Xuyên Thành Nam Thê Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 141: Đàn dương cầm

Cô gái rất nhiệt tình.

Kiều Thư thịnh tình không thể chối từ, hơn nữa cậu cũng thực động tâm liền đáp ứng rồi, sau đó bọn họ được cô gái đưa tới dưới một gốc cây, ngay sau đó cô gái móc điện thoại ra, chọn một tấm ảnh đưa cho Kiều Thư xem.

Cô gái siêu cấp kích động: “Hai người có thể dùng tư thế này, tư thế này tuyệt đối thích hợp với hai người, chụp ra chắc chắn rất đẹp! Tuyệt đối! Đẹp! Hoàn mỹ!”

Kiều Thư vừa nhìn: “……”

Vác lên vai?

“Không được không được.” Kiều Thư vội vàng xua tay: “Cái này không được, cái này thật sự không được.”

Kỳ thật Kiều Thư là có chút động tâm, bất quá hiện tại cậu có em bé trong bụng, vác lên vai như thế này đè lên bụng, nhãi con khẳng định sẽ kháng nghị.

Yêu quý bé con, ba ba ráng nhịn.

Cô gái có chút thất vọng: “Thật sự không được sao? Cái này chụp ra chắc chắn rất đẹp.”

Kiều Thư xấu hổ cười nói: “Chúng ta chụp tư thế bình thường là được.”

Cô gái: “Được rồi.”

Chụp xong cô gái đem điện thoại đưa cho Kiều Thư, thời điểm rời đi cô đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy hai người cho tôi cảm giác rất quen thuộc a, nhưng một chốc một lát lại nghĩ không ra.”

Kiều Thư: “……”

Cậu chột dạ nói: “Ha ha ha, phải không? Chúng ta thường xuyên bị nói là gương mặt đại chúng.”

“Có thể là nguyên nhân này đi?”

“Đúng không?” Kiều Thư nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn bình tĩnh: “Ừm.”

Cô gái nghi hoặc: “Là như thế này sao?”

Kiều Thư khẩn trương.

Cũng may cô gái không có tiếp tục truy cứu tiếp cái cảm giác quen thuộc này, cô kéo tay bạn trai xoay người rời đi, đi được vài bước lại dừng lại quay đầu, nhìn hai người Kiều Thư cười nói: “Chúc hai người lâu lâu dài dài nha, hai người rất xứng đôi!”

Kiều Thư lộ ra một nụ cười: “Cảm ơn.”

Cô gái cùng bạn trai mình nhanh chóng rời khỏi chỗ này, Kiều Thư dắt lấy tay Cố Trầm Ngôn, ngửa đầu nói: “Chú cùng Kiều Kiều rất xứng đôi ơi, kế tiếp chúng ta đi nơi nào nha?”

Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu cậu, sau đó từ trong ba lô lấy ra bản đồ: “Đi đến quảng trường, chúng ta đi ăn cơm trước, lại tìm pho tượng chụp ảnh chung.”

Kiều Thư: “Được.”

Nơi này đi đến quảng trường có chút xa, hai người liền chạy xe đạp công cộng đến trạm xe buýt bên cạnh chờ xe.

Đã sắp 11 giờ.

Cố Trầm Ngôn: “Đói không?”

Kiều Thư sờ sờ bụng: “Có chút.”

Cố Trầm Ngôn: “Chúng ta gọi xe qua đi, thời gian có thể nhanh một chút.”

Kiều Thư rối rắm.

Cái tiết mục này chính là phải có nhiều tiền mới có thể thắng giải thưởng lớn, gọi xe quá nhiều.

Bất quá cậu lại nghĩ nghĩ, cậu tới ghi hình chương trình này chủ yếu là vì nhân khí, còn có vui chơi thôi, giải thưởng lớn cuối cùng cũng là Giang Gia Du giành được, cậu có cố gắng tích cóp tiền cũng không thế làm gì.

Hơn nữa Cố Trầm Ngôn cũng ở.

Vì thế Kiều Thư hỏi: “Gọi xe có phải không rất đắt a? Chúng ta ngày mai có thể hay không sẽ không đủ tiền không có chỗ ở?”

Cố Trầm Ngôn: “Trong vòng một trăm đồng là được.”

Kiều Thư nháy mắt quyết định: “Được! Gọi xe!”

Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu cậu, ôn thanh nói: “Đừng lo lắng, tiền tiêu tôi còn có thể kiếm, tôi sẽ nỗ lực giúp em thắng được giải thưởng lớn.”

Kiều Thư cười nói: “Cái này không quan trọng.”

“Quan trọng là chúng ta phải chơi vui vẻ, đương nhiên không thể để tới cả phí dừng chân đều không có.”

Ở đây xe rất nhiều.

Tốc độ so với xe buýt nhanh hơn nhiều, hai người thực nhanh liền tới được quảng trường, thanh toán 80 đồng tiền xe.

Gần quảng trường có rất nhiều nhà ăn, cũng có rất nhiều tiệm ăn vặt, Cố Trầm Ngôn nhìn quanh một vòng, hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Kiều Thư nghĩ nghĩ: “Chúng ta vừa đi vừa nhìn đi.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Hai người tay nắm tay ở bên cạnh quảng trường đi dạo, lúc đi đến một nhà hàng Pháp, Kiều Thư nhịn không được dừng lại nhìn vào hình ảnh của bò bít tết nuốt nuốt nước miếng.

Cố Trầm Ngôn chú ý tới: “Muốn ăn?”

Kiều Thư lắc đầu, một lần nữa nhấc chân: “Cái này quá đắt, kinh phí của chúng ta cũng không đủ để ăn một món đâu, chúng ta đi ăn cái khác đi, tìm một cửa hàng cơm nhỏ thôi, ăn cơm tương đối no.”

Cố Trầm Ngôn nhíu mày.

Tiểu tiên sinh muốn ăn quả không thể nào có đạo lý không cho tiểu tiên sinh ăn, nhưng trái với quy tắc tiết mục, tiểu tiên sinh khẳng định cũng không muốn.

Đột nhiên ánh mắt anh dừng ở một chỗ.

Cố Trầm Ngôn: “Từ từ.”

Kiều Thư: “A?”

Cố Trầm Ngôn nắm tay Kiều Thư đi trở về, nhà hàng được bố trí ở tầng cao nhất, Cố Trầm Ngôn mang theo Kiều Thư đi vào thang máy.

Cố Trầm Ngôn: “Nhà hàng này đang thông báo tuyển dụng nghệ sĩ dương cầm, tôi đi thử xem.”

Kiều Thư chớp chớp mắt.

Nghệ sĩ dương cầm?

Kiều Thư mộng bức bị Cố Trầm Ngôn mang theo đi vào nhà ăn, bọn họ đi vào bên quầy, Cố Trầm Ngôn thuyết minh ý đồ đến, lễ tân nói cho bọn họ chờ một lát, đi gọi giám đốc lại đây.

Kiều Thư ngửa đầu nhìn Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu nhỏ Kiều Thư, hỏi: “Làm sao vậy?”

Kiều Thư chớp chớp mắt: “Anh sẽ đàn dương cầm sao?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”

Kiều Thư ánh mắt sáng lên, cậu vừa muốn nói gì thêm thì giám đốc liền ra tới.

Giám đốc là một người Pháp, hắn đi đến trước mặt hai người, ánh mắt hoài nghi liếc mắt nhìn hai người một cái.

Cố Trầm Ngôn tiến lên một bước, há miệng lưu loát dùng tiếng Pháp cùng đối phương giao lưu.

Huyên thuyên.

Kiều Thư nghe không hiểu tiếng Pháp, liền an tĩnh đứng ở một bên, đột nhiên cậu chú ý tới giám đốc nhìn cậu một cái, cậu nghi hoặc nhìn lại, sau đó lại nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu cậu.

Giám đốc đột nhiên gật gật đầu, dùng tiếng Pháp cùng Cố Trầm Ngôn nói một câu.

Cố Trầm Ngôn gật đầu.

Sau đó nắm tay Kiều Thư đi vào trong nhà ăn đi tới chỗ đặt cây dương cầm kia.

Cố Trầm Ngôn: “Em đợi tôi một chút.”

Kiều Thư gật đầu.

Cố Trầm Ngôn cúi đầu hôn hôn giữa mày Kiều Thư, lại nhéo nhéo gáy Kiều Thư, sau đó ngồi vào trước dương cầm.

Ngón tay thon dài của anh đặt trên phím đàn màu trắng, vài giây sau, một tiếng đàn dễ nghe ở trong nhà ăn vang lên.

Kiều Thư không quá hiểu âm nhạc, nhưng cậu cảm thấy Cố Trầm Ngôn đạn cực kì hay, là khúc nhạc đàn bằng dương cầm hay nhất mà cậu từng nghe, Kiều Thư nghiêm túc nghe, một đôi mắt đều là hình ảnh nam nhân đang ưu nhã đánh đàn.

“Bạch bạch!”

Kiều Thư hoàn hồn, liền nhìn thấy giám đốc với gương mặt tràn đầy ý cười nhìn Cố Trầm Ngôn, cậu còn nhìn thấy khách bên trong nhà ăn cũng đang nhìn về phía anh vỗ tay.

Trong lòng Kiều Thư có chút kiêu ngạo.

Đây là Cố Trầm Ngôn đàn dương cầm, mọi người đều đang ca ngợi tiếng đàn của Cố Trầm Ngôn.

Lại là một trận huyên thuyên.

Cố Trầm Ngôn đứng dậy cùng giám đốc nói chuyện với nhau một hồi, trong lúc Kiều Thư đang vừa kiêu ngạo lại ngây thơ, Cố Trầm Ngôn đã kết thúc cuộc nói chuyện cùng giám đốc, sau đó nắm tay Kiều Thư đến một bàn ăn ngồi xuống.

Kiều Thư: “Có, có thể?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”

Một bên có người phục vụ đi lên, đưa cho Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn mỗi người một phần thực đơn.

Cố Trầm Ngôn: “Muốn ăn cái gì?”

Kiều Thư vẫn có chút lo lắng, cậu tiến đến bên tai Cố Trầm Ngôn: “Thật sự có thể ăn sao?”

Cố Trầm Ngôn gật đầu: “Ừm.”

“Giám đốc đáp ứng tôi, tôi đàn dương cầm cho hắn, hắn liền mời hai chúng ta ăn cơm.”

Kiều Thư mở to hai mắt nhìn: “Thật sự?”

Cố Trầm Ngôn bật cười: “Thật sự.”

“Yên tâm đi.”

Có Cố Trầm Ngôn bảo đảm, Kiều Thư an tâm một chút, cậu do do dự dự chọn một phần bò bít tết, Cố Trầm Ngôn thấy liền gọi thêm cho Kiều Thư một phần, còn chọn thêm một ít điểm tâm ngọt, đồ uống.

Kiều Thư nội tâm hoảng loạng: “Chúng ta tiền lương đàn dương cầm đủ ăn sao?”

Cố Trầm Ngôn cười nói: “Đủ.”

Cơm rất nhanh liền được đem lên.

Cố Trầm Ngôn bồi Kiều Thư ăn một hồi, sau đó thực nhanh lại đứng dậy ngồi vào trước cây đàn.

Kiều Thư một bên ăn đồ ăn trước mặt, một bên nhìn nam nhân đang đàn dương cầm, trên mặt dần dần lộ ra một nụ cười rạng rỡ, hai mắt sáng ngời.

Chồng cậu ——

Ưu tú nhất!

Giỏi nhất!

Lại là một trận vỗ tay.

Kiều Thư kích động cùng khách hàng chung quanh cùng nhau vỗ tay, Cố Trầm Ngôn ở trong tràn vỗ tay đứng dậy, đối với mọi người ưu nhã khom lưng, rồi sau đó đi tới chỗ Kiều Thư.

Cố Trầm Ngôn: “Ăn no rồi?”

Kiều Thư gật gật đầu, cậu nhịn không được nhón chân, ở trước mắt bao người lên hôn môi Cố Trầm Ngôn sau đó nói: “Anh thật là lợi hại!”

“Đàn dương cầm nghe thật hay!”

Cố Trầm Ngôn cười khẽ: “Thích liền nói, chờ về nhà tôi đàn cho em nghe.”

Kiều Thư cao hứng gật đầu: “Ừm ừm.”

Cố Trầm Ngôn lục tục đàn thêm một chút, lúc này mới kết thúc cái công việc tạm thời này.

Anh mang theo Kiều Thư đi cùng giám đốc từ biệt.

Kiều Thư nhìn thấy giám đốc cao hứng kích động nói với Cố Trầm Ngôn vài câu, cậu nghe không hiểu, nhưng cậu cảm thấy giám đốc đang khích lệ Cố Trầm Ngôn.

Thời điểm trước khi đi, giám đốc đột nhiên nhìn về phía Kiều Thư.

Giám đốc: “Kiều Thư.”

Tiếng Trung có chút sứt sẹo.

Kiều Thư: “???”

Giám đốc cười nói: “Cậu có một người yêu rất tốt.” Hắn nhìn hai người: “Chúc phúc hai người.”

Kiều Thư không khỏi lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Cảm ơn ngài.”

Đi trên đường, tâm tình Kiều Thư vẫn như cũ nhảy nhót không thôi, cậu nắm lấy tay Cố Trầm Ngôn, đi đường nhảy nhót, đôi mắt vẫn luôn nhìn Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn: “Như thế nào vẫn luôn nhìn tôi?”

Kiều Thư: “Hôm nay Cố tiên sinh quá đẹp trai, liền muốn nhìn nhiều một chút.”

Cố Trầm Ngôn chọc cậu: “Chẳng lẽ ngày hôm qua tôi không đẹp trai sao?”

Kiều Thư: “Đẹp trai.”

“Cố tiên sinh mỗi ngày đều rất tuấn tú, nhưng hôm nay đặc biệt đẹp trai, đặc biệt là lúc đàn dương cầm.”

“Đôi mắt tiểu tiên sinh đều phải dính ở trên người Cố tiên sinh không đưa xuống.”

Cố Trầm Ngôn bật cười.

Hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, đột nhiên hắn lỗ tai bên cạnh tai nghe truyền đến tiết mục đạo diễn thanh âm: “Kiều Thư trái với quy định, gọi sai xưng hô, hai tiếng Cố tiên sinh tổng cộng phạt mười đồng.”

Cố Trầm Ngôn: “……”

Anh nhìn về phía Kiều Thư.

Kiều Thư lúc này đang ngơ ngác, hiển nhiên cũng là nghe được thanh âʍ đa͙σ diễn.

Một hồi lâu, Kiều Thư mới phản ứng lại, cậu mếu máo, vô tội nói: “Em quên mất.”

Cố Trầm Ngôn bật cười.

Anh xoa xoa đầu Kiều Thư.

Đạo diễn tuy rằng chạy ra gây mất hứng một chút, nhưng Kiều Thư thực nhanh liền được Cố Trầm Ngôn an ủi, hai người tay nắm tay, tìm người qua đường hỏi, thực nhanh liền tới địa điểm tiếp theo.