Kiều Thư đóng tai nghe của hai người.
Cậu kích động mà gặm cắn môi Cố Trầm Ngôn, hai tay cũng chậm rãi treo ở trên cổ Cố Trầm Ngôn, ngửa đầu, hai tròng mắt sáng lấp lánh mà nhìn Cố Trầm Ngôn: “Ông xã, anh thật đẹp trai.”
“Đẹp trai ngây người!”
Cố Trầm Ngôn cười khẽ: “Không dọa đến?”
Kiều Thư lắc lắc đầu, sau đó lại đột nhiên gật gật đầu: “Dọa tới rồi.”
Cố Trầm Ngôn nhíu mày.
Kiều Thư cười tiếp tục nói: “Nguyên lai là chồng em đánh nhau lợi hại như vậy, dọa trái tim nhỏ của em đập bùm bùm.”
“Thiếu chút nữa liền kích động nhảy ra ngoài.”
“Cực kì đẹp trai.”
Cố Trầm Ngôn từ trong yết hầu tràn ra một trận cười nhẹ, anh bất đắc dĩ mà nhéo nhéo mũi Kiều Thư: “Em nha.”
Kiều Thư: “Hì hì.”
“Về sau lúc gặp đánh nhau em cũng không sợ, em có ông xã nha!”
“Ông xã!”
“Ha ha ha ha ha!”
“Ông xã, lại hôn một cái.”
Cậu lại lần nữa cắn môi Cố Trầm Ngôn, đầu lưỡi không hề kết cấu mà đâm loạn.
Cố Trầm Ngôn bị cậu hôn mà ánh mắt càng ngày càng trầm, anh ôm lấy eo Kiều Thư tay dùng lực một chút, mang theo Kiều Thư vừa chuyển, vị trí hai người hoàn toàn chuyển lại.
Kiều Thư từ chủ động biến thành bị động.
Nhưng cậu không thèm quan tâm, ngược lại còn càng kích động, “Ông xã dùng sức hôn em.”
Cậu giương môi dụ hoặc.
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Không khí trong ngỏ nhỏ từ lạnh băng trở nên bỏng cháy, lúc hai người từ bên trong đi ra thời gian cũng đã qua 7 8 phút, đôi môi hồng nhạt của Kiều Thư giống như bị bôi lên một lớp phấn đỏ rực, nhìn kỹ còn có chút sưng lên.
“Hô.”
Kiều Thư một khuôn mặt phiếm hồng, cậu đi bên người Cố Trầm Ngôn, con ngươi thủy nhuận còn tàn lưu lại cảm xúc kích động, cậu thường thường mà ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân một cái, lại đè xuống trái tim mình.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ!
Đáng tiếc hiện tại lực hô hấp của cậu không được tốt.
Kiều Thư tiếc hận mà sờ sờ bé con trong bụng.
Hai người một lần nữa đi đến bên chỗ chiếc xe đạp công cộng kia, bên cạnh xe còn có cây kem mà vừa rồi Kiều Thư làm rơi xuống, chỉ là đã hòa tan.
Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua, anh từ trong túi lấy ra một tờ giấy, sau đó khom lưng nhặt lên cây kem rơi xuống ném vào thùng rác.
Kiều Thư: “Thật đáng tiếc nga.”
Cậu nhìn cây kem đã tan trên mặt đất, thèm liếʍ liếʍ môi.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi lại đi mua một cây.”
Kiều Thư giữ chặt Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn quay đầu lại: “Ừm?”
Kiều Thư đau lòng lắc đầu: “Không cần, thời gian sắp không kịp, chúng ta trước 6 giờ còn phải tới tháp đồng hồ chụp ảnh.”
Hiện tại cách 6 giờ còn không đến hai mươi phút.
Kiều Thư mếu máo.
Kem của cậu!
QAQ
Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu Kiều Thư: “Kia một hồi chụp xong chúng ta lại trở về mua?”
Kiều Thư tức khắc ánh mắt sáng lên: “Thật sự?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Yeah!” Kiều Thư cao hứng nhảy dựng lên, đương nhiên cậu cũng không quên vuốt mông ngựa: “Cố tiên sinh giỏi nhất!”
“Cố tiên sinh tốt nhất!”
Bên trong tai nghe đã mở ra một lần nữa truyền tới thanh âm phạt tiền của đạo diện.
Kiều Thư làm mặt quỷ, không có chút nào bị ảnh hưởng đến tâm tình, cậu bắt lấy tay Cố Trầm Ngôn: “Đi đi đi! Chú chúng ta mau đi chụp ảnh đi!”
Chụp ảnh xong sớm, sớm được ăn cơm!
Vui vẻ!
Xe đạp một lần nữa lên đường.
Vì có thể thành công chụp ảnh, lần này tốc độ Cố Trầm Ngôn lái xe nhanh một ít, nhưng như cũ thực ổn.
Ban đêm đang lặng lẽ tiến đến.
Độ ấm của Cổ thành chậm rãi hạ thấp, nghênh diện gió thổi lạnh lẽo, nhưng Kiều Thư không có cảm thấy lạnh chút nào, bởi vì áo khoác của Cố Trầm Ngôn chính là tròng lên trên người cậu, đem cả người cậu gắt gao bao bọc lấy.
Ấm áp.
Kiều Thư: “Anh thật sự không lạnh sao?” Ngữ khí lo lắng.
Cố Trầm Ngôn: “Không lạnh.”
“Em có thể sờ sờ xem.”
Kiều Thư một tay ôm eo Cố Trầm Ngôn, một tay duỗi về phía trước, sờ sờ cánh tay Cố Trầm Ngôn, cảm nhận được độ ấm trên đó so với trên người cậu còn cao hơn, lúc này mới yên tâm một chút.
Thời điểm họ tới tháp đồng hồ thời gian là 5 giờ 55 phút, lúc này mọi người đều đã tới rồi, sau người Giang Gia Du đang đứng ở trước tháp đồng hồ trò chuyện.
Kiều Thư bọn họ là tới trễ nhất.
Giang Gia Du: “Kiều Kiều, các cậu rốt cuộc tới rồi, tớ còn sợ các cậu không đuổi kịp nữa.”
Kiều Thư cười xuống xe, đem máy ảnh treo ở trên cổ không chút khách khí nhét vào trên tay Giang Gia Du: “Mau, giúp tớ chụp ảnh.”
Giang Gia Du: “Mau mau.”
Cố Trầm Ngôn dựng xe xuống, anh đi đến bên người Kiều Thư, hai người đứng trước tháp đồng hồ, Cố Trầm Ngôn nhẹ nhàng đem Kiều Thư chặn ngang bế lên, Kiều Thư duỗi tay, đối với màn ảnh hi một cái.
Nhiệm vụ chụp ảnh: Trước tháo đồng hồ ôm công chúa. ( hoàn thành )
Lúc này thời gian là 5 giờ 58 phút.
Cố Trầm Ngôn buông Kiều Thư, lôi kéo áo khoác trên người Kiều Thư, đem quần áo trên người cậu sửa sang lại cho tốt.
Kiều Thư cười cười.
Sau đó nắm tay Cố Trầm Ngôn, cầm máy ảnh trên tay Giang Gia Du đi một bên giao nhiệm vụ.
Người tổ chức hoạt động chính là tổ tiết mục, đạo diễn đứng ở chỗ kia cười khanh khách mà đem một bao lì xì chưa 100 đồng giao cho Kiều Thư: “Chúc mừng chú cháu hai người, đạt được tiền thưởng cổ vũ lần này, đây là tiền thưởng của các cậu, nhận lấy đi.”
Kiều Thư tiếp nhận bao lì xì, cao hứng mà hôn một cái, lúc này mới đem bao lì xì mở ra.
Một trăm đồng!
Úc gia!
Cố Trầm Ngôn cười xoa xoa đầu Kiều Thư.
Kiều Thư: “Ngư Ngư, các cậu ai cầm giải nhất?”
Giang Gia Du cao hứng mà dương đầu: “Tớ!” Hắn còn khoe khoang giơ ra bàn tay, đối với Kiều Thư so so: “500 đồng, ha ha ha ha ha!”
Quả nhiên!
Tuy rằng đã sớm biết, nhưng vẫn là thật ghen ghét nga!
Mà đội được hạng hai chính là đội hai cô gái, các cô so Giang Gia Du chậm hơn hai phút, chỉ lấy được tiền thưởng 300 đồng. Hạng ba là Chu Ngạn Thanh cùng Tiêu Bạch, được 200 đồng.
Kiều Thư hai người ít nhất.
Chỉ có một trăm.
QAQ
Cố Trầm Ngôn nhéo nhéo gáy Kiều Thư, ôn thanh nói: “Đừng lo lắng, sẽ có tiền.”
Kiều Thư tín nhiệm gật gật đầu: “Ừm.”
“Chúng ta cùng nhau nỗ lực nha!”
Hoàn thành nhiệm vụ, mấy người thương lượng cùng đi ăn cơm, mọi người AA.
Thời gian đã không còn sớm.
Mọi người ở phụ cận tìm một tiệm cơm tương đối sạch sẽ, keo kiệt bủn xỉn chọn 7 món ăn 1 canh.
Giá cả của cửa hàng nhỏ này cũng khá ổn, hương vị cũng rất không tồi, Kiều Thư ăn bốn chén cơm, lại nói Cố Trầm Ngôn gọi cho cậu một chén canh thịt, lúc này mới thỏa mãn quay đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn cúi đầu, cầm khăn giấy động tác mềm nhẹ giúp cậu lau miệng.
Chu Ngạn Thanh xem mà nhếch miệng: “Anh dâu, lượng cơm anh ăn cũng quá lớn đi? Bốn chén!”
“Ngày hôm qua ba chén em cho rằng đã là cực hạn!”
Kiều Thư xem hắn: “Chỗ nào lớn?”
“Hôm nay đi một ngày lận!”
Chu Ngạn Thanh nhìn chén cơm trước mặt, dù múc hai chén nhưng vẫn còn thừa lại: “……”
Hai cô gái nữa chén cơm trước mặt mình: “……”
Mà Sở Trì Thanh còn lại thì đang phát ngốc mà nhìn chằm chằm Cố Trầm Ngôn giúp Kiều Thư lau tay lau miệng, ánh mắt thường thường phiêu hướng Giang Gia Du ngồi đối diện Kiều Thư đang nhấp miệng cười vui vẻ.
Hắn cũng muốn……
Chu Ngạn Thanh đổi đề tài: “Buổi tối có phải hay không còn phải đi làm công a?”
“Mệt a!”
Sở Trì Thanh: “Cậu cũng có thể không đi làm công, chính là không có tiền thêm mà thôi, cũng chỉ không lấy được giải thưởng lớn mà thôi.”
Chu Ngạn Thanh: “Tui nhưng thật ra không sao cả.”
Tiêu Bạch khẩn trương mà nhìn chằm chằm Chu Ngạn Thanh.
Chu Ngạn Thanh: “……”
“Được rồi.”
Hắn tuy rằng không muốn đi làm công, nhưng cũng không muốn liên lụy người khác, ai!
Công việc tổ tiết mục cung cấp đều là làm theo giờ, tiền lương một giờ trong khoảng 50-100 đồng, địa điểm bất đồng, bởi vậy mấy người cơm nước xong lại lần nữa tản đi.
Đi ra bên ngoài cửa hàng, gió lạnh lại thổi tới, Cố Trầm Ngôn đem áo khoác mới vừa rồi Kiều Thư một lần nữa giúp Kiều Thư tròng lên, nút thắt gài đến trên cùng, cuối cùng đem mũ đội lên cho Kiều Thư.
Kiều Thư chờ mong nhìn Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”
Kiều Thư liếʍ liếʍ môi: “Kem.”
Cố Trầm Ngôn nhéo nhéo khuôn mặt Kiều Thư: “Mèo con tham ăn, mới vừa cơm nước xong liền lại muốn ăn.”
Kiều Thư làm nũng: “Anh đáp ứng rồi.”
“Không thể đổi ý ~”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
“Không đổi ý.”
Anh ôm Kiều Thư đi hướng đến tiệm kem: “Chúng ta đi tiêu thực trước đi.”
Kiều Thư vui vẻ nói: “Được.”
Sở Trì Thanh đang đứng trước chỗ xe đạp công cộng quét mã yên lặng mà nhìn bóng dáng hai người Kiều Thư đang đi xa, sau đó yên lặng mà ngẩng đầu nhìn về phía Giang Gia Du, hắn mím môi: “Tiểu Ngư Nhi, em lạnh không?”
Giang Gia Du: “Cái gì?”
Sở Trì Thanh ngồi dậy, đi tới chỗ Giang Gia Du, vừa đi vừa cởϊ áσ khoác: “Mặc áo khoác của anh.”
Giang Gia Du: “……”
Mặt nhanh chóng hồng lên.
……
Đi được nữa đoạn đường, Kiều Thư liền mệt mỏi.
Cố Trầm Ngôn cúi đầu đau lòng hôn hôn trán cậu, ở trước người cậu ngồi xổm xuống.
“Gì vậy?”
Kiều Thư ngơ ngác chớp mắt.
Cố Trầm Ngôn: “Đi lên, tôi cõng em.”
Kiều Thư ức chế không được cười ra tiếng, “Chú ơi chú không mệt sao? Còn có thể cõng Kiều Kiều lên nha.”
Cố Trầm Ngôn: “Không mệt.”
“Leo lên.”
Kiều Thư nhìn nhìn, xác định Cố Trầm Ngôn thật sự không mệt, sau đó vui sướиɠ mà ghé vào trên lưng Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn cõng Kiều Thư vững vàng đứng dậy tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Thư: “Chú ơi, chú thật tốt.”
“Kiều Kiều thiệt là hạnh phúc nha.”
Cậu cười cười sau đó nhịn không được ngáp một cái thật lớn.
Cố Trầm Ngôn: “Mệt nhọc? Nằm bò ra nghỉ ngơi một hồi đi.”
Kiều Thư nghe lời đem đầu chôn ở hõm vai Cố Trầm Ngôn: “Dạ~~~~~.”
Tiệm kem cách không xa cũng không gần, lúc Kiều Thư ghé vào trên lưng Cố Trầm Ngôn thiếu chút nữa ngủ luôn thì hai người tới rồi.
Kiều Thư tức khắc lên tinh thần.
Cậu vỗ vỗ vai Cố Trầm Ngôn ý bảo anh thả cậu xuống, sau đó siêu cấp gấp không chờ nổi mà nắm tay Cố Trầm Ngôn nhảy bắn đến trước cửa hàng kem.
Lúc này người cũng không nhiều.
Kiều Thư liếʍ liếʍ môi, hỏi: “Anh ăn không?”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi không ăn.” Sau đó anh nói với người phục vụ: “Một phần kem xoài.”
Người phục vụ: “Được.”
Thực nhanh, kem liền có rồi, Kiều Thư vui vẻ một tay cầm kem một tay dắt lấy tay Cố Trầm Ngôn.
Cậu đem kem đưa tới trước mặt Cố Trầm Ngôn, thói quen tính mà cùng Cố Trầm Ngôn chia sẻ: “Anh cũng nếm thử.”
Cố Trầm Ngôn ăn một ngụm: “Em ăn.”
Kiều Thư: “Dạ.”
Cố Trầm Ngôn: “Chỉ có thể ăn nửa phần.”
Kiều Thư: “……”
“Được rồi.”
Động tác liếʍ kem càng quý trọng.
“Đúng rồi.” Kiều Thư nhớ tới, hỏi: “Chúng ta đi nơi nào làm công?”
Cố Trầm Ngôn: “Không đi.”
“Chúng ta trở về nghỉ ngơi.”
“A?”
Kiều Thư sửng sốt, sau đó thực nhanh lên đầu: “Được, không đi.”
Cậu nghĩ Cố Trầm Ngôn mệt mỏi.
Dù cậu ăn kem chậm như thế nào cẩn thận như thế nào thì rất nhanh nửa phần kem cũng xuống bụng, Kiều Thư không tha nhìn nửa phần kem còn dư lại, cậu sờ sờ bụng nhỏ của mình, vẫn là thành thành thật thật mà đem kem còn thừa lại đưa cho Cố Trầm Ngôn.
Kiều Thư ủy khuất: “Em ăn được.”
Cố Trầm Ngôn nhận lấy.
Kiều Thư thèm không chịu được, đôi mắt dừng ở nửa ly kem kia, dính đến dời không đi.
Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua.
Sau đó nhanh chóng mà đem nửa ly kem dư lại giải quyết xong, đem rác rưởi ném vào thùng rác.
Kiều Thư lúc này mới lưu luyến mà từ trên ly kem thu hồi ánh mắt, sau đó không quá vài giây, cậu thèm thèm nhìn về phía môi Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “?”
Kiều Thư giữ chặt Cố Trầm Ngôn, nhón chân hôn lên môi Cố Trầm Ngôn, đầu lưỡi mềm mại tham lam ở trên môi Cố Trầm Ngôn liếʍ liếʍ: “Ngọt.”
Cố Trầm Ngôn bật cười.
Anh nhéo nhéo mũi Kiều Thư: “Mèo nhỏ tham ăn.”