Xuyên Thành Nam Thê Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 132: Ba ba

Tổ đội xong, nhân viên công tác lấy ra một cái thùng kín, nói mỗi một tổ chọn ra một người tới bốc thăm.

Đạo diễn: “Đây là thẻ thân phận của mọi người, chọn được thân phận gì, các cậu liền phải sắm vai thân phận đó, không được dị nghị, đương nhiên, vì đề cao tính thú vị, tác dụng của thẻ thân phận chỉ có thời gian một ngày.”

“Mọi người lại đây bốc đi.”

Kiều Thư hưng phấn xoa tay tay: “Cố Trầm Ngôn anh bốc hay em bốc?”

“Em muốn bốc sao?”

Cố Trầm Ngôn: “Vậy em bốc đi.”

Kiều Thư lập tức lộ ra một nụ cười thật tươi: “Được.” Cậu vỗ vỗ ngực, đảm bảo nói: “Anh yên tâm, em nhất định chọn cho chúng ta một thân phận thật tốt!”

Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu cậu: “Được.”

“Tôi tin tưởng em.”

Kiều Thư hứng thú bừng bừng buông tay Cố Trầm Ngôn đi chọn thẻ thân phận, cậu duỗi tay vào trong thùng, ở trong thùng có chút trống trãi đảo đảo, sau đó tùy tiện bắt lấy một tờ giấy.

Cậu không xem trước, mà là đi trở về đến bên người Cố Trầm Ngôn, đem tờ giấy để lên tay Cố Trầm Ngôn: “Em chọn xong rồi, anh tới mở thưởng.”

Cậu khẩn trương nhìn chằm chằm tờ giấy kia.

Cố Trầm Ngôn bật cười, anh ở dưới ánh mắt khẩn trương của Kiều Thư, chậm rãi đem tờ giấy mở ra.

Kiều Thư: “Là cái gì? Là cái gì?”

Chữ trên giấy lộ ra.

Cố Trầm Ngôn sửng sốt.

Kiều Thư: “Là cái gì?”

Cố Trầm Ngôn đem tờ giấy đưa tới trước mặt Kiều Thư.

Kiều Thư tập trung nhìn vào, sau đó cả người sửng sốt: “Cha con?”

Cậu chớp chớp mắt.

Một bên Chu Ngạn Thanh không biết khi nào đã đi đến bên người bọn họ, hắn đem đầu hướng về phía trước Kiều Thư nhìn một cái, sau đó cũng sửng sốt, nhưng thực nhanh hắn lại phát ra một trận tiếng cười.

“Ha ha ha ha ha ha!”

Chu Ngạn Thanh ôm bụng cười không thể dừng được: “Cái vai này rất thích hợp với hai người, ha ha ha.”

“Cha con ha ha ha.”

Kiều Thư: “……”

Giang Gia Du lúc này cũng đỏ mặt đi tới, kéo kéo ống tay áo Kiều Thư, nhỏ giọng hỏi: “Kiều Kiều, cậu chọn được thân phận gì a?”

Kiều Thư: “……”

Có chút cảm thấy thẹn.

Vì thế Kiều Thư hỏi lại: “Cậu thì sao?”

Giang Gia Du: “……”

Hắn đỏ mặt, ấp úng nửa ngày nói không nên lời.

Kiều Thư: “……”

Nhìn bộ dáng thẹn thùng này của Giang Gia Du, Kiều Thư tức khắc nghĩ tới cốt truyện nguyên tác.

Vì thế Kiều Thư tức khắc không cảm thấy thẹn thùng nữa.

Cậu nhịn cười, cố ý hỏi: “Ngư Ngư, cậu chọn được cái gì? Mặt như thế nào lại hồng như vậy?”

Giang Gia Du: “……”

“Vợ chồng.” Sở Trì Thanh không biết khi nào đã đi tới, hắn cũng không cảm thấy thẹn thùng gì mà công khai thân phận mà bọn họ chọn được.

“Ha ha ha ha ha ha ha ——”

Lúc này tiếng cười của Chu Ngạn Thanh lại phát ra: “Vợ chồng ha ha ha, các cậu ai vợ ai chồng?”

Sở Trì Thanh nhìn về phía Giang Gia Du.

Giang Gia Du cúi thấp đầu, lúc này hận không thể đào một cái hố chôn bản thân xuống.

Kiều Thư nhịn không được cũng cười.

Còn có chút kích động.

Ha ha ha! Giang Gia Du mặc nữ trang! Cậu muốn xem hiện trường ha ha ha ha ha!

Phúc lợi của fan cp.

Không đợi Kiều Thư kích động vài giây, Chu Ngạn Thanh lại xoay đề tài đổi đối tượng, “Các anh hai người chọn được cha con, lại là ai cha ai con? Mau, kêu một tiếng ba ba cho em nghe với.”

“Ha ha ha ha ha!”

Kiều Thư: “……”

Cậu có thể không nói lời nào!

Lần này đến phiên Kiều Thư thẹn thùng nhìn lén Cố Trầm Ngôn.

Cha con?

Ai cha ai con?

Kêu Cố Trầm Ngôn ba ba?

A a a a a a a! Cảm thấy thật thẹn thùng nha! Tổ tiết mục thật không phải người mà!

Kia Cố Trầm Ngôn kêu cậu ba ba?

A a a a a a!

Kiều Thư mi lại to gan lớn mật! Cậu nhịn không được giơ tay che mũi lại.

Có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ a!

Đây là có chuyện gì?

Chu Ngạn Thanh còn đang ồn ào: “Mau, quyết định nhanh một chút, các anh ai cha ai con?”

“Hắc hắc!”

“Em phải nghe hai người kêu ba ba.”

“Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!”

Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu nhìn Chu Ngạn Thanh một cách lạnh lẽo, Chu Ngạn Thanh theo bản năng sợ hãi mà im miệng.

Kiều Thư: “……”

Cậu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn cũng vừa lúc cúi đầu nhìn về phía cậu.

Kiều Thư yết hầu giật giật, có chút động tâm muốn mở miệng, “Nếu không em làm……” Ba ba đi?

Cố Trầm Ngôn: “Tôi là ba.”

“Em là con.”

Kiều Thư: “……”

“Được rồi.”

Đạo diễn: “Thân phận đã chọn xong rồi, mọi người tới bên này tập hợp, đem thân phận từng nhà chọn được công bố một chút.”

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư, Cố Trầm Ngôn chọn được cha con, Giang Gia Du cùng Sở Trì Thanh chọn được vợ chồng, Chu Ngạn Thanh cùng Tiêu Bạch chọn được anh em, hai cô gái còn lại thì chọn được anh em*.

(Giải thích xíu, CNT với TB chọn được là anh trai em trai, hai cô gái thì chọn được là anh trai em gái, chứ hong phải giống nhau đâu.)

Thân phận công bố ra tới, phòng phát sóng trực tiếp liền tạc.

【 cha con? Là cha con mà tui nghĩ kia sao? 】

【 a a a a a a a! Quả nhiên vẫn là chuyện mà tổ tiết mục có thể làm! Mau làm! Tui phải cho các người thêm đùi gà! 】

【 ha ha ha ha, vậy là tui có thể nghe được Kiều Kiều kêu Cố tổng ba ba sao? Emma, cái tiết mục tràn đầy luân lý gì thế này ha ha ha ha ha ha ha ha ha 】

【 cười chết ta, cha con còn ổn không? 】

【 cha con cũng rất tốt nha! Kiều Kiều mau kêu Cố ba ba, Cố ba ba sẽ cố gắng “đau” em. 】

【 che mũi lại chạy như điên lau máu mũi một chút, a a a a a a tui như thế nào đột nhiên lại chảy máu ròng ròng như thế chứ? 】

【 kí©ɧ ŧɧí©ɧ! 】

Đạo diễn: “Được rồi, phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây kết thúc, cảm ơn các vị đã xem, hẹn gặp lại khi tiết mục công chiếu.”

Phòng phát sóng trực tiếp tối đen.

【???????? 】

【?????????? 】

Một làn dấu hỏi chạy ngang.

【 quần đều cởi liền cho chúng ta xem cái này? Tui mẹ nó còn chưa có nghe được Kiều Kiều kêu Cố tổng ba ba nha? 】

【 các người làm việc kiểu gì vậy? Tui đều ngồi trên tàu cao tốc, kết quả các người liền ở trên đường dừng xe? 】

【 tổ tiết mục mau ra đây! Mau ra đây! Tiếp tục quay cho ta! 】

【 ô ô ô, con trai Kiều Kiều của tui còn chưa có mở miệng kêu ba ba đâu!!!! 】

【 tui cũng muốn nghe Ngư Ngư nhà tui kêu Sở ảnh đế là ông xã. 】

【 a a a a a a a tổ tiết mục các người mau ra đây, bằng không tui khiêng khẩu pháo tới nổ banh các người! 】

……

Trong phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập tiếng kêu rên, lên án, uy hϊếp, tổ tiết mục đều không thèm để ý, nội dung tiếp theo cũng không thể tiếp tục phát sóng trực tiếp, bằng không hiệu quả của tiết mục này liền phải giảm sút rất lớn.

Đạo diễn bình tĩnh cầm loa: “Được, hiện tại mọi người đều đã biết được thân phận của bản thân rồi, mong mọi người nhanh chóng quyết định nhân vật mà mình sẽ sắm vai, sau đó đi tới phòng hóa trang hoá trang, chuyên viên trang điểm đã vào đúng chỗ.”

Kiều Thư bị Cố Trầm Ngôn nắm đi, cậu lùi sau Cố Trầm Ngôn một bước.

Kiều Thư cắn môi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Ngôn, nhìn một cái liền cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu, lại nhìn một cái, nhìn xong tiếp tục cúi đầu.

Không ngừng lặp lại.

Đồng thời miệng còn thỉnh thoảng động động.

Cố Trầm Ngôn: “Bậc thang, cẩn thận.”

“A?”

Kiều Thư không thấy được bậc thang, một chân đá vào bậc thang, cả người không kịp khống chế ngã ra phía trước.

“A!”

Kiều Thư kinh hoảng kêu lên, một tay theo bản năng che bụng lại, đôi mắt sợ hãi nhắm lại.

“Cố Trầm Ngôn ——”

Eo được một cánh tay ôm lấy, Kiều Thư không bị ngã, thân thể được một người mang mùi hương quen thuộc ôm lấy.

“Không có việc gì.”

“Đừng sợ.” Cố Trầm Ngôn ôm Kiều Thư nhẹ giọng trấn an, bàn tay to một chút một chút mà vỗ vỗ lưng Kiều Thư.

Kiều Thư mở mắt ra.

Cậu nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Cố Trầm Ngôn, sợ hãi trong mắt trong lòng nhanh chóng tan đi.

“Làm em sợ muốn chết.”

“Kiều Kiều cậu không sao chứ?” Giang Gia Du nghe được thanh âm, nguyên bản còn đang thẹn thùng ở phía sau cọ xát hắn lập tức khẩn trương chạy đến.

Kiều Thư đỡ Cố Trầm Ngôn đứng vững.

“Tớ không có việc gì.” Cậu lắc đầu, chột dạ sờ sờ mũi: “Chồng tớ có ở đây mà.”

Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Ngôn cười lấy lòng.

Cố Trầm Ngôn bất đắc dĩ nhéo nhéo mũi cậu: “Lần sau đi đường không được thất thần.”

Kiều Thư: “Dạ dạ.”

Giang Gia Du thấy Kiều Thư không có việc gì cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn trừng mắt nhìn Kiều Thư một cái: “Cậu cẩn thận chút nha!”

“Cậu hiện tại cũng không phải là một người.”

Kiều Thư: “……”

“Tớ đã biết.”

Cố Trầm Ngôn ở chỗ này, Giang Gia Du không nói nhiều cái gì được, hắn nhìn nhìn, sau đó rất có ánh mắt chạy đi.

Sở Trì Thanh đuổi kịp.

Chu Ngạn Thanh sớm liền đến phòng hóa trang, hắn nghe được thanh âm đi ra nhìn liền thấy Kiều Thư được Cố Trầm Ngôn ôm vững vàng, cũng liền không để ý, lại về phòng hóa trang.

Lúc này bên ngoài viện liền dư lại Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn: “Dọa tới rồi phải không.”

Kiều Thư ngoan ngoãn lắc đầu: “Không có.” Cậu bóp ngón tay đo một chút: “Cũng liền một chút, được anh ôm lấy em liền không sợ hãi.”

Cố Trầm Ngôn nhéo mũi cậu.

Kiều Thư che lại mũi của mình, đáng thương hề hề mà nhìn Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn: “Vừa mới nãy nghĩ cái gì?”

Lỗ tai nhiễm đỏ, ánh mắt Kiều Thư có chút hoảng loạn né tránh: “Không, không có gì?”

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

“Ai, thời gian không còn sớm, chúng ta nên đi vào hoá trang, bằng không thời gian liền không đủ nha.” Kiều Thư chột dạ đẩy Cố Trầm Ngôn lên cầu thang: “Mau, mau.”

Cố Trầm Ngôn: “Em nha.”

Kiều Thư: “Cố tiên sinh ~”

Cố Trầm Ngôn buông tha cậu: “Đi thôi.”

Chuyên viên trang điểm đã đợi sẵn.

Bọn họ nói ra nhân vật họ sắm vai, chuyên viên trang điểm liền cầm dụng cụ nhanh chóng ở trên mặt bọn họ tô tô vẽ vẽ.

Kỳ thật cũng không có hóa trang quá nhiều.

Chính là vì tránh cho bọn họ bị fans nhận ra tới, liền đánh lên màu da khác chút xíu, lại thoáng sửa lại đôi mắt cùng sườn mặt một chút.

Làn da trắng nõn của Kiều Thư bị đánh thành hơi tối xuống một xíu, đáy mắt nhấn lên một ít tàn nhang nhỏ, lông mày cũng bị vẽ thô một chút.

Cố Trầm Ngôn thì ở chỗ khóe mắt bị vẽ lên một ít nếp nhăn, bên miệng bị dán lên một ít hồ tra, màu da cũng đên đi một chút.

Hóa trang xong, Kiều Thư nhìn nhìn Cố Trầm Ngôn sau đó nhịn không được cười.

Cố Trầm Ngôn: “……”

Lần đầu tiên hoá trang, còn là loại hóa trang chỉnh dung này, anh có chút không được tự nhiên.

“Thực xấu?”

Kiều Thư nhịn cười: “Không xấu không xấu, còn cực kì đẹp trai, đại thúc đẹp trai! Chính là thiếu chút nữa nhận không ra.”

Cố Trầm Ngôn nhìn cậu: “Nhận không ra?”

Kiều Thư: “……”

Cố tiên sinh giống như có chút keo kiệt.

Kiều Thư liều mạng nhịn cười: “Nơi nào sẽ nhận không ra chứ, Cố tiên sinh biến thành bộ dáng gì, Kiều Kiều tiểu tiên sinh đều sẽ nhận ra được.”

“Cố tiên sinh chính là chồng của tiểu tiên sinh nha.”

Cố Trầm Ngôn vừa lòng gật đầu.

“Tôi cũng nhận ra được.”

Anh nhìn Kiều Thư, lòng bàn tay ở trên mấy đốm tàn nhang nhỏ trên mặt Kiều Thư chạm chạm: “Tiểu tiên sinh như vậy cũng thực đáng yêu.”

Hóa trang xong, bọn họ đi nhận quần áo của nhân vật, trời tháng 5 không lạnh cũng không nóng, nhân viên công tác hỏi số quần áo của Kiều Thư, sau đó đưa cho Kiều Thư cầm một bộ giáo phục sọc xanh xen trắng.

Kiều Thư chớp chớp mắt: “Giáo phục?”

Nhân viên công tác nói giỡn nói: “Tuổi nhỏ một chút, ba ba có thể sủng thêm nhiều chút.”

Kiều Thư: “……”

Cố Trầm Ngôn nghiêm trang: “Ừm.”

Cố Trầm Ngôn lãnh một bộ thực quần áo đại thúc rất bình thường, quần áo đều là mới, chẳng qua làm cũ, thoạt nhìn như là đã mặc rất nhiều lần.

Hai người phân biệt đi thay quần áo.

Chỉ chốc lát sau.

Kiều Thư mặc giáo phục đi ra.

Cố Trầm Ngôn đã đổi xong quần áo, đang ở bên ngoài chờ Kiều Thư, anh nhìn thấy Kiều Thư ra tới, liền đi qua đó.

Cố Trầm Ngôn: “Rất đẹp.”

Kiều Thư cười nói: “Thật vậy chăng?” Cậu ngẩng đầu hỏi: “Thoạt nhìn có hay không thực trẻ tuổi nha?”

Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”

“Cùng tiểu tiên sinh thời học sinh mà tôi tưởng tượng giống nhau như đúc.”

Kiều Thư cười vui vẻ.

Cười một hồi, cậu cố ý dẩu dẩu miệng: “Nơi nào giống nhau, khi đó em không có tàn nhang nhỏ đâu.”

Cố Trầm Ngôn: “Đáng yêu giống nhau.”

Kiều Thư: “……”

A!

Cố tiên sinh!

Ống quần của Kiều Thư có chút dài quá, Cố Trầm Ngôn thấy liền tự nhiên ngồi xổm xuống giúp Kiều Thư xoăn lên, Kiều Thư cúi đầu nhìn nam nhân ngồi xổm trước mặt cậu, trong lòng giật giật, sau đó đột nhiên há miệng gọi: “Ba ba.”