Nơi bọn họ đứng cách lữ quán cũng khá xa, nếu chạy xe đạp công công Kiều Thư lại luyến tiếc Cố Trầm Ngôn quá mệt mỏi, lúc này lại là giờ tan tầm, Kiều Thư luyến tiếc Cố Trầm Ngôn đi xe buýt, liền đề nghị gọi xe trở về.
Thời điểm trở lại lữ quán đã 8 giờ, Kiều Thư ngáp một cái tiếp ngáp một cái.
Những người khác còn chưa có trở về.
Cố Trầm Ngôn cầm quần áo tắm rửa dắt Kiều Thư đi vào phòng tắm, sau đó đóng cửa lại.
Anh không có trở ra.
Mà là ở bên trong giúp Kiều Thư mí mắt đều sắp rơi xuống gội đầu tắm rửa.
Qua không lâu, anh ôm Kiều Thư đã mặc tốt áo ngủ ra tới, cầm máy sấy giúp Kiều Thư sấy tóc.
“Ha ~”
Kiều Thư đỏ mặt, ngáp một cái đem đầu vùi ở trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Ngủ đi.”
Kiều Thư: “Dạ.”
Thanh âm cậu đều buồn ngủ đến mơ hồ.
Động tác Cố Trầm Ngôn ôm Kiều Thư thực nhẹ mà thổi tóc, chờ lúc anh đã sấy khô tóc Kiều Thư cậu đã ghé vào trong lòng ngực hắn ngủ rồi.
Anh nhẹ nhàng cười.
Sau đó ôm Kiều Thư, đem tiểu tiên sinh của anh nhẹ nhàng đặt lên trên giường, đắp chăn đàng hoàng.
Nụ hôn ấm áp dừng trên trán Kiều Thư.
Cố Trầm Ngôn: “Ngủ ngon.”
Một giấc này của Kiều Thư cũng không có ngủ thật lâu, ngủ đến một nửa cậu đột nhiên giật mình tỉnh dậy.
Cậu xoa xoa đôi mắt, hơi hơi nâng đầu theo bản năng trước tiên tìm kiếm thân ảnh Cố Trầm Ngôn.
Cậu thực mau tìm được.
Cố Trầm Ngôn đang ngồi ở bàn nhỏ trong phòng, đôi tay ở trên notebook nhanh chóng gõ gõ.
Kiều Thư ngáp một cái, từ trên giường bò dậy, cậu đi đến bên người Cố Trầm Ngôn, sau đó mềm như bông ghé vào vai Cố Trầm Ngôn, hai tay ôm cổ anh.
“Anh đang làm cái gì?” cậu mở nửa mắt, kiều khí dùng khuôn mặt ở trên mặt Cố Trầm Ngôn cọ cọ.
Cố Trầm Ngôn dừng lại động tác.
Anh nghiêng thân, đem Kiều Thư đang mơ mơ màng màng ôm đến trên đùi: “Như thế nào lại tỉnh?”
“Đói bụng?”
Kiều Thư: “Không biết.”
“Không đói.”
“Liền tỉnh.”
Cố Trầm Ngôn: “Còn ngủ không? Tôi ngủ với em.”
Kiều Thư lắc đầu, đánh ngáp: “Một hồi ngủ tiếp.” Cậu quay đầu nhìn về phía máy tính, một đống số liệu rậm rạp mà cậu xem không hiểu: “Anh đang làm gì?”
Không phải loại văn kiện bình thường.
Cố Trầm Ngôn: “Gõ một chút số hiệu kiếm tiền.”
“A?”
Kiều Thư ngơ ngác chớp chớp mắt: “Kiếm tiền.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.” Anh cười một chút: “Làm công người, làm công hồn, người làm công là người trên người.”
Kiều Thư: “……”
Đây là khẩu hiệu của tổ tiết mục.
Cố Trầm Ngôn giải thích cho Kiều Thư.
Tổ tiết mục ngay từ đầu liền có quy định bọn họ có thể lợi dụng sở trường đặc biệt của bản thân kiếm tiền, đây cũng là một điểm nóng của chương trình, đồng thời cũng có thể để cho khách quý bọn họ dựa vào thân phận nghệ sĩ này phô bày sở trường của bản thân, hút fan.
Bọn họ cũng không nhất định phải đi làm công việc tổ tiết mục cung cấp cho bọn họ, công việc tổ tiết mục cung cấp chỉ là một đường lui.
Cố Trầm Ngôn nguyên bản tính toán sau khi Kiều Thư ngủ say sẽ chơi cổ phiếu kiếm tiền, nhưng đạo diễn kịp thời ngăn lại.
Đạo diễn: “Cố tổng, chúng ta đây là chương trình làm công, chơi cổ phiếu không tốt lắm.”
Cố Trầm Ngôn: “Chơi cổ phiếu là sở trường đặc biệt của tôi, tôi nhớ rõ sáng nay thời điểm xuất phát ngài nói qua chúng ta có thể lợi dụng sở trường đặc biệt của bản thân để kiếm tiền.”
“Hơn nữa người làm công cũng có rất nhiều người chơi cổ phiếu.”
Đạo diễn: “……”
Đúng là vậy không sai.
Nhưng Cố tổng có thể cùng người làm công bình thường so sao? Kia chính là thần thoại thương nghiệp, chơi cổ phiếu nhẹ nhàng là có thể kiếm tiền.
Cổ phiếu này một khi chơi, kết quả cuối cùng của cái chương trình này không cần nghĩ cũng biết ai là người thắng.
Lời nói là đạo diễn nói ra, Cố Trầm Ngôn xác thật không có vi phạm quy định, vì thế đạo diễn chột dạ cùng Cố Trầm Ngôn thương lượng.
Cuối cùng Cố Trầm Ngôn thỏa hiệp: “Được, tôi không chơi cổ phiếu, tôi viết chương trình.” (Chương trình là chương trình máy tính ă)
Đạo diễn: “……”
Ngài viết chương trình cùng chơi cổ phiếu có khác biệt gì sao?!!! Kia chính là các chương trình giá trên trời!
Nhưng đây cũng là sở trường đặc biệt Cố Trầm Ngôn, đạo diễn rối rắm, chột dạ, cuối cùng hắn do do dự dự thật cẩn thận nói: “Số hiệu của ngài có thể bán tiện nghi một chút không?”
“Mấy trăm đồng tiền loại này……”
Cố Trầm Ngôn: “……”
“Được.”
Vì thế lập trình viên Cố tổng giá trên trời lúc này đang ở trên mạng viết trình tự số hiệu rất đơn giản.
Kiều Thư nhịn không được cười: “Em đều thiếu chút nữa quên mất còn có thể bán nghệ kiếm tiền.”
Buổi sáng đạo diễn phát tờ đơn công tác kia tư duy cậu liền bị dẫn đi, hơn nữa cậu xem trong tiểu thuyết cũng không viết Giang Gia Du bọn họ đi bán nghệ.
Kiều Thư hôn một ngụm Cố Trầm Ngôn: “Ông xã, anh thật giỏi nha!”
“Kiếm tiền vất vả.”
Cố Trầm Ngôn cười xoa xoa đầu cậu: “Không vất vả.”
Xác thật không vất vả.
Mấy số hiệu này đối với anh mà nói quả thực cũng đơn giản như uống nước, thực nhẹ nhàng là có thể làm xong.
Những cái này thì Kiều Thư cũng không biết.
Cậu nhìn màn hình máy tính hỏi: “Anh còn phải bao lâu nữa thì có thể viết xong?”
Cố Trầm Ngôn: “Chút nữa là xong rồi.”
Kiều Thư đứng thẳng người muốn xuống đất: “Vậy anh cố gắng viết, viết xong chúng ta cùng nhau ngủ.”
Cố Trầm Ngôn: “Không cần.”
Anh ôm Kiều Thư, không để Kiều Thư đi xuống, mà là đem cằm đặt ở trên vai Kiều Thư, hai tay đặt ở trên bàn phím notebook: “Như vậy liền có thể.”
“Thực nhanh liền xong rồi.”
“Chờ tôi một lát.”
Kiều Thư cười gật gật đầu: “Dạ.”
Cậu thoải mái mà oa ở trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn, nhìn đôi tay Cố Trầm Ngôn ở trên bàn phím nhanh chóng đánh đánh, đôi mắt cậu càng ngày càng sáng, tươi cười trên mặt cũng càng ngày càng kiêu ngạo.
Kiều Thư cảm thấy Cố Trầm Ngôn giống như một cái bảo tàng, mỗi ngày đều có thể làm cho cậu kinh hỉ, mang cho cậu vui sướиɠ.
Đàn dương cầm, đánh nhau.
Còn có viết chương trình.
Thật là lợi hại!
Đây là chồng cậu!
Cố Trầm Ngôn nói thực nhanh chính là thực nhanh, không đến hai phút anh liền viết xong, sau đó gửi cho người kia, đối phương thực nhanh đem tiền chuyển vào điện thoại Cố Trầm Ngôn, còn rất vui vẻ khen Cố Trầm Ngôn rất nhiều câu.
Kiều Thư: “Hắn thực sự có ánh mắt.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm?”
Kiều Thư: “Bởi vì hắn biết tìm anh viết chương trình còn khen anh nha.”
Cố Trầm Ngôn bật cười.
Anh đem điện thoại đưa cho Kiều Thư.
Hai mắt Kiều Thư tức khắc sáng ngời: “500 đồng!”
Cố Trầm Ngôn: “Còn có.”
Anh click mở giấy tờ, Kiều Thư lúc này mới phát hiện trong khoảng thời gian cậu ngủ này Cố Trầm Ngôn không chỉ nhận một đơn hàng này, còn nhận mấy đơn hàng khác.
Kiều Thư khϊếp sợ mà chớp chớp mắt, hỏi: “Em khi nãy mấy giờ ngủ?”
Cố Trầm Ngôn: “8 giờ rưỡi.”
Kiều Thư nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại là buổi tối 9 giờ rưỡi, cậu ngủ một giờ.
Mà trong một giờ này, Cố Trầm Ngôn thế nhưng đã làm xong ba đơn hàng, kiếm được một ngàn tám!
Một ngàn tám!
Kiều Thư: “Nhiều như vậy!”
Cố Trầm Ngôn cười xoa xoa đầu Kiều Thư, nguyên bản anh có thể kiếm càng nhiều, bất quá anh vẫn thu liễm.
Kiều Thư cũng không biết những cái này, nhưng chỉ một ngàn tám này liền cũng đủ làm cậu rất vui sướиɠ, cậu vui vẻ ôm lấy Cố Trầm Ngôn, hôn lên mặt Cố Trầm Ngôn, rắm cầu vồng một cái tiếp một cái: “A a a! Anh thật giỏi nha!”
“Anh quá lợi hại!”
Cố Trầm Ngôn: “Ngày mai không cần lo lắng chúng ta không có chỗ ở.”
Kiều Thư cào cào mặt.
Nguyên lai phía trước cậu lo lắng Cố Trầm Ngôn đều biết a.
Cố Trầm Ngôn cười khẽ, tiếp tục nói: “Còn có thể ăn được thật nhiều đồ ăn ngon, không cần lo lắng tiền không đủ.”
Kiều Thư ánh mắt sáng lên, tức khắc thèm thèm liếʍ môi.
Thời điểm bọn Giang Gia Du kéo thân thể mỏi mệt trở về Kiều Thư chính là một tay pizza, một tay cầm nĩa thịt xông khói cuộn bơ vui sướиɠ mà ăn.
Đồ ăn có mùi, cửa mở ra thông gió.
Kiều Thư nhìn thấy Giang Gia Du bọn họ cao hứng vẫy vẫy tay: “Ngư Ngư, các cậu đã về rồi? Mau tới đây ăn đi!”
Giang Gia Du thăm dò vừa thấy: “!!!”
“Kiều Kiều! Cậu từ nơi nào có tiền?”
Trên bàn trước mặt Kiều Thư không chỉ có bày pizza, mì Ý, còn có một phần MacDonald, hamburger, khoai tây chiên, cánh gà rán, còn có một phần thịt xối mỡ chưa có mở ra.
Giang Gia Du khϊếp sợ đầy mặt!
Mấy thứ này ít nhất cũng phải năm sáu trăm!
Kiều Thư cong mặt mày phá lệ kiêu ngạo: “Chồng tớ kiếm tiền.”
Giang Gia Du: “!!!”
Thời điểm Giang Gia Du cùng Sở Trì Thanh ăn hamburger, Chu Ngạn Thanh bọn họ rốt cuộc cũng đã trở lại.
Chu Ngạn Thanh cái mũi rất thính, ngửi được hương vị ngay lập tức xông vào phòng Kiều Thư bọn họ, sau đó một chút cũng không khách khí mà ăn trước.
Tiêu Bạch cùng hai cô gái còn lại thì thực câu nệ.
Bất quá cuối cùng đều ngồi xuống ăn.
Chu Ngạn Thanh: “Đúng rồi, các anh nơi nào có tiền mua nhiều đồ vật như vậy?”
Hắn một bên ăn một bên tò mò hỏi.
Kiều Thư giải thích một lần.
Chu Ngạn Thanh: “!!!”
Hai cô gái cùng Tiêu Bạch cũng là: “!!!”
Vài giây sau Chu Ngạn Thanh mới nặng nề mà chụp trán mình một chút: “Ngọa tào, thiếu chút nữa quên mất còn có thể kiếm tiền như vậy!”
“Tổ tiết mục làm tui lầm nhiều quá aaa!”
Hai cô gái gật đầu.
Tiêu Bạch gật đầu.
Giang Gia Du cũng gật đầu.
Giây tiếp theo Chu Ngạn Thanh đột nhiên nhào tới chỗ Cố Trầm Ngôn: “Anh, anh dẫn em đi kiếm tiền đi!”
“Em hôm nay thật sự rất khổ!”
“Ô ô ~”
Cố Trầm Ngôn lạnh nhạt mà từ chối Chu Ngạn Thanh.
Tuy rằng bị cự tuyệt, nhưng Chu Ngạn Thanh vẫn là ăn thực vui vẻ, sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau đem rác rưởi thu thập, sau đó phất tay cùng Kiều Thư cáo biệt.
Bọn họ chạy nhanh đi rửa sạch, sau đó thương lượng một chút phương pháp kiếm tiền ngày mai mới được!
Tổ tiết mục quá hố!
Bên này cửa phòng của Cố Trầm Ngôn vẫn là mở ra thông gió.
Cố Trầm Ngôn: “Muốn đi xuống đi một chút hay không? Tiêu thực?”
Kiều Thư lắc đầu.
Cậu lười nhác nằm ở trên giường, thỏa mãn ôm bụng nhỏ, hai chân đung đưa vui sướиɠ hát lên.
Cố Trầm Ngôn bất đắc dĩ đóng cửa lại, đi đến mép giường, bế Kiều Thư đang lười biếng đến trên đùi, sau đó duỗi tay xoa bụng Kiều Thư: “Xoa xoa, một hồi ngủ ngon.”
Kiều Thư cười hì hì: “Cố tiên sinh thật tốt.”
Xoa nhẹ mười phút Kiều Thư liền thoải mái mệt nhọc, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, cậu ôm cổ Cố Trầm Ngôn, hàm hàm hồ hồ nói: “Chúng ta ngủ đi.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Anh đem Kiều Thư thả lên trên giường.
Mới vừa giúp Kiều Thư đắp chăn lên, một cuộc điện thoại liền gọi tới, Kiều Thư trợn mắt nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu Kiều Thư, lúc này mới nhận máy.
“Cố tổng, video ngài đánh người bị người đẩy lên hot search.”
________________________
Thịt xông khói cuộn bơCánh gà ránKhoai tây chiênHamburgerMì ÝPizza