị, một hồi dì đi mua chút mơ chua gì đó trở về, ăn chút chua có thể áp xuống……”
Cố Trầm Ngôn nhìn Kiều Thư trong lòng ngực tinh thần vẫn là không tốt: “Vẫn còn khó chịu?”
Kiều Thư lắc đầu: “Có chút đói bụng.”
Cậu sờ sờ bụng, buổi sáng ăn đồ vật gì đều nôn ra hết, lúc này lại đến bệnh viện lăn lộn một hồi, liền đói bụng, có cảm giác ngực dán vào lưng luôn rồi.
Cố Trầm Ngôn giơ tay nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm, mua cơm trở về ăn?”
Kiều Thư: “Dạ.”
Hai mắt cậu trông mong nhìn Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”
Kiều Thư: “Anh hiện tại còn phải trở về công ty công tác sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Không quay về.”
“Cùng em ăn cơm.”
Kiều Thư nháy mắt không ủy khuất.
Kiều Thư cùng dì Lan là ngồi xe nhà lại đây, thời điểm trở về dì Lan như cũ vẫn là ngồi chiếc xe kia, Kiều Thư lại ngồi cùng một chiếc xe với Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn vỗ vỗ chân: “Ngồi lên đây.”
Kiều Thư lập tức cao hứng mà ngồi ở trên đùi Cố Trầm Ngôn, cậu ngồi đối mặt với Cố Trầm Ngôn, ôm hai vai anh, kiều khí đem đầu gối lên trên vai Cố Trầm Ngôn.
Tài xế khởi động xe.
Trên xe có chuẩn bị một ít trái cây, Cố Trầm Ngôn mở ra tủ lạnh hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Kiều Thư quay đầu nhìn thoáng qua: “Anh đào.”
Cố Trầm Ngôn lấy anh đào ra.
Kiều Thư lười biếng mà há mồm, Cố Trầm Ngôn biết nghe lời phải mà đút cậu ăn, thời điểm đút cậu trái đầu tiên anh có chút cẩn thận hỏi: “Có khó chịu không?”
Kiều Thư cắn anh đào lắc đầu.
Cố Trầm Ngôn yên tâm một ít, anh sờ sờ bụng Kiều Thư, phi thường nghiêm túc: “Bé con nghe lời, không cần nháo ba ba, để ba ba mỗi ngày đều có thể ăn cơm thật ngon.”
“Chúng ta phải bảo vệ ba ba.”
“Ngoan.”
Kiều Thư cắn anh đào nhịn không được cười.
Cậu lúc này tuy rằng đang đói, nhưng là bây giờ so với lúc trước có tinh thần hơn một ít, cậu duỗi tay chọc chọc mặt Cố Trầm Ngôn.
“Cố tiên sinh ~”
“Anh thật ấu trĩ nha.”
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Kiều Thư tiếp tục cười: “Bé con còn nhỏ nha, mới nghe không hiểu đâu.”
Cố Trầm Ngôn cười nói: “Nghe hiểu.”
Kiều Thư chớp chớp mắt.
Cố Trầm Ngôn: “Đây là ước định của anh với bé con, bé con của chúng ta ngoan như vậy, nhất định sẽ tuân thủ.”
Có lẽ là bé con thật sự nghe hiểu ước định của ba ba lớn với bé, lúc sau đều đặc biệt ngoan, mặc kệ là Kiều Thư ăn trái cây, hay là thời điểm cậu ăn cơn trưa bé đều an an tĩnh tĩnh, Kiều Thư cũng không có cảm giác được bất luận khó chịu gì.
Cậu ăn uống vẫn tốt như trước.
Thậm chí bởi vì buổi sáng nôn ra, giữa trưa còn ăn nhiều thêm một chén cơm.
Dì Lan mua rất nhiều trái cây có vị chua về, còn có một ít mứt quả.
Trong nhà nhà ăn, phòng khách, còn có phòng của Kiều Thư, mấy nơi cậu thường xuyên ngốc ngốc đều được dì Lan chuẩn bị những trái cây nhìn qua liền biết chua ê răng.
Kiều Thư không quá thích chua, nguyên bản cho rằng cậu khẳng định sẽ ăn không vô những cái này, nhưng thử nếm một ngụm, sau đó cậu liền phát hiện khẩu vị của cậu thay đổi, vị chua thế nhưng cũng không tệ lắm?
Kiều Thư: “……”
Mang thai thật là thần kỳ.
____________________
Tui quyết định đổi xưng hô của Lão Cố với Kiều Kiều thành "anh-em", bởi vì tui cảm thấy "tôi-em" có chút xa cách sao sao đó nên sửa lại luôn.
Táo sữa