Chương 108:
Thời điểm tới Lan đình mưa vẫn còn rất lớn.
Bảo tiêu giúp bọn họ mở cửa xe bung dù.
Kiều Thư cọ tới cọ lui nửa ngày không chịu từ trên người Cố Trầm Ngôn xuống dưới.
Lúc này cậu cực kì muốn dính lấy Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi ôm em đi vào?”
Kiều Thư đỏ mặt: “Không được, bọn họ sẽ nhìn thấy.”
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư, chúng ta là chồng chồng, không cần thẹn thùng, hơn nữa……” Anh thấp giọng nói làm tai Kiều Thư muốn nổ tung: “Tôi muốn ôm em đi vào.”
Nam sắc mê người.
Hơn nữa lúc này Kiều Thư cũng không muốn cùng Cố Trầm Ngôn tách ra, vì thế liền mơ mơ hồ hồ ôm lấy cổ Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn ôm Kiều Thư như đang ôm đứa nhỏ xuống xe, bảo tiêu không nói một lời bung dù cho hai người, đưa đến trước cửa nhà, lại mở của cho bọn họ, cuối cùng công thành lui thân.
Dì Lan đang ở phòng bếp hầm thịt nai nghe được thanh âm đi ra liền thấy Kiều Thư cả người treo ở trên người Cố Trầm Ngôn, vội vàng lo lắng nói: “Thiếu phu nhân làm sao vậy?”
Kiều Thư đỏ mặt vùi đầu.
Cố Trầm Ngôn: “Ngủ rồi.”
Kiều Thư nhanh chóng nhắm mắt giả bộ ngủ.
Dì Lan nhìn thoáng qua, có chút hồ nghi, vừa mới bà giống như nhìn thấy thiếu phu động đậy.
Bất quá bà không nghĩ nhiều: “Kia thiếu gia ngài nhanh nhanh đưa thiếu phu nhân đi lên nghỉ ngơi đi, cậu ấy hai ngày này cũng mệt mỏi.”
Nói tới đây dì Lan bất đắc dĩ lại oán trách trừng mắt nhìn Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn hoàn toàn không có tiếp thu được tin tức dì Lan bắn qua, anh gật gật đầu, ôm Kiều Thư chạy lên lầu.
Trong phòng.
Cố Trầm Ngôn ngồi bên mép giường, Kiều Thư vẫn như cũ bị anh đặt ở trên đùi.
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”
Kiều Thư: “Dạ?”
Cố Trầm Ngôn: “Chúng ta cần nói chuyện.”
Biểu tình lúc này của Cố Trầm Ngôn biểu thực nghiêm túc, nhưng động tác anh ôm Kiều Thư vẫn như cũ thực ôn nhu.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi đã hỏi qua Dư Quỳnh.”
Kiều Thư: “A?”
Cố Trầm Ngôn: “Đường Thần cũng không phải lần đầu tiên quấy rầy em.”
Kiều Thư đột nhiên chột dạ, cậu moi moi ngón tay, sau đó nhận sai gật đầu: “Dạ.”
Cậu siêu cấp thẳng thắn thành khẩn, vươn ba ngón tay, ngoan ngoãn nói: “Tính cả hôm nay hắn là lần thứ ba.”
Cố Trầm Ngôn nhấp môi.
“Vì cái gì không nói cho tôi?”
Kiều Thư: “Em……”
Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”
Kiều Thư nhỏ giọng đuối lý nói: “Lần đầu tiên em cho rằng không có việc gì, liền đem chuyện này quên mất, lần thứ hai em cho rằng giải ước liền có thể giải quyết……”
“Thực xin lỗi.”
“Hôm nay làm anh lo lắng.”
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”
Kiều Thư nhìn anh.
Cố Trầm Ngôn: “Vì cái gì muốn nói thực xin lỗi với tôi?”
Kiều Thư có chút hoảng loạn đảo mắt: “Bởi vì, bởi vì em hôm nay cho anh thêm phiền toái……”
Cố Trầm Ngôn: “Không có.”
“Này không phải phiền toái.”
“Tôi nói rồi, ở chỗ của tôi em không phải phiền toái, ở chỗ tôi em cũng không có sai, không cần xin lỗi.”
“Ngược lại là tôi cần phải xin lỗi.”
“Kiều Thư, thực xin lỗi.”
Kiều Thư trừng lớn hai mắt.
Cố Trầm Ngôn xoa đầu cậu, thanh âm rất là ôn nhu, ôn nhu làm trái tim Kiều Thư trướng trướng, ê ẩm, lại ngọt ngào.
Cố Trầm Ngôn: “Là tôi làm không tốt.”
“Không có cho em đủ cảm giác an toàn cùng che chở, mới có thể để em bị khi dễ, mới có thể ở bên ngoài bị khi dễ cũng sẽ không cùng tôi cáo trạng.”
Kiều Thư: “Không có!”
“Anh rất tốt!”
Kiều Thư ôm chặt lấy Cố Trầm Ngôn: “Trên thế giới này không có người nào tốt hơn Cố tiên sinh cả.”
“Người sai là em.”
“Em……”
Cố Trầm Ngôn cắt đứt Kiều Thư nói: “Được, chúng ta hai người đều có sai.”
Kiều Thư chớp chớp mắt.
Cố Trầm Ngôn ghé sát vào Kiều Thư, cùng Kiều Thư trán chạm trán, chóp mũi chạm chóp mũi.
“Cho nên chúng ta đều cố gắng sửa lại sai lầm của mỗi chúng ta được không?”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi sẽ cho em sự che chở càng tốt, càng nhiều cảm giác an toàn.”
“Mà tiểu tiên sinh của tôi, em về sau có thể học được cách cùng tôi cáo trạng không?”
Kiều Thư nhấp môi.
Ngón tay cậu gắt gao bắt lấy áo khoác của Cố Trầm Ngôn, cậu cùng Cố Trầm Ngôn đối diện, cuối cùng gật gật đầu: “Em sẽ nỗ lực học được.”
Giờ khắc này Kiều Thư rõ ràng ý thức được, cậu lại lần nữa có được một nguồn ấm áp mà cậu có thể dựa vào.
Cậu không còn một mình như trước nữa.
Cậu có Cố Trầm Ngôn.
Cậu cũng có thể cáo trạng sau đó vô điều kiện giữ gìn chỗ dựa này.
Cố Trầm Ngôn: “Còn có một việc.”
Kiều Thư: “Dạ?”
Cố Trầm Ngôn: “Điều tra chuyện của em tôi thực xin lỗi, có thể tha thứ cho tôi không?”
Kiều Thư: “Không cần xin lỗi.”
“Em biết anh là muốn quan tâm em, hơn nữa chuyện này là em giấu giếm trước.”
Cố Trầm Ngôn cười nói: “Được.”
Tiếp theo sắc mặt anh lại lần nữa trở nên nghiêm túc: “Kiều Thư, tôi có một chuyện muốn biết ý kiến của em?”
“Kiều Thư.”
“Tôi muốn tham dự vào sự nghiệp của em, có thể chứ? Để tôi giúp đỡ em có được không?”
Kiều Thư: “……”
Lòng cậu đang điên cuồng nhảy lên, cậu liếʍ liếʍ môi, cùng Cố Trầm Ngôn không tiếng động mà đối diện.
Mười mấy giây sau.
Kiều Thư gật đầu: “Được.”
Ngoài phòng.
Sấm sét không biết từ khi nào dần dần biến mất, ngay cả mưa to làm người áp lực cũng dần dần nhỏ lại.
Bệnh viện.
Đường Thần thực nhanh liền tỉnh lại, đầu hắn bị băng bó một tầng lại một tầng, nhưng hắn cũng không có bởi vì thương thế mà trở nên có bao nhiêu suy yếu, hắn thậm chí còn muốn rời khỏi bệnh viện.
Mặt hắn âm trầm, liên hệ luật sư: “Ngươi đến trong cục dọa vật nhỏ kia một chút……”
“Không xong!”
Giám đốc phụ trách giải ước với Kiều Thư khủng hoảng vọt vào phòng bệnh Đường Thần.
“Đường tổng, việc lớn không tốt!”
Đường Thần không kiên nhẫn buông điện thoại: “Chuyện gì? Nhanh nói đi!”
Giám đốc: “Kiều Thư, Kiều Thư hắn……”
“Hắn được đón đi rồi!”
Sắc mặt Đường Thần nháy mắt âm trầm xuống: “Người trong cục làm việc như thế nào vậy hả?”
Giám đốc lắp bắp nói: “Là, là, không phải, không phải……”
Đường Thần: “Mau nói!”
Giám đốc: “Không phải, không phải do họ! Bọn họ không dám không bỏ! Bởi vì, bởi vì, người tới đón chính là, là Cố Cố Cố Cố Trầm Ngôn!”
Tên này nói ra giám đốc cuối cùng cũng không còn nói lắp: “Cố Trầm Ngôn trực tiếp mời cục trưởng ra mặt, đem Kiều Thư nộp tiền bảo lãnh đi ra ngoài, còn, còn muốn khởi tố ngài!”
Đường Thần: “Cố Trầm Ngôn?”
Giám đốc: “Cố thị Cố Trầm Ngôn!”
Sau khi Đường Thần ý thức được là ai, hắn có chút hoảng loạn, nhưng thực nhanh hắn vội vàng hỏi: “Hắn vì cái gì muốn nộp tiền bảo lãnh Kiều Thư?”
Vấn đề vừa ra tới, một cái hot search lúc trước bị hắn khịt mũi coi thường đột nhiên không hề dấu hiệu gì xuất hiện trong đầu hắn.
Đường Thần: Sao có thể?
Giám đốc khẳng định: “Kiều Thư chính là Kiều Thư kia!”
“Hắn là phu nhân của Cố Trầm Ngôn!”
Đường Thần trợn to đồng tử!
Giám đốc tiếp tục: “Kiều Thư còn ở trong văn phòng ghi âm!”
……
Ngày hôm sau.
Cự Tinh giải trí đột nhiên xuất hiện các loại vấn đề, nhiều người hợp tác đột nhiên giải ước, nhà đầu tư triệt tư, Cự Tinh giải trí vì thế sứt đầu mẻ trán, thậm chí bởi vậy mà tài chính đột nhiên quay vòng không khai.
Trưa hôm đó, ông chủ đương nhiệm của Cự Tinh giải trí Đường Thần bị đỉnh lên hot search, lúc còn đi học đối đồng học tiến hành bạo lực học đường, tham ô công khoản công ty, thậm chí gây chuyện chạy trốn…… từng chuyện từng chuyện một, có cái còn có video chân tướng.
Ngày thứ ba: Không ngừng có người đại diện, nghệ sĩ ký hợp đồng giải ước, cao tầng từ chức.
Ngày thứ tư: Cự Tinh giải trí gặp phải bồi thường kếch xù.
Ngày thứ năm: Công an tiến vào công ty bắt Đường Thần.
Nhiều danh nghệ sĩ hợp nhau khởi tố Đường Thần bức bách bọn họ, khởi tố Đường Thần không màng ý nguyện bọn họ mạnh mẽ đối bọn họ gây nên thương tổn, những án kiện này đều là ngầm xử lý, cũng không có bại lộ đến trên mạng.
Ngắn ngủn không đến một tuần, Kiều Thư ở trong nhà liền biết được ý nghĩa chân chính của từ tổng tài.
Thiên lương vương phá, cũng không phải lời nói đùa trên mạng, mà là chân chính tồn tại.
Trong một tuần, Cự Tinh giải trí ngày xưa nhanh chóng ngã xuống, Đường Thần không chỉ có gánh món nợ khổng lồ, còn sắp gặp phải gặp tai ương lao ngục.
Kiều Thư trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng đồng thời trong lòng cũng thực sảng, còn thực ngọt.
Cố tiên sinh của cậu nói, muốn đem người khi dễ người của anh khi dễ trở về, Cố tiên sinh nói được thì làm được.
Ủy khuất của Kiều Kiều tiểu tiên sinh được loại hành vi bá tổng này đánh sâu vào không còn một chút dư thừa, chỉ còn lại vui sướиɠ tràn đầy.
Hôm nay.
Kiều Thư cầm theo canh ba ba dì Lan dì cố ý hầm đi vào công ty, dọc theo đường đi Kiều Thư như cũ gặp được ánh mắt như đang trong lễ rửa tội của nhóm công nhân, nhưng trước mắt Kiều Thư đã thực thích ứng.
Mắt cậu nhìn thẳng.
Cố Trầm Ngôn trước mắt cũng không ở trong công ty, anh đi ra ngoài thị sát một hạng mục ở Hải Thành.
Bất quá Kiều Thư trước tiên đã cùng Cố Trầm Ngôn liên hệ qua, Cố Trầm Ngôn nói anh một hồi liền sẽ trở về.
Giang Gia Du: Kiều Kiều!
Giang Gia Du: Tớ mới bế quan mấy ngày công ty cậu như thế nào liền xảy ra chuyện lớn như vậy!
Giang Gia Du:!!!
Giang Gia Du: Cậu có khỏe không?
Kiều Thư cười tủm tỉm đánh chữ: Tớ không có việc gì.
Kiều Thư: Kỳ thật……
Kiều Thư: Là chồng tớ làm [thẹn thùng]
Kiều Thư: [heo heo bị mê choáng]
Giang Gia Du:???
Giang Gia Du: Sao lại thế này?
Kiều Thư đem chuyện mà Đường Thần làm nói cùng Giang Gia Du một lần.
Giang Gia Du:!!!
Giang Gia Du: Làm thật tốt!
Giang Gia Du: Cố tổng uy vũ!
Giang Gia Du: [thuốc lá] trời lạnh, Đường thị nên phá sản!
Giang Gia Du: A a a a a!!!
Giang Gia Du: Tớ khái tới rồi, khái tới rồi!!!
Giang Gia Du: Rốt cuộc câu nói trong truyện tổng tài mà tớ đọc cũng đã có mặt!
Kiều Thư:!!!
Kiều Thư: Không được!
Kiều Thư: Cố tiên sinh là của một mình tớ, cậu xem tiểu thuyết không được nhớ đến Cố tiên sinh!
Giang Gia Du:……
Giang Gia Du: Keo kiệt, anh QAQ
Giang Gia Du: [heo heo thương tâm]
Giang Gia Du: Người ta xem tiểu thuyết chẳng qua muốn mang nhập cậu cùng Cố tổng.
Giang Gia Du: Này đều không được!
Giang Gia Du: Tình hữu nghị yếu ớt!
Kiều Thư:……
Kiều Thư: Mang nhập tớ cùng Cố tiên sinh?
Giang Gia Du: Hừ hừ, Kiều Kiều, cậu khẳng định hiểu sai có phải hay không?
Giang Gia Du: Tớ mới sẽ không hủy đi cp mà tớ đu đâu!
Kiều Thư: Khụ khụ.
Kiều Thư: Kia, kia được rồi.
Kiều Thư: Ai bảo chúng ta là bạn tốt đâu?
Giang Gia Du: Di ——
Giang Gia Du: Tính chiếm hữu của Kiều Kiều chúng ta thật lớn.
Giang Gia Du: Đúng rồi, Cự Tinh giải trí không được, kế tiếp cậu tính toán làm sao bây giờ? Muốn hay không tới công ty của tớ?
Giang Gia Du: A a a! Bạn bè tốt chúng ta tay trong tay, trong giới giải trí vô địch không đối thủ!
Giang Gia Du: Tới không tới không!
Kiều Thư: [heo heo thẹn thùng]
Kiều Thư: Khả năng không thể lập tức quyết định.
Giang Gia Du:???
Giang Gia Du: Vì cái gì?
Kiều Thư: Việc này tớ phải cùng chồng tớ thương lượng mới được [thẹn thùng]
Kiều Thư: Hắc hắc!
Kiều Thư: Tớ hỏi chồng tớ một chút nha.
Kiều Thư: Anh ấy sợ tớ lại bị khi dễ, cho nên cậu hiểu được……
Giang Gia Du: Di ——
Giang Gia Du: Muốn đích thân trấn ải?
Giang Gia Du: Cơm chó!
Giang Gia Du: Uông!
Cố Trầm Ngôn trở về thực nhanh.
Kiều Thư thu hồi điện thoại, đỏ mặt đem cà mèn đặt ở trước mặt Cố Trầm Ngôn, nhỏ giọng nói: “Dì Lan cố ý hầm cho anh.”
Cố Trầm Ngôn mở cà mèn ra.
Sau đó: “……”
Cố Trầm Ngôn: “Em uống?”
Kiều Thư lắc đầu, “Phần này là của anh đó.”
Kiều Thư có chút ưu sầu, lại thẹn thùng: “Dì Lan giống như hiểu lầm, đây đều là lần thứ ba dì hầm cái này rồi.”
“Anh uống không?”
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”
Kiều Thư nghiêm.
Cố Trầm Ngôn: “Em xác định?”
Kiều Thư: “……”
Không xác định, bởi vì mỗi ngày Cố Trầm Ngôn đều rất có tinh lực, có thể tới một lần lại một lần, lại uống thì càng lợi hại hơn, mà cậu……
Cậu như một bé gà ốm yếu, gần nhất một lần liền mệt.
Kiều Thư chột dạ.
“Em đây uống một chút đi.” Cậu nhỏ giọng thò lại gần: “Anh có thể cùng dì Lan nói một tiếng không? Em thật sự không thể uống nữa, em đều mọc mụn rồi.”
Lần trước Kiều Thư hứng thú bừng bừng ăn thịt nai, kết quả ngày hôm sau trên mặt mọc thêm ba cục mụn.
Ba cục mụn này đến nay còn chưa tiêu, này dẫn tới gần nhất Kiều Thư luôn ưu sầu soi gương, sợ chính mình hủy dung, liền đến canh dì Lan nấu cũng không dám lại hạ miệng.
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
“Chúng ta đều không uống.”
Anh lấy cà mèn ra, ôm Kiều Thư, đem Kiều Thư để lên trên đùi, từ ngày đó qua đi, Cố Trầm Ngôn liền nhiều thêm một cái yêu thích như vậy, thích đem Kiều Thư ôm đến trong lòng ngực, “Muốn hay không đi bệnh viện kiểm tra một chút?”
Kiều Thư sửng sốt.
Cậu nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì muốn đi bệnh viện kiểm tra?”
Cố Trầm Ngôn: “Em gần nhất ăn quá nhiều, tôi sợ dạ dày em không khỏe mạnh, hơn nữa……”
Kiều Thư: “Dạ?”
Cố Trầm Ngôn để sát vào: “Em gần nhất thường xuyên dễ dàng mệt mỏi……”
Kiều Thư đỏ mặt.
Cậu thẹn thùng lông mi loạn run: “Không, không cần…… Thân thể của em rất tốt, chỉ là trong đoạn thời gian phát triển mà thôi, sẽ mệt là bình thường……”
“Em trước kia dậy thì cũng như vậy.”
“Đúng rồi đúng rồi!”
Kiều Thư hưng phấn nhảy dựng lên, cậu nhảy xuống khỏi ôm ấp của Cố Trầm Ngôn, giơ tay so so đỉnh đầu của mình: “Em hôm nay đo chiều cao! Em cao thêm 0.5 mm!”
“0.5 mm nga!”
Cố Trầm Ngôn: “Cao lên?”
Kiều Thư gật đầu: “Ừm ừm, 0.5 mm nha!” cậu phi thường kiêu ngạo đắc ý!
Hiện tại là 0.5, tương lai chính là năm centimet!
Cố Trầm Ngôn: “Xem ra là tôi suy nghĩ nhiều.”
Cố Trầm Ngôn bật cười.
Kiều Thư: “Hắc hắc.”
Cố Trầm Ngôn: “Đúng rồi, Kiều Thư.”
“Tôi muốn mua lại Cự Tinh giải trí.”