Ngày hôm sau Kiều Thư đáng thương hề hề không có tinh thần mà nằm ở trên giường.
Cố Trầm Ngôn bỏ bê công việc ở nhà, anh bế Kiều Thư lên, một tay bưng chén cháo, dùng muỗng cẩn thận múc, đưa tới bên môi Kiều Thư: “Ăn xong chúng ta đi bệnh viện.”
Kiều Thư ngoan ngoãn uống cháo: “Không muốn đi.”
“Sốt nhẹ một chút không có việc gì.”
Cậu kéo kéo áo Cố Trầm Ngôn: “Em nghỉ ngơi một lát là tốt rồi, không đi bệnh viện được không?”
Mắt trông mong.
Cố Trầm Ngôn: “Không thích đi bệnh viện?”
Kiều Thư ủy khuất, “Dạ.”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi đây gọi Phương Chu Du lại đây xem cho em.”
Kiều Thư nghĩ nghĩ, thỏa hiệp gật đầu: “Dạ.”
Cố Trầm Ngôn: “Ăn cơm trước.”
Kiều Thư ngoan ngoãn há mồm.
Tuy rằng là sinh bệnh, nhưng Kiều Thư ăn uống vẫn là tốt ngoài ý muốn, uống vài chén cháo mới chắc bụng, chỉ là ăn xong người vẫn không có sức lực, cũng không có tinh thần gì.
Cố Trầm Ngôn đem Kiều Thư thả lên trên giường, thu thập chén, chuẩn bị đi xuống dưới lầu.
Kiều Thư duỗi tay.
Cậu bắt lấy vạt áo Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn quay đầu lại, nhìn thấy Kiều Thư bẹp miệng, đôi mắt ngập nước nhìn anh, động tác của anh dừng lại, đem đồ vật trên tay một lần nữa buông xuống, ôn thanh hỏi: “Khó chịu?”
Chân dài quay lại, Cố Trầm Ngôn một lần nữa ngồi bên mép giường, bàn tay to sờ đến trán Kiều Thư.
Kiều Thư mếu máo: “Không có.”
Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”
Kiều Thư: “Chén dĩa có thể hay không một lát lại thu dọn?” Cậu giương hai mắt trông mong nhìn Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”
Kiều Thư: “Không muốn anh rời đi.”
Cố Trầm Ngôn khựng lại, sau đó nói: “Được, tôi nói dì Lan đi lên thu dọn được không?”
Kiều Thư gật đầu.
Cậu hướng tới chỗ Cố Trầm Ngôn vươn tay ra, mềm mại làm nũng: “Muốn ôm một cái.”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Anh cúi người một lần nữa đem Kiều Thư ôm đến trong lòng ngực, để cậu ngồi lên trên đùi, sau đó cầm chăn đem Kiều Thư gói kỹ lưỡng: “Như vậy có thể chứ?”
Kiều Thư gật đầu.
Sau đó đầu ở trên vai Cố Trầm Ngôn ỷ lại cọ cọ: “Còn muốn hôn hôn.”
“Không được.”
Không đợi Cố Trầm Ngôn nói chuyện, Kiều Thư chính mình liền ủy khuất phủ quyết: “Lây bệnh cho anh sẽ không tốt.”
Cố Trầm Ngôn: “Sẽ không lây bệnh.”
Anh nhéo cằm Kiều Thư, nâng đầu cậu lên, hôn lấy.
Môi răng triền miên.
Kiều Thư đôi tay không có sức lực gì chống ngực Cố Trầm Ngôn: “Ngô, sẽ……”
Cố Trầm Ngôn: “Sẽ không.”
Anh nhẹ nhàng mà mυ'ŧ lấy môi Kiều Thư.
Cố Trầm Ngôn ôm Kiều Thư sau đó gọi điện cho dì Lan nói dì Lan đi lên thu dọn.
Dì Lan: “Thiếu phu nhân khá hơn chút nào chưa?”
Kiều Thư mềm như bông gật đầu: “Đỡ chút rồi ạ.”
Dì Lan nhíu mày: “Mặt đều ỉu xìu, thiếu gia như thế nào không đưa thiếu phu nhân đi bệnh viện xem một cái?”
Kiều Thư: “Là con không muốn đi.”
“Chính là sốt nhẹ, nào có nghiêm trọng như vậy.”
Dì Lan: “Vẫn là phải nhanh nhanh xem, khỏe sớm một chút thì tốt hơn.”
Cố Trầm Ngôn: “Phương Chu Du một hồi sẽ qua tới.”
Dì Lan: “Tiểu Phương a?”
“Như vậy cũng tốt, ở bệnh viện người bệnh nhiều, thiếu phu nhân hiện tại thân thể không tốt, không cẩn thận lại bị lây qua bệnh khác cũng không tốt.”
Dì Lan lải nhải một lát, mới đem chén dĩa đi xuống dưới lầu.
Cố Trầm Ngôn: “Mệt nhọc?”
“Trước ngủ một lát.”
Kiều Thư mí mắt muốn xụp xuống, thanh âm nhẹ nhàng: “Muốn ngủ, lại không muốn ngủ.”
Cố Trầm Ngôn: “Ngoan, mệt nhọc liền ngủ đi.”
Kiều Thư mếu máo.
Một lát sau, Kiều Thư run lông mi mở to mắt, nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Sao vậy?”
Kiều Thư trầm mặc một chút: “Muốn đi tiểu.” Cháo uống quá nhiều, bụng trướng trướng.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi ôm em đi.”
Anh ôm Kiều Thư đứng lên đi đến phòng vệ sinh, Kiều Thư thẹn thùng bám lấy bả vai Cố Trầm Ngôn, nhỏ giọng cãi lại: “Em có thể tự mình đi.”
Cố Trầm Ngôn: “Ngoan.”
“Hôm nay sinh bệnh đều là do tôi không tốt, để tôi chuộc tội được không?”
Kiều Thư nhịn không được cười: “Nào có, rõ ràng hai chúng ta đều là phạm nhân.”
Hơn nữa cậu mới là thủ phạm chính.
Cố Trầm Ngôn cười khẽ.
Anh ôm Kiều Thư đi vào phòng vệ sinh, sau đó đem Kiều Thư đứng bên cạnh bồn cầu, anh từ phía sau ôm chặt Kiều Thư.
Tay tự nhiên mà duỗi tới định kéo quần.
Kiều Thư đỏ mặt bắt lấy quần, “Em, em chính mình tới là được.”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Anh thu hồi tay.
Kiều Thư: “……”
Cậu đỏ mặt nghiêng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Sao?”
Kiều Thư nuốt nuốt nước miếng: “Anh không đi ra sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi đỡ em.”
Kiều Thư: “……”
“Em, em chính mình có thể,” lông mi cậu run run: “Anh đi ra ngoài trước đi……”
Cố Trầm Ngôn cười nhẹ một tiếng: “Được.”
Tay anh đang ôm eo Kiều Thư buông ra, sau đó lùi lại một bước, phần eo không có lực chống đỡ, Kiều Thư chân mềm nhũn, cả người ngã về phía bồn cầu.
Cậu kinh hoảng nhắm mắt lại: “Cố Trầm Ngôn!”
Eo một lần nữa bị ôm.
Phần lưng một lần nữa dựa vào trong lòng ngực ấm áp làm người an tâm, Kiều Thư cẩn thận mở mắt ra.
Cố Trầm Ngôn: “Dọa tới rồi?”
Kiều Thư ủy khuất quay đầu, sau đó gật đầu: “Em cho rằng em phải ngã vào bồn cầu.”
“Còn là đập mặt vào.”
“Thiếu chút nữa cả người đều thối hoắc.”
Cố Trầm Ngôn bật cười.
Kiều Thư trừng anh: “Anh còn cười.”
Cố Trầm Ngôn lập tức thu liễm nụ cười: “Không cười, sẽ không ngã vào, tôi còn ở mà.”
Kiều Thư vẫn là ủy khuất.
Một lát sau cậu mếu máo nói: “Thật đáng sợ.”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi đỡ em.”
Kiều Thư gật đầu: “Kia, vậy anh không được nhìn.” Đi tiểu xấu như vậy, bị Cố Trầm Ngôn thấy cậu liền không thể lại trở thành tiểu tiên nam.
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Kiều Thư: “Anh nhắm mắt lại.”
Cố Trầm Ngôn nghe lời nhắm lại.
Kiều Thư nhìn chằm chằm Cố Trầm Ngôn vài giây, xác định Cố Trầm Ngôn thật sự nhắm lại sẽ không mở mắt lúc này mới quay đầu.
Cậu cúi đầu liền nhìn thấy tay Cố Trầm Ngôn đang đỡ eo cậu, cái này làm cho cậu lại đỏ mặt lên, cậu cắn môi dưới, nỗ lực mà làm chính mình bỏ qua Cố Trầm Ngôn phía sau, đem quần ngủ kéo xuống.
“Lách tách”
Tiếng nước siêu cấp rõ ràng ở trong phòng vệ sinh vang lên, Kiều Thư siêu cấp đỏ mặt.
Không xong!
Quên mất sẽ có thanh âm!
Cậu đỏ mặt lập tức quay đầu lại nhìn Cố Trầm Ngôn, Cố Trầm Ngôn như cũ nhắm mắt lại.
Kiều Thư an tâm một chút, cậu quay đầu lại nỗ lực làm chính mình bỏ qua tiếng nước kia, khống chế bản thân phải nhanh chóng giải quyết cho xong.
Mặt đều sắp bị thiêu cháy.
Tiếng nước dừng lại.
Kiều Thư duỗi tay ấn xuống chỗ xả nước, sau đó tự mình sửa sang lại thật, thấp đầu thanh âm nho nhỏ nói: “Xong rồi.”
Cố Trầm Ngôn mở to mắt.
Anh xác nhận Kiều Thư mặc tốt, sau đó khom lưng một lần nữa đem Kiều Thư bế lên, Kiều Thư đỏ mặt đem đầu mình giấu ở trong ngực Cố Trầm Ngôn.
Kiều Thư ngón tay nhéo nhéo quần áo Cố Trầm Ngôn, nhỏ giọng hỏi: “Anh không nghe được đúng không.”
Cố Trầm Ngôn trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng thanh âm anh lại nghiêm túc như vũ: “Không nghe được.”
Vì thế Kiều Thư tự lừa mình dối người dễ chịu một chút.
Thời điểm Phương Chu Du ôm hòm thuốc lên đến phòng ngủ chính lầu hai liền nhìn thấy Cố Trầm Ngôn ôm bọc chăn Kiều Thư ngồi ở mép giường.
Người anh em được xưng Diêm Vương sống kia đang nhẹ nhàng ôm lấy người trong lòng ngực, cúi đầu, sườn mặt ôn nhu.
Phương Chu Du: “……”
Một ngụm cơm chó thật lớn!
Tâm tình hắn khó có thể tả mà giơ tay gõ cửa.
Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía hắn: “Tiến vào.”
Phương Chu Du đi vào đi: “Anh dâu làm sao vậy? Ngủ?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm, sốt nhẹ, cậu lại đây xem cho em ấy.”
Phương Chu Du đến gần.
Kiều Thư lông mi run rẩy mở to mắt, cậu ngơ ngác mà chớp chớp mắt.
Phương Chu Du cười một tiếng chào Kiều Thư: “Chào anh dâu.”
Kiều Thư: “Phiền toái cậu rồi.”
Cố Trầm Ngôn: “Nhanh lên.”
Phương Chu Du: “……”
Phương Chu Du duỗi tay trước xem xét trán Kiều Thư, sau đó nói Kiều Thư duỗi tay qua: “Anh dâu, cho tôi xem mạch đập của cậu.”
Cố Trầm Ngôn ôm Kiều Thư, anh nghiêm túc mà nhớ lại: “Có thể là tối hôm qua mệt rồi, còn xối không ít nước ấm, tối hôm qua ở dưới lầu cũng bị gió thổi, cậu cẩn thận mà nhìn xem.”
Kiều Thư đang muốn duỗi tay: “……”
A!
Cố tiên sinh anh nói cái lời gì vậy!
Kiều Thư lôi kéo chăn, không kéo được, vì thế quay đầu đỏ mặt đem đầu mình chôn trong ngực Cố Trầm Ngôn giấu đi, không mặt mũi gặp người……
Còn Phương Chu Du thì: “……”
“!!!”
Có thể a!
Hắn thiếu chút nữa liền huýt sáo.
Trong đầu Phương Chu Du nháy mắt hiện lên các loại play, chế nhạo hướng Cố Trầm Ngôn làm mặt quỷ.
Cố Trầm Ngôn: “Sao?”
Phương Chu Du: “Khụ!”
“Không có việc gì không có việc gì, tớ bắt mạch, khả năng cậu nói đều có thể dẫn tới anh dâu phát sốt nhẹ, tớ nhìn kỹ xem.”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
“Em ấy rất khó chịu.”
“Cậu mau chút.”
Phương Chu Du: “……”
“Đã biết đã biết, tớ ở cậu còn không yên tâm sao, chờ đem mạch xong, tớ đúng bệnh hốt thuốc, bảo đảm anh dâu ngày mai liền sẽ không khó chịu.”
Phương Chu Du bắt lấy tay Kiều Thư cẩn thận bắt mạch, một lát sau, hắn nhăn mày lại.
Lại vài giây, hắn đầy mặt kinh ngạc khϊếp sợ.
Hắn chớp chớp mắt, nhìn về phía Kiều Thư, có chút tɧác ɭoạи lẩm bẩm nói: “Nam nha?”
Kiều Thư lỗ tai giật giật, trộm từ trong ngực Cố Trầm Ngôn lộ ra một con mắt.
Phương Chu Du lại nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, như cũ là bộ dáng tɧác ɭoạи kia: “Cũng là nam a?”
Cố Trầm Ngôn nhìn hắn: “Cái gì nam?”
“Kiều Thư thế nào?”
Phương Chu Du hoảng chịu không được: “Tớ lại xem lại lần nữa,” hắn xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, nghi hoặc nói: “Tớ có thể là tối hôm qua không ngủ đủ, có chút chưa tỉnh ngủ đi.”
Hắn xấu hổ cười cười.
Phương Chu Du tiếp tục nghiêm túc bắt mạch.
Nhưng sắc mặt hắn như cũ trở nên càng ngày càng cổ quái, cuối cùng hắn buông tay Kiều Thư ra hung hăng tự cho mình một cái tát.
Phương Chu Du: “Đau quá!”
Kiều Thư bị hoảng sợ, mở to mắt, cả cái đầu đang giấu trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn đều ngẩng lên.
Cố Trầm Ngôn nhíu mày, anh trấn an mà xoa xoa đầu Kiều Thư: “Cậu làm cái gì?”
Phương Chu Du vẻ mặt hoảng hốt mà bắt lấy tay Cố Trầm Ngôn, hồ ngôn loạn ngữ: “Lão Cố, tớ năm nay đã tốt nghiệp chưa?”
“Tớ năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Tớ là bác sĩ?”
Cố Trầm Ngôn nhìn hắn.
Phương Chu Du chân thành nhìn Cố Trầm Ngôn, nghiêm túc hỏi: “Tớ hiện tại thật sự đang nằm mơ sao?”
“Chính là tớ sẽ đau a!”
Cố Trầm Ngôn không thể nhịn được nữa rút tay của bản thân ra: “Cậu không phải đang mơ.” Anh nhíu mi lại: “Kiều Thư rốt cuộc thế nào?”
Kiều Thư cũng khẩn trương nhìn về phía Phương Chu Du đột nhiên trở nên ngốc ngốc.
Chẳng lẽ cậu bị bệnh nan y?
“!!!”
Phương Chu Du dùng sức nuốt nước miếng: “Em, em lại xem xem ……” Hắn dùng sức nhéo đùi mình, sau khi đau đến ngao ngao kêu một tiếng, lại lần nữa nghiêm túc mà bắt mạch cho Kiều Thư.
Vài phút sau.
Hắn ánh mắt cổ quái ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Lão Cố, chúng ta ra bên ngoài nói đi.”
Kiều Thư trong lòng căng thẳng: “Tôi thật sự bị bệnh nan y?”
Phương Chu Du vội vàng xua tay: “Không có không có, chính là có một chút vấn đề nhỏ, tôi phải nói trước với lão Cố.”
“Anh dâu cậu tuyệt đối không có bị bệnh nan y!”
Kiều Thư vẫn cảm thấy chính mình bị bệnh nan y, trong phim truyền hình đều diễn như vậy, sau khi khám ra bệnh nan y, bác sĩ đều kêu người nhà đi ra ngoài nói, cậu đều sắp bị dọa khóc: “Thật sự?”
Phương Chu Du: “Thật sự!”
“Không lừa cậu.”
Cố Trầm Ngôn trấn an vỗ vỗ Kiều Thư: “Đừng sợ, không có việc gì.” Sau đó nhìn về phía Phương Chu Du: “Ở nơi này nói đi, Kiều Thư có thể nghe.”
“Không được dọa em ấy.”
Phương Chu Du: “……”
“Được rồi.”
“Chính là……”
Kiều Thư khẩn trương nhìn Phương Chu Du.
Ánh mắt Cố Trầm Ngôn nặng nề cũng nhìn Phương Chu Du.
Phương Chu Du đột nhiên cảm thấy áp lực của mình rất lớn, nhưng hắn vẫn phải hỏi.
Vì thế hắn liều mạng nuốt nước miếng, căng da đầu nhìn về phía Kiều Thư: “Anh dâu.”
Kiều Thư lập tức đáp: “Ừm!”
Phương Chu Du: “Cậu là nam đi?”
Kiều Thư: “???”
Cố Trầm Ngôn mí mắt ép xuống: “Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Không phải……”
Phương Chu Du giải thích, “Lão Cố cậu đừng quấy rối, vấn đề này rất quan trọng!”
Hắn nhìn về phía Kiều Thư.
Kiều Thư khẩn trương không được, “Tui là nam a.”
Phương Chu Du lại hỏi: “Cậu thật sự không phải nữ? Hoặc là gì kia, cậu kỳ thật là người song tính?” Hắn nhìn chằm chằm chỗ ngực Kiều Thư: “Có cái đó của nữ……”
Kiều Thư: “……”
Phương Chu Du còn đang nhìn chằm chằm.
Kiều Thư yên lặng kéo chăn.
Một bên Cố Trầm Ngôn không thể nhịn được nữa: “Cậu đang xem cái gì?”
Phương Chu Du: “……”
Cố Trầm Ngôn: “Có vấn đề gì mau nói!”
Phương Chu Du nuốt nuốt nước miếng: “Tớ đây nói ha?”
Cố Trầm Ngôn lạnh mặt: “Nói.”
Phương Chu Du hít một hơi, nghiêm túc mà nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Lão Cố cậu chọc phải chuyện lớn.”
Kiều Thư: “???”
Cố Trầm Ngôn tiếp tục lạnh mặt.
Phương Chu Du tâm nói, xem gương mặt này của cậu có thể duy trì tới khi nào, vì thế hắn dồn khí đan điền, lớn tiếng nói: “Cậu đem bụng anh dâu làm lớn!”
“Anh dâu cậu ấy có!”
“Mang thai!”
“Đúng!”
“Cậu không cần hỏi! Tớ nói cho cậu! Anh dâu là nam! Chính là bị cậu làm mang thai!”
“Tớ cũng thực khϊếp sợ!”
“Nhưng anh dâu chính là mang thai!”
“Mang thai!”
“Có bảo bảo!”
Hắn dùng một hơi không ngừng nói xong, sau đó dùng ánh mắt như đang nhìn quái vật nhìn Cố Trầm Ngôn: “Cậu vẫn là người sao?”
Kiều Thư: “……”
Cậu bị ảo giác sao?
Cậu vừa mới nghe được cái gì?
Mang thai gì?
Bảo bảo là cái gì?
Cậu không phải nam sao?
Kiều Thư ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, liền nhìn thấy Cố Trầm Ngôn ôm cậu đứng lên, sắc mặt nghiêm túc.
Kiều Thư: “Em……” Có nghe lầm phải hay không?
Cố Trầm Ngôn: “Chúng ta đi bệnh viện!”
Chiếc Maybach màu đen nhanh chóng chạy tới bệnh viện Phương gia, tài xế tạm thời Phương Chu Du nắm tay lái, bày ra một gương mặt muốn phun tào, hắn một bên lái xe, một bên trộm dùng dư quang xem kính chiếu hậu.
Trong kính chiếu hậu.
Anh em tốt của hắn, Cố Trầm Ngôn lúc này gắt gao mà ôm Kiều Thư, trên người Kiều Thư còn bọc chăn.
Đối!
Thời điểm ra cửa Cố Trầm Ngôn cứ như vậy trực tiếp đem Kiều Thư ôm ra.
Lúc này Cố Trầm Ngôn vỗ phía sau lưng Kiều Thư, nghiêm túc không nói một lời, mà Kiều Thư vẫn là vẻ mặt hoảng hốt.
Ở bên trong xe cực kỳ an tĩnh.
Xe thực nhanh liền tới bệnh viện.
Phương Chu Du dùng đặc quyền giúp hai người đi cửa sau, kết quả kiểm tra thực nhanh liền có.
Phương Chu Du đem kết quả đưa tới trước mặt hai người, cực kì bình tĩnh mà nói: “Chúc mừng, mang thai hai tháng.”
Hô hấp Cố Trầm Ngôn như dừng lại, rồi sau đó nhanh chóng lấy qua giấy kết quả, sau đó anh nhíu mày ngưng trọng, nhanh chóng đem Kiều Thư ôm đến trong lòng ngực: “Đừng sợ, đừng sợ.”
Tay anh đang phát run.
Kiều Thư hoảng hốt một đường, giãy giụa mà dò đầu ra, lấy qua kết quả kiểm tra trên tay Cố Trầm Ngôn, rồi sau đó không thể tin tưởng mà trừng lớn đôi mắt.
“!!!”
Thật sự có!
Trong lúc nhất thời, cảnh trong mơ trước kia, còn có cảnh trong mơ tối hôm qua đan xen trong đầu Kiều Thư.
Cậu buột miệng thốt ra: “Em không muốn nó kêu em là mẹ!”