Kiều Thư: “……”
Cố Trầm Ngôn: “……”
Phương Chu Du: “……”
Đột nhiên an tĩnh.
Mà Kiều Thư sau khi phản ứng lại thiếu chút nữa cắn rớt đầu lưỡi của mình, cậu chớp chớp mắt, cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng thực nhanh Kiều Thư liền lại cảm thấy vấn đề này cũng rất quan trọng.
Về sau nhãi con đi học, mọi người mẹ đều là nữ, liền có mình cậu là mẹ nam sao?
Không muốn không muốn!
Rõ ràng nam đều kêu ba ba!
Kiều Thư ngửa đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, ủy khuất lại chờ mong hỏi: “Về sau nhãi con có thể kêu em là ba ba không?”
Phương Chu Du: “……”
“Không……” Không phải, hiện tại trọng điểm là cái này sao?
Cố Trầm Ngôn ngốc: “Có thể.”
Kiều Thư vui vẻ cười rộ lên: “Yeah! Kêu em là ba ba, kia nhãi con kêu anh là mẹ rồi.”
Phương Chu Du: “Phốc.”
Thật sự nhịn không được.
Cố Trầm Ngôn: “……”
Tay anh nhịn không được run lên, sau đó anh bình tĩnh lại, anh đưa tay ôn nhu xoa xoa đầu Kiều Thư, nghiêm túc mà đưa ra kiến nghị: “Nhãi con có thể kêu tôi là phụ thân.”
Kiều Thư sửng sốt.
Theo sau bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng nha.”
Cậu ngây ngốc cười một chút: “Không nhất định phải kêu mẹ, còn có xưng hô phụ thân có thể kêu nha.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Một bên Phương Chu Du: “……”
“Ai, đây là nhãi con của chúng ta.” Kiều Thư ngây ngô cười nhìn về phía tờ giấy kết quả trong tay, chỉ vào cái cục xám xám trong ảnh sau đó kiêu ngạo nói với Cố Trầm Ngôn: “Bé có phải hay không thực đáng yêu?”
Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua, nghiêm túc gật đầu: “Ừm, thực đáng yêu.”
Kiều Thư nháy mắt càng vui vẻ.
Phương Chu Du: “……”
Cố Trầm Ngôn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía bác sĩ Phương Chu Du: “Mang thai có ảnh hưởng đến sức khỏe của Kiều Thư không?”
Kiều Thư đang vui vẻ liền sửng sốt.
Phương Chu Du trợn trắng mắt, thầm nghĩ rốt cuộc cũng nhớ tới người bác sĩ là hắn rồi sao: “Yên tâm, anh dâu tuy rằng là nam, nhưng thân thể rất khỏe mạnh, sẽ không có ảnh hưởng, bất quá trong vòng ba tháng đầu hai người vẫn phải chú ý một chút, không được quá mức hồ nháo.” Tỷ như ban công play gì đó.
Cố Trầm Ngôn: “Có cần chú ý cái gì không?”
Phương Chu Du: “Lúc nãy trong thời gian kiểm tra tớ đã đi tra một chút, nam nhân mang thai ở nước ta trước đây cũng có mấy ca, cùng thời gian nữ mang thai không có nhiều khác biệt, khác biệt chỉ là ở chỗ thời điểm nam nhân sinh chỉ có thể chọn sinh mổ.”
“Bất quá nam nhân rốt cuộc cùng nữ nhân khác nhau, cậu ngày thường chú ý nhiều chút, đừng để anh dâu bị mệt, thân thể không thoải mái phải lập tức tới bệnh viện, mặt khác cũng phải định kỳ tới kiểm tra……”
Hắn lải nhải rất nhiều, cuối cùng nói: “Chị họ của tớ là chủ nhiệm khoa sản, hiện tại đang trên đường lại đây, chúng ta chờ một lát, một hồi để chị ấy tới đưa kiến nghị càng chuyên nghiệp hơn.”
Phương Chu Du vui đùa nói: “Đương nhiên, những kiến nghị vừa nãy của tớ cũng thực chuyên nghiệp.”
“Hiện tại nhờ chị ấy lại đây là để ngừa vạn nhất.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Cảm ơn.”
Cố Trầm Ngôn một lần nữa nhìn về phía Kiều Thư, nghiêm túc hỏi: “Kiều Thư, em có muốn sinh không?”
“A?”
Kiều Thư chớp chớp mắt, hỏi: “Vì cái gì hỏi như vậy a?”
“Nhãi con là nhãi con của hai chúng ta mà, khẳng định phải sinh ra nha.”
Cậu ngây ngốc cười một chút: “Cố Trầm Ngôn, anh nói cái này có giống rút thăm trúng thưởng lại được giải thưởng lớn không?”
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Kiều Thư siêu cấp kiều ngạo nói: “Nhiều cặp chồng chồng như vậy, liền chỉ có chúng ta có nhãi con nha!”
Cố Trầm Ngôn bật cười.
Phương Chu Du cũng nhịn không được nở nụ cười.
Thời điểm trở lại Lan đình như cũ là Phương Chu Du lái xe, xe hắn còn đỗ ở trong viện Cố Trầm Ngôn đó.
Tới Lan đình, hắn thực nhanh liền lái xe chạy lấy người.
Mà Cố Trầm Ngôn cũng thật cẩn thận mà ôm Kiều Thư trở lại biệt thự.
Dì Lan thấy bọn họ trở về, Kiều Thư bị Cố Trầm Ngôn ôm đi vào, trong lòng lộp bộp, vội vàng bước nhanh qua lo lắng hỏi: “Thiếu phu nhân thế nào?”
Kiều Thư ngây ngô cười ra tiếng.
Dì Lan: “???”
Cố Trầm Ngôn: “Không có việc gì.”
“Bác sĩ kiến nghị trước hạ nhiệt độ bằng phương pháp vật lý, nếu ngày mai còn chưa hạ sốt lại sử dụng thuốc.”
Dì Lan nghi hoặc: “Phiền toái như vậy sao?”
“Dì cho rằng uống thuốc hoặc là chích thuốc thì ổn rồi.”
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư hiện tại không giống như trước.”
Dì Lan: “???”
Kiều Thư thẹn thùng cười: “Dì Lan, con mang thai.”
Dì Lan: “???”
“!!!”
Dì Lan kinh ngạc đứng tại chỗ.
Nhưng mà người ném bom lại một chút giải thích cũng không có, Cố Trầm Ngôn nói: “Dì Lan, tôi ôm Kiều Thư lên lầu lau mình trước.”
“Đồ ăn buổi tối phiền ngài nấu thanh đạm một chút.”
Dì Lan ngơ ngác: “Được được.”
Cố Trầm Ngôn ôm Kiều Thư thực nhanh liền biến mất ở chỗ ngoặc cầu thang.
Dì Lan đứng tại chỗ một hồi lâu mới cứng đờ thân thể di chuyển, nhìn về phía chú Chu cách đó không xa: “Ông à, vừa mới nãy thiếu phu nhân nói cái gì?”
“Lỗ tai tui giống như không tốt lắm?”
Chú Chu cũng vẻ mặt hoảng hốt: “Lỗ tai tui giống như cũng không tốt lắm.”
Hai người liếc nhau.
Dì Lan hỏi: “Mang thai?”
Chu thúc: “Tui cũng nghe được.”
Dì Lan: “……”
Chú Chu: “……”
Dì Lan tiếp tục hoảng hốt: “Chờ thiếu gia xuống tui lại hỏi lại, không đúng không đúng, tui đi hỏi Tiểu Phương trước……”
Dưới lầu dì Lan cùng chú Chu đang chỉnh lại tam quan, trên lầu Cố Trầm Ngôn cẩn thận đem Kiều Thư thả lên trên giường, lại lần nữa cầm một cái chăn mới ra đắp lên cho Kiều Thư: “Tôi lau mình cho em.”
Kiều Thư cười: “Dạ.”
Cố Trầm Ngôn: “Ngoan.”
Kiều Thư vui tươi hớn hở, còn đang ở trong vui sướиɠ vì trúng thưởng lớn: “Thật là vui vẻ nha.”
Cố Trầm Ngôn bất đắc dĩ cười.
Anh đi đến một bên mở máy điều hòa ra, sau đó đi vào trong phòng vệ sinh lấy khăn lông cùng nước ấm ra tới.
Cố Trầm Ngôn: “Nâng đầu lên.”
Kiều Thư ngoan ngoãn nâng đầu.
Cố Trầm Ngôn cẩn thận đem mặt mũi còn có cổ của Kiều Thư đều lau chùi một lần, sau đó buông khăn lông.
“Giơ tay.”
Kiều Thư ngoan ngoãn giơ tay.
Quần áo bị cởi ra.
Đã là mùa xuân, trong phòng mở điều hoa nhưng thật ra không lạnh, nhưng Cố Trầm Ngôn vẫn là sợ Kiều Thư cảm lạnh, tốc độ thực nhanh nhưng như cũ thực cẩn thận mà dùng khăn ấm lau qua mỗi một chỗ trên cơ thể Kiều Thư.
Lau xong nửa người trên, Cố Trầm Ngôn giúp Kiều Thư tròng áo ngủ: “Vịn tôi.”
Kiều Thư: “Được.”
Chân cũng được cẩn thận lau qua.
Cố Trầm Ngôn đem Kiều Thư một lần nữa thả lại trên giường, đi đổ nước, sau đó trở về.
Kiều Thư đối anh vươn đôi tay.
Cố Trầm Ngôn biết nghe lời xốc chăn lên, chui vào, ôm lấy Kiều Thư.
Kiều Thư nhếch miệng cười: “Hì hì.”
Cố Trầm Ngôn cũng cười nhẹ ra tiếng.
Hai người cười một hồi, Kiều Thư lại không xác định sờ sờ bụng: “Cố Trầm Ngôn, hôm nay em có phải hay không lại đang nằm mơ đi?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Không phải mơ.”
Kiều Thư ngửa đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Cho nên em thật sự mang thai?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Sợ sao?”
Kiều Thư: “Mới không sợ đâu.”
“Đây là quà mà trời cao tặng cho chúng ta.”
“Nhãi con?”
“Nhãi con!”
“Chúng ta có nhãi con, ha ha ha!”
Kiều Thư vui vẻ sắc mặt hồng nhuận, nơi nào còn không có tinh thần cùng suy yếu như buổi sáng.
Cậu một chút một chút mà sờ bụng mình, sờ một chút lại, sau đó cười một tiếng, sau đó sờ tiếp một chút, lại nhìn Cố Trầm Ngôn một cái, lại cười một tiếng.
Lặp đi lặp lại.
Thích thú.
“Nhãi con.”
Cuối cùng Kiều Thư oa ở trong ngực Cố Trầm Ngôn vui vẻ ngủ rồi, ngay cả khi ngủ khóe môi cậu cũng giơ lên, hai tay còn đang ôm bụng.
Cố Trầm Ngôn nhìn người trong ngực tâm đều hóa.
Cánh tay anh thu lại, đem Kiều Thư ôm càng chặt một chút, sau đó cúi đầu, đặt một nụ hôn lên giữa mày Kiều Thư.
“Vất vả.”
“Tiểu tiên sinh.”
Một giấc này Kiều Thư ngủ đặc biệt trầm, một giấc mộng cũng không có, thời điểm bị đánh thức tâm tình vẫn vui vẻ như cũ.
Cố Trầm Ngôn mở đèn, cầm áo khoác mỏng tròng lên cho Kiều Thư.
Kiều Thư: “Mấy giờ nha?”
Cố Trầm Ngôn: “6 giờ.”
Kiều Thư chớp chớp mắt: “A?”
“Đã trễ thế này a?”
“Đó có phải hay không tới giờ ăn cơm?” Cậu thèm hút một chút nước miếng.
Buổi sáng Kiều Thư ngủ quên không có ăn cơm sáng, cơm trưa ăn canh suông, cháo trắng cùng dưa chua, lúc này, nhắc tới ăn cơm, Kiều Thư liền nhớ tới heo sữa quay trong mơ tối hôm qua.
Cậu thèm liếʍ liếʍ môi.
Muốn ăn thịt.
Kiều Thư: “Anh biết buổi tối chúng ta sẽ ăn gì không? Có heo sữa nướng không?”
Cố Trầm Ngôn: “……”
“Không có.”
“A.” Kiều Thư phát ra thanh âm thất vọng, không ngừng cố gắng hỏi: “Kia sẽ có thịt kho không?”
Cố Trầm Ngôn: “Không có.”
Kiều Thư càng thất vọng: “Kia buổi tối có cái gì nha?”
Cố Trầm Ngôn giúp Kiều Thư cài lại nút áo khoác, bất đắc dĩ xoa xoa đầu Kiều Thư: “Quên rồi? Bác sĩ nói sốt nhẹ chưa hoàn toàn lui tốt nhất là ăn thanh đạm một ít, ngoan, ngày mai hạ sốt lại nấu cho em mấy món này được không?”
Kiều Thư ủy khuất: “Được rồi.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm, chúng ta đi xuống lầu ăn cơm.”
Kiều Thư: “Từ từ!”
Cố Trầm Ngôn: “Hả?”
Kiều Thư nhìn về phía bụng mình: “Cố Trầm Ngôn, em là thật sự mang thai? Em không phải buổi chiều ngủ liền nằm mơ đi?”
Cậu lẩm bẩm nói: “Gần nhất em mơ có chút nhiều.”
Cố Trầm Ngôn: “Không phải mơ.”
Kiều Thư: “A?”
Cố Trầm Ngôn thanh âm ôn nhu, “Tiểu tiên sinh là thật sự mang thai.”
“Tiểu bảo bảo hai tháng.”
“Thực đáng yêu.”
Kiều Thư lập tức ngây ngô cười ra tiếng: “Thật sự nha?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Kiều Thư chớp chớp mắt, hỏi: “Đó em đáng yêu hay là nhãi con càng đáng yêu hơn?”
Cố Trầm Ngôn sửng sốt.
Kiều Thư thúc giục anh: “Anh mau nói!”
Cố Trầm Ngôn nghĩ nghĩ nói: “Nhãi con đáng yêu do tiểu tiên sinh đáng yêu mang thai, kia nhất định là tiểu tiên sinh càng đáng yêu, mới có thể mang thai được nhãi con đáng yêu.”
Kiều Thư: “Phốc.”
“Ha ha ha.”
Cố Trầm Ngôn: “Cười cái gì?”
Kiều Thư che miệng: “Cố tiên sinh càng ngày càng có thể nói, ngọt ngào.”
“Tiểu tiên sinh thích.”
Cố Trầm Ngôn bật cười.
Cố Trầm Ngôn: “Đi xuống ăn cơm?”
Kiều Thư: “Dạ.”
Cậu duỗi tay, làm nũng nói: “Kiều Kiều tiểu tiên sinh đáng yêu muốn Cố tiên sinh ôm một cái.”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Anh duỗi tay đem Kiều Thư từ dưới giường ôm đến trong lòng ngực, sau đó đi ra ngoài, thời điểm đi đến cửa phòng Kiều Thư ngượng ngùng đẩy đẩy ngực Cố Trầm Ngôn: “Đến nơi đây liền được rồi.”
“Thật thẹn thùng.”
“Thả em xuống đi.”
Cố Trầm Ngôn theo lời buông Kiều Thư, sau đó duỗi tay nắm lấy tay nhỏ của Kiều Thư.
Kiều Thư cười ngọt ngào.
Hai người tay nắm tay đi xuống dưới lầu, lúc đi Kiều Thư còn không tự giác duỗi tay bảo hộ bụng mình, Cố Trầm Ngôn cũng một tay đỡ ở sau eo Kiều Thư.