Xuyên Thành Nam Thê Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 136: Cướp bóng

“Reng reng rang ~”

Tiếng chuông tan trường vang lên.

Kiều Thư cực kì vô tình nói: “Mau đi qua buôn bán đi, kiếm tiền quan trọng, đừng ảnh hưởng tới tôi cùng ba ba tôi buôn bán.”

Chu Ngạn Thanh: “……”

Chu Ngạn Thanh ủy ủy khuất khuất đi rồi.

Cổng trường vừa mở ra, học sinh trong trường liền chen chúc mà chạy ra, rậm rạp một mảnh, sau đó phân tán ở trước các sạp ăn vặt.

Mọi người bắt đầu bận rộn.

Chỉ có Kiều Thư tương đối nhàn, chỉ động động tay từ bên trong hộp lấy tiền lẻ, liền tính toán cũng không cần làm.

Bởi vì Cố Trầm Ngôn vừa phụ trách đem lẩu Oden đưa cho học sinh, còn phụ trách lấy tiền, sau đó đưa cho Kiều Thư ngồi ở một bên, thời điểm phải thối tiền lẻ còn sẽ cùng Kiều Thư nói phải lấy bao nhiêu tiền.

Trong quá trình quá trình bận rộn, Cố Trầm Ngôn còn sẽ lấy xiên que ra đút Kiều Thư, sợ Kiều Thư bị đói, Kiều Thư ăn xiên qua, cũng sẽ đút Cố Trầm Ngôn mấy miếng.

Trong lúc bán, Kiều Thư muốn cùng Cố Trầm Ngôn thay ca, để Cố Trầm Ngôn ngồi lấy tiền, bất quá bị Cố Trầm Ngôn cự tuyệt.

Cách đó không xa trong một căn phòng.

Kỹ thuật viên của Cố thị đang ở trong phòng phối hợp nhϊếp ảnh gia điều chỉnh góc độ máy bay không người lái quay chụp.

Kỹ thuật viên 1: “Ngọa tào! Sinh thời thế nhưng có thể nhìn thấy Cố tổng bày sạp bán hàng, lần này tới đây thật có giá trị!”

Kỹ thuật viên 2: “A a a, tui muốn hỏi chúng ta có thể đi mua lẩu Oden Cố tổng nấu không? Kia chính là do bàn tay trăm tỉ của Cố tổng nấu ra đó!”

Kỹ thuật viên 3: “Có thể mua không? Tui đi mua! Ăn xong hy vọng Cố tổng phù hộ tui phát tài!”

Kỹ thuật viên 4: “Tui đi mua! Tui muốn nhìn thấy hiện trường Cố tổng bày sạp!”

Kỹ thuật viên 5: “Tui đi mua! Ăn qua đồ ăn Cố tổng tự tay nấu, chỉ cần điều này tui liền có thể đi khoe khoang cả đời!”

Kỹ thuật viên 6: “Tui đi mua!”

Kỹ thuật viên 7: “Tui đi mua!”

……

Ngày thường trong nhóm kỹ thuật viên, việc người nào sẽ đi lấy cơm hộp đều phải ra sức khước từ ai cũng không muốn đi lấy, lúc này vì có thể đi mua lẩu Oden mà ngươi tránh ta đoạt, mặt đều đỏ lên!

Bất quá bọn họ cũng không có thể tranh lâu lắm, bởi vì đạo diễn vô tình đánh vỡ ảo tưởng của bọn họ, vì thể hiện tính công bằng của chương trình, không có nhân viên hay người nào trong tổ được đi giúp đỡ việc buôn bán của khách mời.

Nhóm kỹ thuật viên: “……”

Sai thất một trăm triệu!

Đồng thời, trên Weibo hot search về《 làm công người, làm công hồn 》, sau khi tắt phát sóng trực tiếp vẫn tiếp tục hot như cũ.

【 a a a a a a a! Có người biết chỗ mà tổ tiết mục ghi hình không? Bỏ số tiền lớn cầu địa chỉ! Tui muốn thấy được hiện trường, nghe Kiều Kiều kêu Cố tổng một tiếng ba! 】

【 [đầu chó] cái tổ tiết mục này rất lớn gan a, cư nhiên chạy hải đường thị thu tiết mục. 】

【 ô ô ô, tổ tiết mục không làm người, tui không xem phát sóng trực tiếp sẽ không có việc gì a, vừa xem phát sóng trực tiếp lúc này đều hết muốn ăn uống gì rồi, nửa vời khó chịu chết người a. 】

【 xem chính là kí©ɧ ŧɧí©ɧ đó! Liền không còn rồi! 】

【 số tiền lớn cầu địa chỉ! 】

……

Thời điểm 12 giờ bọn học sinh dần dần tan đi, xiên que trên xe hàng của Kiều Thư đã bán được không sai biệt lắm, chỉ còn lại có mười mấy xiên, Giang Gia Du bọn họ cũng còn lại tầm tầm như vậy.

Trừ bỏ Kiều Thư, tất cả mọi người đều có chút mỏi mệt, đặc biệt là tổ của hai cô gái, hai người vẫn luôn không ngừng chiên đậu hủ, chiên vịt, trên tay liền không có dừng lại qua.

Lúc này hai người đang mát xa tay cho nhau.

Đạo diễn phát tới thông báo: “Thời gian bày quán kết thúc, mọi người trở về ăn cơm đi.”

Hai chữ ăn cơm này làm đoàn người trước mắt sáng ngời.

Bận lâu như vậy, bọn họ đã sớm đói bụng, tuy rằng đồ ăn trên sạp có thể ăn, nhưng rốt cuộc không phải mỗi người đều thích ăn, hơn nữa cũng không thể no được.

Đoàn người mỏi mệt lại cao hứng phấn chấn đi trở về viện mà tổ tiết mục thuê.

Nhưng đạo diễn không phải người!

Bọn họ mới vừa tiến sân, đạo diễn liền lại bắt đầu nói chuyện: “Mỗi một bữa cơm của người làm công đều rất trân quý, được đến không dễ, cho nên các cậu thân là người làm công, muốn ăn cái gì liền phải tự tranh thủ cho bản thân, như vậy mới có thể cảm nhận được đồ ăn trân quý.”

Đạo diễn nói xong, vài nhân viên công tác trên tay cầm một cái nắp mâm xuất hiện ở trong sân.

Mũi Kiều Thư giật giật.

Cậu ngửi được mùi đồ ăn trong không khí.

Nhân viên công tác đem toàn bộ mâm trên tay để lên trên bàn nhỏ, sau đó lại không biết từ nơi nào đẩy ra năm cái giá, trên giá dùng băng dán dán rất nhiều bóng bàn.

Đạo diễn: “Trên bóng có viết chữ, chữ viết trên chính là tên của món ăn, quy tắc, mỗi tổ hai người, một người cõng một người chạy tới, trong một phút, nỗ lực lấy được số bóng bàn nhiều nhất, bởi vì thức ăn viết rên bóng bàn chính là cơm trưa hôm nay của các cậu.”

Hai cô gái đáng thương giơ lên tay: “Đạo diễn, chính là chúng ta là nữ, không có nhiều thể lực như vậy.”

Các cô lúc nãy vừa chiên đậu hủ vừa nướng vịt đã mệt lắm rồi, lúc này còn muốn cõng một người chạy 50 mét, đoạt bóng bàn lại chạy về, thật sự là không có sức lực.

Đạo diễn sớm đã suy xét đến: “Yên tâm, đồ ăn lát nữa các cậu cướp được có thể ăn chung, chỉ cần trong tám người các cậu có người cướp được, những người khác đều có thể ăn.”

Lục Y Y cùng Giản Đan lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai người liếc nhau, sau đó đối với sáu người Kiều Thư cười nói: “Vất vả các vị ca ca.”

Kiều Thư bọn họ cũng không để ý.

Hai cô gái này bọn họ đều nguyện ý chiếu cố.

Bất quá oán giận đạo diễn vẫn là phải oán giận, thế nhưng khi bọn họ vừa làm việc xong còn an bài loại trò chơi tiêu tốn thể lực như này!

Trò chơi bắt đầu.

Cố Trầm Ngôn đi đến trước mặt Kiều Thư ngồi xổm xuống, Kiều Thư nhẹ nhàng ghé vào lưng Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn cõng Kiều Thư lên.

Kiều Thư: “Có mệt hay không?”

Cố Trầm Ngôn: “Không mệt.”

“Yên tâm đi.”

Kiều Thư đau lòng hôn hôn mặt Cố Trầm Ngôn: “Một hồi em nhất định sẽ cướp bóng bàn nhiều hơn một chút, để anh ăn ngon một chút.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Anh đột nhiên nói, “Còn nhớ rõ lúc trước tôi đã đáp ứng em sẽ cùng em chơi loại trò chơi này hay không?”

Kiều Thư sửng sốt.

Sau đó nhớ tới lần đó cậu cùng Giang Gia Du còn có Sở Trì Thanh ghi hình《 Chúng Ta Tới 》, hai người Giang Gia Du chơi các loại chơi trò chơi thân mật, Kiều Thư nhìn thấy lại kích động lại chua xót.

Khi đó cậu gọi điện cho Cố Trầm Ngôn, nói cũng muốn cùng anh cùng nhau chơi các loại trò chơi này, Cố Trầm Ngôn đã đáp ứng cậu.

Kiều Thư cười nói: “Nhớ rõ.”

Cố Trầm Ngôn: “Xin lỗi, vẫn luôn không thực hiện lời hứa.”

Kiều Thư: “Không cần xin lỗi, anh bận rộn như vậy, lại nói anh hiện tại đang chơi với em mà.”

Cố Trầm Ngôn cười: “Tiểu tiên sinh, tôi sẽ nỗ lực.”

Kiều Thư: “Ừm ừm.”

Đạo diễn: “Bắt đầu!”

Cố Trầm Ngôn: “Ôm chặt.”

Kiều Thư: “Dạ.”

Cố Trầm Ngôn nhanh chóng chạy tới chỗ cái giá, chân anh dài, bởi vì mỗi ngày đều có vận động cho nên thể lực anh rất tốt, mặc dù hiện giờ đang cõng Kiều Thư do mang thai nên cũng khá nặng, thế mà bước chân anh đều không có một chút trì trệ.

Gió thổi lên mặt Kiều Thư.

Kiều Thư ôm cổ Cố Trầm Ngôn nhìn qua bên cạnh, Sở Trì Thanh cùng Chu Ngạn Thanh chạy đều không có nhanh như Cố Trầm Ngôn.

Cái này làm cho cậu đắc ý cười rộ lên.

Cố tiên sinh của cậu giỏi nhất!

Cố Trầm Ngôn thực nhanh đã chạy đến trước cái giá, Kiều Thư hai chân gắt gao kẹp lấy eo Cố Trầm Ngôn, duỗi tay về phía giá giựt bóng xuống.

Đạo diễn độc ác, liền một cái rổ cũng không chuẩn bị cho bọn họ, Kiều Thư chỉ có thể cởϊ áσ khoác xuống đựng bóng bàn, bởi vì thời gian gấp gáp, cậu thậm chí đều không kịp nhìn chữ phía sau bóng bàn, chỉ kịp xé xuống sao đó ném lên trên áo khoác.

Cố gắng lấy được càng nhiều bóng bàn.

Đánh giá thời gian không sai biệt lắm, Kiều Thư thu tay lại, Cố Trầm Ngôn lập tức cõng Kiều Thư vững vàng xoay người, chạy trở về.

Bên cạnh Chu Ngạn Thanh cùng Sở Trì Thanh cũng đang chạy trở về.

Ba người lục tục trở lại chỗ xuất phát, thời gian một phút vừa vặn đến.

Kế tiếp là kiểm kê chiến lợi phẩm.

Kiều Thư lấy được rất nhiều bóng bàn, nhưng bên trong chỉ có bốn bóng có viết tên món ăn.

Cậu còn tính là may mắn.

Bên trong số bóng Giang Gia Du cướp được chỉ có ba cái là viết tên món ăn, mà Tiêu Bạch cũng không, chỉ có giống nhau.

Cũng may kết hợp lại với nhau cũng có tám món ăn.

Tám người đủ rồi.

Chơi xong trò chơi, đạo diễn lần này rất săn sóc, đem đồ ăn cùng cơm để lại, liền mang theo người rời đi.

Tám người Kiều Thư cũng không khách khí, lúc này mọi người vừa mệt vừa đói, cũng không so đo, trực tiếp ngồi vào trên bàn bắt đầu ăn.

Ăn uống no đủ, mọi người cùng nhau hợp lực thu thập chén đũa, lại rửa chén, sau đó mỏi mệt trở lại phòng nghỉ ngơi mà tổ tiết mục chuẩn bị.

Tổ tiết mục lại làm tặc, chỉ chuẩn bị bốn gian phòng, để người của bốn tổ nghỉ ngơi.

Kiều Thư nhưng thật ra không sao cả.

Hai cô gái cũng không thành vấn đề.

Nhưng đem Giang Gia Du cùng Chu Ngạn Thanh làm khó, Giang Gia Du thuần túy là thẹn thùng, cùng người trong lòng ở chung một phòng gì đó……

Còn chưa có vào phòng, mặt hắn liền đỏ.

Mà Chu Ngạn Thanh thì lại không muốn, hắn nhìn Tiêu Bạch bên cạnh mang vẻ mặt hồn nhiên vẫn luôn kêu hắn là ca ca, quả thực hoài nghi nhân sinh.

Hắn lúc trước rốt cuộc là do cọng dây thần kinh nào không thích hợp mà lại tự mình đề cử bản thân tới tham gia cái tiết mục cu li này chứ?

Hiện tại không chỉ có phải làm công, còn phải nhìn anh cùng anh dâu của hắn ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái, còn phải nhìn bạn bè tốt cùng với bạn trai mới của hắn dính dính đặc, anh Thanh tới anh Thanh đi.

Còn có……

Còn phải chịu đựng từng tiếng từng tiếng ca ca làm hắn nổi da gà này……

Thảm!

Lúc trước hắn tuyệt đối là đầu óc bị nhét bả đậu!

Làm lơ Tiêu Bạch gọi từng tiếng ca ca, Chu Ngạn Thanh vẻ mặt tang thương mỏi mệt đi vào phòng.

Cũng may tổ tiết mục còn không có phát rồ, an bài chính là giường đôi, Chu Ngạn Thanh tùy ý nằm ở trên một cái giường, mông đắp chăn liền ngủ.

Trong một căn phòng khác.

Tổ tiết mục rất có nhãn lực, phòng an bài cho Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn chính là phòng giường lớn.

Cố Trầm Ngôn để Kiều Thư ở trên giường ngồi xong, anh đi lấy rương hành lý, sau đó mở ra, từ bên trong lấy ra một kiện quần áo che lại cameras trong phòng, sau đó lấy ra áo ngủ giúp Kiều Thư đổi.

Kiều Thư đã buồn ngủ ngáp lên ngáp xuống rồi.

Buổi sáng cậu dậy quá sớm.

Thấy Cố Trầm Ngôn cầm áo ngủ đi tới, Kiều Thư mềm như bông trực tiếp bò vào trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn nói: “Mệt mỏi.”

Cố Trầm Ngôn: “Ngoan, đổi áo ngủ.”

Kiều Thư làm nũng: “Anh giúp em.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Kiều Thư: “Cảm ơn ba ba.”

Cố Trầm Ngôn nhìn người trong lòng ngực, bất đắc dĩ cười cười.

Anh đỡ Kiều Thư, đem quần áo trên người Kiều Thư cởi ra, sau đó giúp Kiều Thư thay áo ngủ, lại ngồi xổm xuống, giúp Kiều Thư cởi giày, đổi quần ngủ.

Chờ anh thay giúp xong, mí mắt Kiều Thư đều sắp dính lại vào nhau.

Cố Trầm Ngôn: “Ngủ đi.”

Kiều Thư mơ mơ màng màng gật đầu: “Ừm.”

Cố Trầm Ngôn đem Kiều Thư cẩn thận thả lên trên giường, giúp Kiều Thư đắp chăn lên, lúc này mới tự mình đi thay quần áo.

Sau khi anh thay xong, cẩn thận xốc lên một góc chăn, nằm đến trên giường.

Kiều Thư cảm giác được hơi thở quen thuộc, lập tức tạch tạch cọ qua.

Cố Trầm Ngôn duỗi tay đem người ôm đến trong lòng ngực.

Kiều Thư đang ngủ đột nhiên ngửa đầu: “Hôn hôn.” Thanh âm mang theo ủ rũ, mềm mại kéo dài.

Cố Trầm Ngôn: “Như thế nào còn chưa ngủ?”

Kiều Thư: “Chờ anh. Cùng nhau.”

“Hôn hôn.”

Đôi mắt cậu vẫn nhắm như cũ, miệng lại dẩu lên với Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn cúi đầu, ánh mắt ôn nhu hôn lấy môi Kiều Thư, anh nhẹ nhàng ngậm lấy môi Kiều Thư.

Một nụ hôn thật ôn nhu.

Kiều Thư ôm lấy cổ Cố Trầm Ngôn.

Nụ hôn này cũng không dài.

Bởi vì chưa hôn được vài giây, Kiều Thư liền hoàn toàn ở trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn ngủ say.

“Hô hô.”

Còn phát ra một chút tiếng ngáy nho nhỏ.

Cố Trầm Ngôn nhẹ nhàng cười một cái, anh buông môi Kiều Thư ra, hơi hơi ngẩng đầu, đem nụ hôn dừng ở trên trán Kiều Thư.

“Ngủ đi.”

“Tiểu tiên sinh của tôi.”

_______________

Thiệt ra nay tui tính 3 4 chương gì đó, kết quả có 2 chương mà ngồi gần 4 tiếng đồng hồ.