Xuyên Thành Nam Thê Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 133: Rất tình thú

Trong phòng đột nhiên an tĩnh.

Cố Trầm Ngôn đang giúp Kiều Thư xoăn ống quần đột nhiên dừng lại, anh ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh định trụ Kiều Thư.

Kiều Thư: “……”

Đối diện với ánh mắt này, vốn Kiều Thư đang chột dạ liền càng thêm chột dạ, cậu nhanh chóng mà tránh đi ánh mắt Cố Trầm Ngôn, ngẩng đầu đi nhìn trần nhà, nhìn vách tường, lại đi nhìn bầu trời bên ngoài……, chính là không dám lại đối diện với tầm mắt của Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn: “Kêu tôi cái gì?”

“A?”

Kiều Thư giả ngu giả ngơ, gương mặt cậu nóng lên, ánh mắt phù phiếm mà nhìn lên trần nhà: “Không có gì nha? Em vừa mới nãy không có nói chuyện.” Cậu chột dạ chớp chớp mắt, kiên cường giảo biện: “Em không có nói chuyện.”

Tuy rằng là không đối diện với ánh mắt Cố Trầm Ngôn nhưng Kiều Thư vẫn có thể cảm giác được Cố Trầm Ngôn còn đang nhìn cậu, cái này làm cho cậu người vừa mới “làm chuyện xấu” tim đập càng ngày càng nhanh, càng hoảng, lỗ tai cũng nhanh chóng đỏ lên, cậu lại lần nữa chột dạ giảo biện: “Em thật sự không có nói chuyện.”

“Tiểu tiên sinh thật sự không có nói gì.”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”

Cố Trầm Ngôn một lần nữa cúi đầu, tiếp tục giúp Kiều Thư xoăn ống quần, ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác giúp Kiều Thư xoăn ống quần quả nhiên vừa đẹp vừa vui mắt.

Kiều Thư đầu lại không tự giác mà hạ xuống, ánh mắt dừng ở trên ngón tay Cố Trầm Ngôn.

Người nam nhân này……

Cậu nuốt nuốt nước miếng.

“Ba ba.”

Kiều Thư: “……”

Lại lần nữa “làm chuyện xấu” cậu nhanh chóng ngẩng đầu tiếp tục nhìn trần nhà, giống như cái trần nhà này có bao nhiêu đẹp.

Nhưng lần này Kiều Thư không có thể nhìn được vài giây, liền có một bóng ma rơi xuống, ngay sau đó sau cổ cậu đã bị một bàn tay to giữ lại.

Kiều Thư: “……”

Vô tội chớp mắt.

“Gì nha?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừ.”

Anh nhìn Kiều Thư: “Tiểu tiên sinh vừa mới nói chuyện sao?”

“A.” Kiều Thư cúi đầu nhìn ống quần của mình, sau đó cực kì khoa trương khen anh: “Cố tiên sinh, anh xoăn ống quần thật đẹp nha, khắp thiên hạ không có người nào xoăn đẹp mắt hơn anh.”

“Thật giỏi nha.”

Cằm đột nhiên bị nắm.

Kiều Thư bị bắt nâng đầu lên.

Cố Trầm Ngôn: “Gọi tôi là ba ba?”

Kiều Thư: “……”

Cố Trầm Ngôn: “Vì cái gì gọi tôi là ba ba?”

Kiều Thư: “……”

“Ngạch.”

“Cái kia……”

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư đầu liều mạng nghĩ nghĩ, đôi mắt cậu chớp a chớp, chớp a chớp: “Tiểu tiên sinh thực ngoan, thực ngoan.”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm?”

Kiều Thư: “Cho nên có thể không nói không?”

Cố Trầm Ngôn: “Không thể.”

Kiều Thư chu miệng.

“Cố tiên sinh ~”

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.

Kiều Thư: “……”

“Liền, liền……” Kiều Thư lắp bắp, đột nhiên đầu óc linh quang chợt lóe, hai mắt cậu sáng ngời, “Chúng ta, chúng ta không phải chọn trúng thân phận cha con sao.”

“Em em là đang thích ứng.”

“Đúng!”

“Tôn trọng nhân thiết tổ tiết mục cho chúng ta.” Cậu da mặt dày, chân thành cùng Cố Trầm Ngôn đối diện.

Cố Trầm Ngôn: “Thật sự?”

Kiều Thư gật đầu thật mạnh: “Thật sự.”

Cố Trầm Ngôn đầu cúi xuống, cách gương mặt Kiều Thư càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Sắc đẹp ở phía trước.

Kiều Thư không khống chế được nuốt nuốt nước miếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, đôi môi phấn nộn còn hơi hơi chu lên.

Cố Trầm Ngôn cười khẽ: “Bé ngoan.”

Kiều Thư: “……”

Cậu mở to mắt.

Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu cậu.

Kiều Thư chớp chớp mắt: “Anh vừa mới kêu em là cái gì?”

Cố Trầm Ngôn thản nhiên nói: “Bé ngoan.”

Kiều Thư: “Anh……”

Cố Trầm Ngôn: “Tôn trọng nhân thiết.”

Kiều Thư: “……”

A!

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Thanh âm của đạo diễn thông qua loa truyền vào mỗi một phòng, đánh vỡ bầu không khí làm người ta nóng mặt giữa hai người: “Tập hợp.”

Cố Trầm Ngôn dừng một chút, buông cằm Kiều Thư ra, ngược lại dắt lấy tay Kiều Thư: “Đi ra ngoài?”

Kiều Thư: “Ừm.”

Cậu nỗ lực áp xuống tâm tình có chút kích động mênh mông.

Hai người nắm tay đi ra ngoài.

Kiều Thư ngửa đầu nhìn bộ dáng tuấn mỹ của nam nhân bên người, tâm tình kích động mênh mông chung quy vẫn không có áp xuống.

Kiều Thư: “Cố tiên sinh.”

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư: “Anh cúi đầu.”

Cố Trầm Ngôn nghi hoặc, nhưng anh vẫn cúi đầu.

Kiều Thư mím môi, tiến đến bên tai Cố Trầm Ngôn nói: “Em nói đáp án cho anh nha.”

“Bởi vì muốn kêu nha.”

“Ba ba.”

Kiều Thư trêu xong liền chạy.

Cố Trầm Ngôn sững sờ tại chỗ, anh nhìn bộ dáng chạy trối chết của Kiều Thư, vài giây sau, l*иg ngực chấn động, phát ra một tràng tiếng cười trầm thấp.

Anh bước nhanh lên vài bước, dặn dò nói: “Chậm một chút, cẩn thận bậc thang.”

Kiều Thư quả nhiên chậm bước chân lại.

Cố Trầm Ngôn bước chân dài, vài bước đi đến bên người Kiều Thư nắm lấy tay Kiều Thư.

Kiều Thư trộm nhìn anh.

Cố Trầm Ngôn xoa hắn đầu: “Bé ngoan.”

Kiều Thư: “……”

“Khụ!”

lsp trong đầu đều là hình ảnh mà nhãi con không nên nhìn, Cố tiên sinh!

“Hưu”

Một tiếng huýt sáo làm Kiều Thư hoàn hồn, Kiều Thư xoa xoa gương mặt có chút đỏ lên ngẩng đầu hướng thanh âm nhìn lại.

Liền nhìn thấy Chu Ngạn Thanh đối diện đang huýt sáo.

Chu Ngạn Thanh: “Ha ha ha!”

“Sở ảnh đế, diễm phúc không cạn a, ha ha ha ha ha ha, tiện nghi cậu.”

Lúc này mọi người đều lục tục đi vào viện, nghe được thanh âm của Chu Ngạn Thanh đều theo bản năng theo nhìn theo tầm mắt của Chu Ngạn Thanh.

Sau đó chung quanh an tĩnh một cái chớp mắt.

Kiều Thư cũng trước tiên nhìn theo ánh mắt của Chu Ngạn Thanh, vừa thấy Kiều Thư: “!!!”

Cái tổ tiết mục này quả nhiên cùng trong truyện viết giống nhau sẽ làm chuyện lớn!

Nói nữ trang liền nữ trang!

Chỉ thấy Giang Gia Du đeo một bộ tóc giả dài trên đầu, mặc một thân váy dài, cùng một cái áo khoác màu trắng gạo, hắn vốn là lớn lên gầy, một khuôn mặt cũng nhỏ, chuyên viên trang điểm còn đem mặt hắn trang điểm cho nhu hòa một chút, lúc này nhìn qua không hề có chút cảm giác kì lạ nào, còn làm người có chút kinh diễm.

Bị ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm Giang Gia Du xấu hổ nhắm thẳng trốn phía sau Sở Trì Thanh, đầu cũng không dám nâng lên.

Một màn kinh điển làm Kiều Thư hưng phấn lên, cậu hưng phấn buông tay Cố Trầm Ngôn ra, chạy đến trước mặt Giang Gia Du.

Giang Gia Du tức giận: “Không được nhìn!”

Kiều Thư: “Tớ liền cứ nhìn đó.”

“Không tồi không tồi.”

“Tiểu mỹ nhân nhi ~”

Giang Gia Du trừng cậu: “Không cho cười.”

Kiều Thư che miệng lại nhịn cười: “Tớ không cười nga.” Nhưng trong đôi mắt kia tràn đầy ý cười.

Một chút thành ý cũng không có!

Bạn xấu!

Giang Gia Du trừng cậu.

Kiều Thư vô tội chớp mắt.

Một đạo thân ảnh chậm rãi đi tới chỗ bọn họ, chính diện khi nhìn thấy Giang Gia Du linh cơ vừa động, đột nhiên hướng Kiều Thư phát động công kích: “Kiều Kiều, ba ba cậu đâu?”

Kiều Thư: “……”

Giang Gia Du học theo Kiều Thư cười: “Cố tổng ba ba của cậu đâu?”

Đối mặt Giang Gia Du Kiều Thư mới không phải Kiều Thư bình thường, cậu như thế nào sẽ bị cái xưng hô này dọa sợ chứ, hoàn toàn không có ý thức được ý xấu của Giang Gia Du cậu khoe khoang cười hì hì, nói: “Ba ba tớ ở phía sau tớ nha.”

“Nhưng thật ra chồng cậu……”

Kiều Thư cười xấu xa mà nhìn về Sở Trì Thanh ở một bên.

Giang Gia Du đỏ mặt nhìn thoáng qua Sở Trì Thanh, lại như bị nóng lên nhanh chóng thu hồi ánh mắt: “Cậu……”

Kiều Thư đắc ý.

Giang Gia Du đột nhiên cười: “Kiều Kiều.”

Kiều Thư không có chút phòng bị nào.

Giang Gia Du chỉ chỉ phía sau cậu: “Ba ba cậu tới.”

“A?”

Kiều Thư thong thả chớp chớp mắt, thong thả xoay người, sau đó liền thấy được “Ba ba” cậu.

Lúc này “Ba ba” cậu cách cậu không đến mười centimet.

Kiều Thư: “……”

Giang Gia Du lửa cháy đổ thêm dầu: “Kiều Kiều, ba ba phải kêu trước mặt mới được nha.”

“Đúng không ba ba Kiều Kiều?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”

Nghiêm trang.

Kiều Thư: “……”

Tương ái tương sát gì vậy chứ.

Một bên Chu Ngạn Thanh đã cười muốn điên, mà Tiêu Bạch đứng ở phía sau hắn nhìn nhìn Sở Trì Thanh, lại nhìn Cố Trầm Ngôn, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Chu Ngạn Thanh.

Hắn hơi hơi xuất thần.

Mọi người đều thay đổi trang phục, cũng hóa trang, vì để cho bọn họ không bị fans nhận ra, chuyên viên trang điểm đem màu da mọi người đều làm tối đi một chút, lúc này bọn họ cùng bộ dáng ngăn nắp ngày thường khác nhau rất nhiều

Không nhìn kỹ căn bản không nhận ra.

Trừ bỏ Cố Trầm Ngôn.

Một thân khí chất này của anh thật sự quá mức xuất chúng, mặc dù chuyên viên trang điểm nỗ lực đem anh trang điểm cho bần cùng đi một chút, anh thoạt nhìn vẫn không giống một người sẽ đi làm công.

Bộ quần áo đại thúc cũ kĩ kia mặc lên người anh hoàn toàn không có chút hiệu quả nào.

Chuyên viên trang điểm: “……”

Mội người tụ ở trong sân, tò mò mà quan sát mọi người bên ngoài, nói nói cười cười.

Kiều Thư nhìn thấy Lục Y Y mang lên tóc giả ngắn, hiển nhiên cô đang hóa trang thành anh trai, đừng nói, cô giả nam sinh còn rất đẹp trai.

Cùng bộ dáng mới gặp hoàn toàn không giống nhau, nếu không phải Kiều Thư đang ở hiện trường, căn bản nhận không nhận ra nam sinh soái khí này chính là Lục Y Y.

Mọi người hàn huyên một hồi, đạo diễn thấy bọn họ đã thích ứng thân phận không sai biệt lắm, liền mở miệng nói: “Thực tốt, hiện tại dáng vẻ này của mọi người đi ra ngoài hẳn là không dễ dàng bị nhận ra, kế tiếp vì để không bị lộ ra, mong mọi người luôn gọi ra xưng hô theo nhân vật, với đồng đội của mình.”

Mọi người: “!!!”

Có người hứng thú bừng bừng, có người ngo ngoe rục rịch, có người thẹn thùng kêu không ra tiếng.

Người thẹn thùng chính là Giang Gia Du.

Một khuôn mặt đều sắp hồng thành quả táo, đầu cũng càng ngày càng thấp, Kiều Thư hoài nghi Giang Gia Du đây là muốn đem bản thân chôn sống.

Mà ngo ngoe rục rịch thì chính là Kiều Thư.

“Khụ!”

Kiều Thư ánh mắt không ngừng nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, cậu vẫn muốn kêu Cố Trầm Ngôn là ba ba a……

A!

Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Cố Trầm Ngôn nhìn về phía cậu.

Kiều Thư: “……”

Cậu giấu đầu lòi đuôi quay đầu.

Đạo diễn còn đang nói chuyện: “Hiện tại, mọi người thử gọi nhau một chút, thích ứng thích ứng.”

Kiều Thư: “Khụ!”

“Ha ha ha, anh dâu, mau kêu.” Chu Ngạn Thanh không cùng Tiêu Bạch cùng nhau thích ứng xưng hô mới, ngược lại là chạy tới bên chỗ Kiều Thư, hứng thú bừng bừng muốn nghe Kiều Thư kêu Cố Trầm Ngôn ba ba.

Kiều Thư: “……”

“Cậu tránh ra.”

Thật phá hư không khí.

Cậu lúc này không phải là đang lớn mật ấp ủ sao.

Chu Ngạn Thanh: “Đừng keo kiệt nha anh dâu, dù sao anh sớm muộn gì đều phải gọi, em sớm muộn gì cũng sẽ nghe được nha.”

“Mau mau!”

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn: “Đừng nháo em ấy.”

Chu Ngạn Thanh lập tức im miệng.

Cố Trầm Ngôn nhìn chằm chằm Chu Ngạn Thanh.

Chu Ngạn Thanh: “……”

“Được rồi, em đã biết.” Hắn bĩu môi, ủy khuất cọ tới cọ lui xoay người rời đi, sau đó vui sướиɠ chạy đến bên chỗ Sở Trì Thanh cùng Giang Gia Du.

Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”

Kiều Thư: “Dạ?”

Cố Trầm Ngôn: “Chúng ta thích ứng một chút.” Nghiêm trang.

Kiều Thư: “……”

Mặt đỏ, sắp bị thiêu cháy, Cố tiên sinh a!

Cố Trầm Ngôn: “Ừm?”

Kiều Thư cắn môi.

“Ba ba!”

Thanh âm rất nhỏ, thực xấu hổ.

Cố Trầm Ngôn nắm cằm Kiều Thư, nâng đầu Kiều Thư lên, để Kiều Thư nhìn thẳng vào anh.

Cố Trầm Ngôn: “Lớn tiếng chút, tôi không nghe rõ.”

Kiều Thư: “……”

Cố Trầm Ngôn: “Lại kêu một lần.”

“Ngoan.”

Ánh mắt Kiều Thư đột nhiên trở nên kỳ quái, cậu nhìn Cố Trầm Ngôn, nhìn nhìn đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa.

Kiều Thư: “Cố tiên sinh.”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm?”

Kiều Thư nhón chân, tiến đến bên tai Cố Trầm Ngôn, nhỏ giọng nói: “Cố tiên sinh a.”

Cố Trầm Ngôn đỡ lấy eo Kiều Thư.

Kiều Thư: “Anh có phải hay không, có phải hay không thích em gọi anh là ba ba nha?”

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.

Kiều Thư cũng nhìn Cố Trầm Ngôn.

“Ba ba!” cậu đột nhiên đánh bất ngờ.

Cố Trầm Ngôn con ngươi giật giật, sau đó thản nhiên mà nói: “Cái xưng hô này không tồi.”

Kiều Thư: “……”

A!

Cố Trầm Ngôn lại tiến hóa!

Nội tâm Kiều Thư phát ra một trận thét chói tai.

Cố Trầm Ngôn: “Lại kêu một tiếng?”

Kiều Thư: “Khụ khụ.”

“Ba ba!”

Cậu cũng tiến hóa!

lsp như thế nào sẽ thua?

Kỳ thật cậu cũng rất thích cái xưng hô này, rốt cuộc rất tình thú.

Khụ khụ!

lsp trụ não!

Kiều Thư đang nhộn nhạo thực nhanh bị kéo về hiện thực.