Cậu nhìn thoáng qua Đường Thần, lại nghĩ đến lời mới vừa rồi Đường Thần tự giới thiệu, giống như công ty có ông chủ mới nhậm chức kêu Tiểu Đường tổng, là Đường Thần?
Bất quá là ông chủ thì thế nào? Ông chủ là có thể không thể hiểu được đoạt chìa khóa xe?
Đường Thần cười như không cười: “Cái này mới quen sao?”
Bệnh tâm thần a!
Tiểu thị dân Kiều Thư trong lòng mắng to, trên mặt lại khống chế biểu tình, nỗ lực làm chính mình ôn hòa chút: “Chào tiểu Đường tổng, xin hỏi ngài có thể trả chìa khóa cho tôi không?”
“Tôi bên này còn có việc, phải đi nhanh cho kịp thời gian.”
Đường Thần tựa như không nghe được: “Nghe nói em muốn thử kính 《 Bạch Cốt Lục 》? Còn muốn đóng vai nam chính của 《 Bạch Cốt Lục 》?”
Kiều Thư: “Chìa khóa của tôi……”
Đường Thần: “Đoàn phim《 Bạch Cốt Lục 》 này không tốt, phủng không được em, hiện tại nói là tạm dừng, kỳ thật là phải giải tán, cái hạng mục này công ty sẽ không quay.”
Kiều Thư: “!!!”
Đường Thần: “Có hay không cảm thấy hứng thú? Anh có thể cho em tài nguyên càng tốt.” Hắn nói ngón tay đột nhiên ngả ngớn nâng lên cằm Kiều Thư.
Kiều Thư: “???”
“……”
À ha!
Cậu đây là đυ.ng phải ông chủ muốn quy tắc ngầm nhân viên?
Đường Thần còn đang nói: “Thế nào? Ngủ với anh một đêm? Em muốn cái gì anh đều có thể cho em.”
Kiều Thư ghê tởm hất tay Đường Thần ra, đen mặt mở cửa xuống xe.
Đường Thần cho rằng Kiều Thư đây là muốn xuống xe nhào vào trong ngực, liền thối lui đến một bên rất có hứng thú mà chờ.
Kiều Thư xuống xe.
Kiều Thư đi tới trước mặt Đường Thần.
Kiều Thư đối với Đường Thần lộ ra một nụ cười lộ tám cái răng tiêu chuẩn.
Thấy thế, Đường Thần trong lòng không khỏi đắc ý, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười đắc ý.
“A!”
Tươi cười Đường Thần trên mặt đột nhiên biến thành thống khổ, hắn thống khổ cong lưng, che bụng lại.
Kiều Thư một bên thu hồi chân, cậu tiến lên một bước từ trong tay Đường Thần đoạt lại chìa khóa xe: “Ông chủ? Ông chủ thì thế nào? Trong đầu toàn là màu vàng gớm ghiếc liền biến đi!”
“Ngủ mẹ mày!”
“Ghê tởm!”
“Rác rưởi!”
Kiều Thư trợn trắng mắt trở lại trên xe, khốc khốc đóng cửa xe, lại khốc khốc dẫm xuống chân ga, quay xe, sau đó xe nhanh chóng chạy đi.
Kiều Thư nhìn vào kính chiếu hậu, thấy Đường Thần rốt cuộc từ đau đớn hòa hoãn lại, sắc mặt khó coi, còn chạy về phía trước vài bước giống như muốn đuổi kịp để đánh cậu.
Kiều Thư hoảng hốt lại dẫm mạnh lên chân ga.
Xe nhanh chóng tiến vào khu phố, rốt cuộc nhìn không thấy Đường Thần ở phía sau, hoàn mỹ dung nhập vào dòng xe cộ, Kiều Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trời biết cậu vừa mới nãy khốc suất đánh ông chủ mắng ông chủ thật sảng, nhưng xong việc lại cũng bị hù chết, sợ ông chủ này sẽ xông lên đánh cậu.
Kiều Thư vỗ vỗ ngực: “Còn tốt chạy nhanh, không bị đánh tới.”
Bất quá vẫn là thực tức giận nha!
Đây là cái ông chủ rác rưởi gì không biết, thấy người liền muốn quy tắc ngầm, quả thực ghê tởm.
A!
Cậu vừa mới đánh người, mặt sau có thể hay không bị trả thù? Cái ông chủ mới này vừa thấy liền không phải là người tốt!
Thôi!
Đều đã đánh, sợ cái gì!
Loại ông chủ rác rưởi này nên đánh, hung hăng mà đánh! Kiều Thư tức giận mà nghĩ, vừa mới nãy nên nhích xuống dưới một xíu nữa hãy đá, đá thật mạnh! Loại người này!
Ghê tởm!
Kiều Thư tức giận một đường, thời điểm về đến Lan đình mới tiêu một chút, cậu xoa xoa mặt.
Chú Chu đang ở bên ngoài chỉ huy nhân viên công tác quét tước bên ngoài bể phun nước, nhìn thấy xe Kiều Thư tiến vào, đối với Kiều Thư gọi một tiếng tiếp đón.
Chú Chu: “Thiếu phu nhân cậu đã trở lại a, dì Lan vừa mới hầm một phần canh, cậuđi vào uống một ít, tốt cho dạ dày.”
Kiều Thư: “Dạ.”
Vào phòng, Kiều Thư đã ngửi được mùi canh thơm ngào ngạt, sau đó cậu nhìn thấy dì Lan cầm theo một cái cà mèn ra tới.
Kiều Thư chớp chớp mắt: “Dì Lan.”
Dì Lan: “Thiếu phu nhân đã trở lại, mau tới đây uống canh, tốt cho dạ dày.”
Kiều Thư: “Dạ.”
Cậu đi qua, tò mò nhìn về phía cái cà mèn.
Dì Lan chú ý tới, giải thích: “Đây là cho thiếu gia, đã lâu không hầm mấy thứ này.”
Kiều Thư: “Dạ dày Cố Trầm Ngôn không tốt?”
Lan dì sửng sốt, xua xua tay cười nói: “Không có không có, chính là thiếu gia gần đây rất vội uống nhiều cà phê, đều sắp biến nó thành cơm ăn, sáng cũng uống, dì có chút lo lắng.”
Kiều Thư mày nhăn lại.
Mấy ngày nay Cố Trầm Ngôn xác thật rất bận, đi sớm về trễ, có đôi khi Kiều Thư đều không đợi được người, bởi vì cậu chờ chờ liền ngủ rồi, Cố Trầm Ngôn còn chưa có trở về.
Chờ đến sáng ngày hôm sau, Kiều Thư tỉnh lại Cố Trầm Ngôn cũng đã đi công ty.
Nghĩ đến đây Kiều Thư nói: “Dì Lan, dì là muốn đem đến công ty cho Cố Trầm Ngôn sao?”
Dì Lan: “Ừm, thứ này phải uống lúc còn nóng mới tốt.”
Kiều Thư: “Để con đi đưa cho.”
Dì Lan cười: “Kia thật tốt, thiếu phu nhân cậu đi đưa a, thiếu gia khẳng định có thể một hơi uống xong.”
Kiều Thư bật cười.
Kiều Thư bị dì Lan lôi kéo uống lên một chén canh, lúc này mới được thả chạy.
Cậu lại chạy chiếc Lamborghini vừa nãy hướng công ty Cố Trầm Ngôn đi, vài ngày cũng chưa nhìn thấy Cố Trầm Ngôn, chỉ có khi mở hồ ngủ say mới có thể cảm nhận được hơi thở Cố Trầm Ngôn, nói thật, Kiều Thư lúc này rất nhớ Cố Trầm Ngôn.
Cũng có chút ủy khuất.
Không thấy được người ủy khuất.
Kiều Thư xách theo cà mèn một đường tiến vào thang máy, lại một đường thẳng tới văn phòng tổng tài.
Tầng làm việc của tổng tài thường lui tới náo nhiệt lúc này lại chỉ có lác đác lưa thưa vài người.
Kiều Thư chớp chớp mắt.
Các trợ lý bí thư: “Phu nhân.”
Kiều Thư gật đầu.
Cậu đi qua đó hỏi một trợ lý: “Cố tổng có ở bên trong không?”
Trợ lý lắc đầu: “Cố tổng đi đến thành phố bên cạnh.”
“A?”
Kiều Thư sửng sốt một chút: “Đi công tác sao? Khi nào có thể trở về?”
Lại vì cái gì đi công tác cũng chưa cùng cậu nói một tiếng?
Kiều Thư ủy khuất.
Trợ lý nhìn thấy biểu tình ủy khuất mất mát trên mặt Kiều Thư liền vội vàng hoảng loạn giải thích: “Không phải không phải, phu nhân ngài hiểu lầm.”
Kiều Thư nhìn hắn.
Trợ lý: “Cố tổng buổi tối sẽ trở về.”
Kiều Thư nhíu mày: “Gấp như vậy?”
Trợ lý: “Chi nhánh ở thành phố kế bên xảy ra một chút vấn đề, Cố tổng tự mình qua đó giải quyết, phân phó chúng ta buổi tối sẽ trở về, bên này còn có một buổi hội nghị phải mở.”
“Phu nhân, ngài có việc có thể gọi điện thoại cho Cố tổng.”
Kiều Thư lắc đầu: “Không cần.”
Cố Trầm Ngôn đã rất bận, chuyện của cậu lại không quan trọng, gọi điện thoại qua đó chỉ biết lãng phí thời gian của Cố Trầm Ngôn.
Cậu cắn môi xoay người, chuẩn bị rời đi.
Mới đi hai bước, Kiều Thư lại xoay người trở về.
Trợ lý: “Phu nhân?”
Kiều Thư: “Tôi đi vào chờ anh ấy trở về.”
Kiều Thư xách theo cà mèn vào văn phòng Cố Trầm Ngôn, cậu vài ngày chưa thấy được người, thật sự nhớ anh lắm, việc thử kính 《 Bạch Cốt Lục 》ngâm nước nóng, Kiều Thư gần nhất thực nhàn, liền tính toán ở chỗ này từ từ xem.
Hơn nữa canh Cố Trầm Ngôn còn không có uống đâu.
Dì Lan nói Cố Trầm Ngôn gần nhất uống rất nhiều cà phê, bữa sáng cũng uống, như vậy tổn thương dạ dày, cậu phải nhìn chằm chằm Cố Trầm Ngôn đem canh uống lên mới được.
Văn phòng của Cố Trầm Ngôn Kiều Thư cũng không có thường xuyên tới, nhưng Cố Trầm Ngôn thực săn sóc chuẩn bị cho Kiều Thư một cái bàn nhỏ, còn có máy tính.
Trợ lý cầm đồ ăn vặt Cố Trầm Ngôn phân phó bọn họ thường xuyên chuẩn bị tiến văn phòng đưa cho Kiều Thư.
Kiều Thư một bên ăn, một bên chơi trò chơi, lại thường thường mà nhìn thời gian một cái.
Khoảng hơn bốn giờ Kiều Thư đánh ngáp một cái, cậu xoa xoa đôi mắt có chút chua xót, sau đó đứng lên, đi vào phòng nghỉ cách vách.
Giường đệm trong phòng nghỉ thực chỉnh tề, Kiều Thư nhào vào trên giường ôm lấy chăn mũi cọ cọ, sau đó thất vọng buông ra.
Không có hơi thở của Cố Trầm Ngôn.
Kiều Thư cuối cùng vẫn là ngủ rồi.
Chờ đến khi cậu tỉnh lại bên ngoài trời đã tối rồi, Kiều Thư xoa xoa đôi mắt ngồi dậy bật đèn.
Đèn sáng ngời, Kiều Thư sửng sốt.
Trong lòng ngực cậu ôm một đồ vật, cậu cầm ra xem liền thấy, đó là áo khoác của Cố Trầm Ngôn.
Cậu chớp chớp mắt, sau đó vui vẻ nhảy xuống giường, mở ra của phòng nghỉ.
Bên ngoài văn phòng rỗng tuếch.
Tươi cười trên mặt Kiều Thư biến mất, mất mát dừng lại bước chân.
Qua vài giây, cậu nhấc chân đi ra văn phòng.
Lúc này ở trên tầng lại có rất nhiều người, Kiều Thư đi qua hỏi: “Cố tổng đã trở lại?”
Trợ lý: “Phu nhân ngài tỉnh, Cố tổng phân phó tôi nhắc nhở ngài tỉnh nhớ rõ đi xuống dưới ăn cơm.”
Kiều Thư lộ ra một nụ cười: “Những người khác đâu?”
Trợ lý: “Cố tổng đang mở họp, phỏng chừng phải hai giờ sau mới có thể kết thúc.”
Kiều Thư: “Nga.”
“Cảm ơn.”
Kiều Thư đi xuống ăn cơm tiếp tục trở lại văn phòng chờ, cậu thường thường mà nhìn thời gian, khi sắp đến hai tiếng liền cầm theo cà mèn xuống lầu.
Cậu đến lầu sáu mượn phòng bếp hâm canh lại một chút, sau đó cầm theo phần canh nóng hổi một lần nữa trở lại văn phòng.
Lúc này trên tầng có càng nhiều người.
Kiều Thư không có để ý, cậu lập tức đi qua, đẩy ra cửa văn phòng.
Trong phòng nam nhân mặc một thân tây trang nghe tiếng quay đầu.
“Cố Trầm Ngôn!”
Kiều Thư vui vẻ gọi người.
Cố Trầm Ngôn buông điện thoại, giấu đi cảm xúc trong mắt, hỏi: “Em vừa mới đi đâu?”
Kiều Thư nâng cà mèn lên quơ quơ: “Đi hâm cái này, đúng rồi, anh hiện tại có thời gian không, có thời gian liền đem canh uống lên, dì Lan nói cái này tốt cho dạ dày.”
Cố Trầm Ngôn: “Có thời gian.”
Cậu vui vẻ đi qua, ngữ khí vui sướиɠ lại oán trách: “Dì Lan nói anh gần nhất lấy cà phê đem thành bữa sáng, anh như thế nào lại không ăn cơm đàng hoàng nha?”
“Uống nhanh lên.”
“Có bận công việc cũng phải chú ý thân thể.” Cậu một bên lải nhải lẩm bẩm, một bên cẩn thận mà mở cà mèn, đem canh múc ra tới.
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
“Tôi về sau sẽ chú ý.”
Ánh mắt anh ôn nhu mà nhìn Kiều Thư, sau đó ngồi xuống, ở dưới ánh mắt Kiều Thư uống một ngụm canh, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Thư đang đứng một bên: “Điện thoại em vừa nãy mới như thế nào gọi không được?”
“A?”
Kiều Thư sửng sốt, cậu lấy điện thoại trong túi ra, nhấn nhấn màn hình, không có lên: “Hình như là hết pin.”
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”
Kiều Thư: “Dạ?”
Cố Trầm Ngôn: “Về sau đem pin đều nạp đầy được không?”
Kiều Thư: “???”
Cố Trầm Ngôn: “Tôi vừa cho rằng em tức giận rời đi.”
_____________
Nhá hàng xíu, chút ra, chưa edit xong, đọc mà hụt hẫng ghê.
" “Vì cái gì?” Anh nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng ở dưới ánh mắt khẩn trương của Kiều Thư nói: “Không có vì cái gì.” "