Cố Trầm Ngôn mới vừa đem cơm nấu xong, Chu Ngạn Thanh liền cầm theo một rổ rau đã rửa xong đi vào, hắn đem rổ rau để lên trên bàn, sau đó đặc biệt ưu sầu thở dài một tiếng.
Kiều Thư nghe được: “Cậu làm sao vậy?”
Chu Ngạn Thanh ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thư, biểu tình đặc biệt ủy khuất: “Anh dâu, anh không biết……”
Câu nói kế tiếp hắn ngừng lại kịp thời, bọn họ còn đang mang tai nghe.
Kiều Thư lại hiểu.
Cậu nhìn thoáng qua bên ngoài.
Chu Ngạn Thanh chớp mắt.
Hắn bây giờ thật sự rất hối hận, biết vậy chẳng làm, liền chỉ vì muốn xem anh hắn tham gia tiết mục này, kết quả hiện tại nước sôi lửa bỏng.
Tiêu Bạch quá dính người.
Còn đặc biệt lảm nhảm, rửa rau cũng có thể nói nói nói không ngừng, còn trước mỗi câu đều phải thêm một tiếng ca ca hai tiếng ca ca.
Chu Ngạn Thanh cảm thấy chính mình đều sắp sợ hãi cái xưng hô ca ca này rồi.
Kiều Thư an ủi vỗ vỗ vai Chu Ngạn Thanh: “Cố lên, cậu hiện tại nổ lực như vậy đều là vì tốt cho mùa xuân của bạn tốt cậu.” Vì giúp tình yêu của Giang Gia Du cùng Sở Trì Thanh không bị quấy rầy.
Chu Ngạn Thanh: “???”
Kiều Thư: “Đi thôi!”
Chu Ngạn Thanh: “……”
“Được rồi, bên ngoài còn rau chưa rửa xong, em đi ra ngoài rửa tiếp đây.” Tuy rằng hắn không muốn cùng Tiêu Bạch ở một chỗ, nhưng cũng ngượng ngùng khi để Tiêu Bạch một người làm việc.
Hắn thở ngắn than dài đi rồi.
Cố Trầm Ngôn: “Em ấy làm sao vậy?”
Một bên Giang Gia Du cùng Sở Trì Thanh cũng thực nghi hoặc.
Kiều Thư cười, cậu giơ tay che lại tai nghe, nhẹ giọng nói: “Ca ca ~”
Cố Trầm Ngôn & Giang Gia Du & Sở Trì Thanh: “……”
Ba người bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười khẽ ra tiếng.
Một trăm đồng tiền, tài chính cũng không nhiều, hiện tại không chỉ có rau rất quý, thịt cũng quý, vì buổi tối có nhiều đồ ăn trên bàn hơn, Giang Gia Du chỉ mua một miếng thịt nhỏ, cá cũng mua cá thu đao cùng cá hố rẻ nhất, những cái còn lại đều là các loại rau dưa.
Cá hố Kiều Thư vừa mới bỏ vào nồi, bên kia Cố Trầm Ngôn cùng Sở Trì Thanh đã nhanh chóng đem rau cắt xong hết rồi.
Cố Trầm Ngôn đi tới bên người Kiều Thư, chủ động nhận lấy xẻng trên tay Kiều Thư: “Tôi tới.”
“Khói dầu nhiều, em đi qua một bên nghỉ ngơi đi, dư lại tôi tới nấu.”
Kiều Thư lui về phía sau một bước, nhìn sườn mặt bận rộn nam nhân, mở miệng nói: “Anh lại đoạt việc của em.”
Cố Trầm Ngôn: “Ngoan.”
“Đừng mệt.”
Kiều Thư thực bất đắc dĩ.
Cậu nhìn nhìn bốn phía, sau đó đăng đăng chạy đến một bên, cầm một cái ghế lại đây, ở bên cạnh ngồi xuống: “Vậy em ở chỗ này nhìn anh nấu đi.”
“Anh không được bắt em rời đi.”
“Em mới không sợ khói dầu đâu.”
Cố Trầm Ngôn cười nói: “Được.”
Kiều Thư ngồi ở trên ghế, một bàn tay lôi kéo góc áo Cố Trầm Ngôn ngọt ngào oán giận: “Anh còn sủng em như vậy, em đều sắp biến thành trứng lười rồi.”
“Về sau đi đường đều lười đi làm sao bây giờ? Trứng lười bị sủng hư thì Cố tiên sinh mỗi ngày phải cõng đó, nơi nào nơi nào cũng phải cõng, biến thành một vật trang sức hình người nha.”
Cậu nói nghĩ đến cái cảnh tượng kia, bản thân cũng nhịn không được cười ra tiếng, Kiều Thư lôi kéo góc áo Cố Trầm Ngôn: “Cố tiên sinh, anh cần phải phụ trách với trứng lười Kiều Kiều nha.”
Cố Trầm Ngôn đang xào rau quay đầu lại, nghiêm túc trả lời: “Được, Cố tiên sinh nhất định phụ trách.”
Kiều Thư cười.
Một bên Sở Trì Thanh trong lòng chua lòm, vì thế hắn cũng nói với Giang Gia Du đang nấu đồ ăn: “Tiểu Ngư Nhi, anh tới giúp em nấu.”
Giang Gia Du nhìn hắn.
Sở Trì Thanh: “???”
Giang Gia Du ngượng ngùng, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Anh Thanh, anh vẫn nên buông tha cho mọi người đi.”
Sở Trì Thanh: “……”
Quên mất, hắn là tuyển thủ đốt phòng bếp chuyên nghiệp, nhưng hắn rất trấn định: “Vậy một hồi anh giúp em rửa nồi.”
Giang Gia Du đỏ mặt: “Dạ.”
Nấu cơm xong, mọi người cùng nhau tụ ở trong sân, trên bàn ăn cơm, buổi tối ánh trăng cũng không tệ lắm, Chu Ngạn Thanh còn chạy ra ngoài mua mấy chai bia rẻ nhất.
Cười cười lau đi mồ hôi trên trán.
Kiều Thư không có uống bia, ly của cậu đựng nước sôi để nguội, cậu phình phình miệng: “Em cũng rất muốn uống.”
Giây tiếp theo: “Được rồi, không uống, em về sau lại uống cũng giống nhau.”
Cố Trầm Ngôn đau lòng xoa xoa đầu Kiều Thư, sau đó đem ly bia trước mặt mình đổi thành nước sôi để nguội giống Kiều Thư.
Kiều Thư: “……”
“Cố tiên sinh ——”
Cố Trầm Ngôn cầm ly đựng nước để nguội chạm chạm vào ly Kiều Thư: “Cụng ly.”
Kiều Thư giương lên ý cười.
“Cụng ly.”
Cơm nước xong, mọi người giúp đỡ nhau thu dọn bàn, hai cô gái đi rửa chén, sau khi rửa chén xong mọi người tụ tập lại với nhau đếm tiền hôm nay kiếm được.
Một ngày buôn bán xong, mỗi một tổ bọn họ đều kiếm được tiền lời không sai biệt lắm đều là trên dưới 500 đồng, hơn nữa có thêm một ngàn tổ tiết mục vừa cấp thêm cho chuyến hành trình.
Chu Ngạn Thanh: “Một ngàn đủ làm gì a? Như thế nào đi du lịch được? Còn chưa đủ tiền xe đi? Đúng rồi chúng ta đi du lịch chỗ nào?”
Tiêu Bạch lập tức đáp lời: “Ca ca, buổi sáng đạo diễn có nói, chúng ta sẽ đi Cổ thành cách vách, quãng đường không xa lắm, đạo diễn nói tiền xe không nhiều.”
Chu Ngạn Thanh: “……”
“Ừ.”
Tiêu Bạch mỉm cười ngọt ngào với hắn.
Chu Ngạn Thanh khó chịu yên lặng quay đầu.
Kiều Thư: “Cổ thành?”
Cậu lấy điện thoại ra tra một chút: “Từ nơi này đi tới Cổ thành nếu ngồi tàu lửa chỉ cần một trăm đồng, giá cả còn ổn.”
Giản Đan: “Chúng ta đến Cổ thành bằng tàu lửa sao? Không ngồi máy bay sao?”
Lục Y Y: “Ừ, Cổ thành rất gần chúng ta, nơi đó cũng không có sân bay, chỉ có thể ngồi tàu lửa.”
Giang Gia Du: “Chúng ta thảo luận một chút đi, ngày mai chúng ta nên đi chỗ nào của Cổ thành chơi trước? Hôm nay mệt mỏi cả ngày, ngày mai cuối cùng cũng có thể đi chơi, chúng ta nhất định phải đi chơi cho thật sướиɠ.”
Mọi người tràn đầy đồng cảm.
Đối với Cổ thành mọi người đều khá quen thuộc, bất quá phần lớn thời gian bọn họ đều là đi đóng phim, đi chơi nhưng thật sự chưa có chơi qua lần nào, bởi vậy thảo luận còn rất là hưng phấn.
Lúc mọi người tản đi đã hơn 8 giờ.
Cố Trầm Ngôn trở lại phòng xử lý một ít công việc, trong lúc đó Cố Trầm Ngôn còn gọi cho trợ lý, nói ra các món Kiều Thư thích ăn, đưa thêm cơm cho Kiều Thư, Kiều Thư ăn đến khi cảm thấy mỹ mãn.
Ăn no uống đã, Kiều Thư ngồi ở một bên chơi di động, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Ngôn đang làm việc, trong lòng cảm thấy cực kì ngọt ngào. Chờ đến khi thời gian không sai biệt lắm, cậu duỗi duỗi người, từ trong tủ quần áo lấy ra áo ngủ buổi chiều cậu đã thay ra đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu: “Cẩn thận một chút.”
“Có việc gọi tôi.”
Kiều Thư cười nói: “Dạ.”
Phòng tắm nơi này không có bồn tắm, chỉ có vòi sen, bởi vậy Kiều Thư tắm rất nhanh, lúc cậu tắm xong ra tới thì công việc của Cố Trầm Ngôn cũng đã tạm thời xử lý tốt, Cố Trầm Ngôn đứng dậy, cúi đầu hôn Kiều Thư một ngụm, sau đó cầm áo ngủ đi vào tắm rửa.
Kiều Thư ngồi ở một bên sấy tóc, lát sau Cố Trầm Ngôn tắm xong ra tới, trên tay còn cầm một cái chậu nước bằng nhựa.
Kiều Thư chớp chớp mắt: “Đây là?”
Cố Trầm Ngôn khom lưng đem chậu nước để bên chân Kiều Thư, sau đó ngồi xổm xuống, duỗi tay nắm lấy chân Kiều Thư.
Kiều Thư nhấp môi.
Cậu nhìn thấy chân mình được Cố Trầm Ngôn nắm lấy đưa vào chậu nước, nước trong chậu rất ấm áp, một chút cũng không làm bỏng da, thời điểm chân được bỏ vào nước, tức khắc được dòng nước ấm áp bao bọc lấy.
Thật thoải mái.
Cố Trầm Ngôn: “Nơi này không có bồn tắm, đêm nay liền ngâm chân đi, buổi tối ngủ ngon một chút.”
“Có thể không?”
Kiều Thư khi ở nhà cậu có thói quen ngâm mình, cậu cũng rất thích ngâm, mỗi ngày đều phải ngâm một chút.
Trong mắt ý cười dần dần lan ra, Kiều Thư gọi: “Cố tiên sinh.”
Cố Trầm Ngôn: “Hả?”
Kiều Thư: “Anh ngẩng đầu.”
Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu.
Kiều Thư cong thân xuống, ôm lấy mặt Cố Trầm Ngôn, đem Cố Trầm Ngôn hôn lấy.
Cậu nhẹ nhàng mà cắn đôi môi mềm mại của Cố Trầm Ngôn, đầu lưỡi ở trên một chút một chút liếʍ qua, ý cười từ giữa môi răng truyền ra: “Cố tiên sinh a ——”
“Anh như thế nào lại có thể ngọt như vậy?”
Cố Trầm Ngôn: “Ngọt sao?”
Anh nghĩ nghĩ: “Đại khái là tiểu tiên sinh của tôi em ấy quá thích đồ ngọt.”
Kiều Thư: “……”
Cho nên trở nên ngọt sao?
Phanh!
Kiều Thư ôm cổ Cố Trầm Ngôn, tươi cười trên mặt cậu càng lớn.
Một lát sau, cậu đứng dậy, nói: “Anh giúp em rửa chân, em giúp anh sấy tóc nha.”
Ánh mắt cậu dừng ở trên đầu tóc có chút ướt của Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn cười nói: “Được.”
Hai người một người ngồi bẹp, một người ngồi xổm, một người giúp đối phương rửa chân xoa ấn, một người giúp đối phương sấy tóc.
Trên mặt bọn họ đều tràn đầy ý cười.
Trong phòng năm tháng tĩnh lặng.
Thời điểm tắt đèn ngủ Kiều Thư tự động lăn vào ngực Cố Trầm Ngôn, cậu duỗi tay chọc chọc ngực anh: “Cố tiên sinh hôm nay mệt mỏi không?”
Cố Trầm Ngôn: “Không mệt.”
Kiều Thư giơ tay ôm lấy cổ Cố Trầm Ngôn: “Phỏng vấn một chút, Cố tiên sinh lần đầu tiên ghi hình chương trình có cảm giác thế nào?”
“Ừm ——”
Cố Trầm Ngôn nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Cũng không tệ lắm.”
Kiều Thư: “Nơi nào không tệ?”
Cố Trầm Ngôn nói: “Cách tiểu tiên sinh càng ngày càng gần, loại cảm giác này rất tốt.”
Kiều Thư sửng sốt.
Sau đó trong bóng đêm lộ ra một nụ cười ngọt ngào, cậu chui vào ngực Cố Trầm Ngôn, há mồm nhẹ nhàng cắn cắn đầu vai Cố Trầm Ngôn: “Cố tiên sinh……”
“Anh phạm quy.”
“Anh lại đang dụ dỗ em.”
Cố Trầm Ngôn cười khẽ.
Kiều Thư ghé vào trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn cảm thụ được chấn động trên ngực anh, có chút ngo ngoe rục rịch.
Hai tay cậu chống ở trên người Cố Trầm Ngôn, trong bóng đêm ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Ông xã ~”
Cố Trầm Ngôn: “Sao?”
“Muốn?”
“Không phải.” Kiều Thư cắn môi Cố Trầm Ngôn, cậu cố gắng ngăn lại, rốt cuộc vẫn không thể ngăn chặn ý niệm đột nhiên bay lên kia: “Anh ơi, anh có thể đáp ứng em một chuyện được không?”
Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”
“Khụ khụ.” Kiều Thư có chút chột dạ, cậu bò đến bên tai Cố Trầm Ngôn, nói ra yêu cầu lớn mật kia của cậu: “Hôm nay em kêu Cố tiên sinh nhiều tiếng ba ba như vậy……”
“Cố tiên sinh cũng có thể kêu tiểu tiên sinh một tiếng ba ba không?”
“Tiểu tiên sinh muốn nghe.”