Xuyên Thành Nam Thê Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 96: Đố đèn

Trước giờ cơm chiều, mấy người cuối cùng cũng dừng cái hoạt động này lại, ba người Chu Ngạn Thanh, đặc biệt là Phương Chu Du cả người đều héo, hắn bi thương nỉ non: “Du thuyền của tui a!”

Mà Kiều Thư còn đang đắm chìm trong vui sướиɠ vì thắng lợi của chính mình, là tay mới đánh bài còn đánh thắng, vui sướиɠ quả thực là muốn làm cả người cậu bay lên.

Cố Trầm Ngôn nhắc nhở nói: “Nhớ chuyển tiền.”

Phương Chu Du: “Cậu tàn nhẫn.”

“A a a! Du thuyền của tui ngâm nước nóng, tui liền tên đều đã đặt cho nó xong! Thuyền cứu nạn của ba a!”

“Ba ba thực xin lỗi con!”

Kiều Thư: “……”

Cậu nghi hoặc nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Tiền gì vậy?” Cậu thanh âm nhỏ nhỏ hỏi: “Tiền của chúng ta sao? Bao nhiêu tiền?”

Cố Trầm Ngôn gật đầu, hơn nữa dùng ngón tay thành một số, sau đó nói một đơn vị.

Kiều Thư: “!!!”

Cậu trừng lớn hai mắt, cư nhiên nhiều như vậy!

Cậu nhìn thoáng qua các lá bài lợi thế trên bàn của cậu, còn có du thuyền gì đó mà bọn họ nói, Kiều Thư tính một chút liền luống cuống.

So với thù lao cậu đóng một bộ phim còn phải nhiều hơn vài lần!

Kiều Thư vội vàng xua xua tay: “Có thể không thu tiền không? Em cho rằng chúng ta chính là giải trí một chút.”

“Quá nhiều.”

“Như vậy không tốt.”

Cố Trầm Ngôn: “Không có việc gì, bọn họ có tiền.”

Kiều Thư: “Ách……”

Cố Trầm Ngôn: “Bọn họ không thiếu nhất chính là tiền.”

Ở đây trừ bỏ Kiều Thư, Cố Trầm Ngôn là nhà giàu số một Hải Thành, Phương Chu Du tay cầm bệnh viện Phương thị, hơn nữa trên danh nghĩa còn có các loại đầu tư, Phù Đinh cũng có một công ty niêm yết, ngay cả Chu Ngạn Thanh, tuy rằng chỉ là thị đế, nhưng hắn lén đầu tư cũng không ít.

Chút tiền ấy đối với bọn họ mà nói chỉ là chút lòng thành.

Nghe xong Cố Trầm Ngôn phổ cập kiến thức một cách ngắn gọn, tiểu thị dân Kiều Thư: “……”

Cáo từ!

Phù Đinh: “Lão Cố, cậu hôm nay như thế nào còn thúc giục nợ chứ, trước kia cậu không phải như thế.”

Cố Trầm Ngôn nâng lên mí mắt: “Nay đã khác xưa.”

Phù Đinh: “???”

Cố Trầm Ngôn: “Tôi đã kết hôn.”

“Hơn nữa ——”

“Đây là lần đầu tiên vợ tôi thắng tiền.” Anh dừng một chút, nói: “Cho nên không được quỵt nợ.”

Ba người: “……”

Vô hình trung lại nhét cho bọn họ một đống cơm chó nóng hầm hập.

Thu được chuyển khoản Kiều Thư có chút vô thố, cậu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn, vẫn là do dự số tiền này có nên nhận hay không.

Rốt cuộc thật sự rất nhiều.

Tiểu thị dân Kiều Thư cảm thấy rất phỏng tay.

Cố Trầm Ngôn: “Nhận lấy đi.”

“Trước kia bọn họ cũng thắng tôi không ít tiền.”

Ba người Chu Ngạn Thanh: “???”

Kiều Thư: “!!!”

Cậu hỏi: “Nhiều ít?”

Cố Trầm Ngôn mặt không đổi sắc nói: “So với em thắng hiện tại còn nhiều hơn nhiều.”

Kiều Thư: “!!!”

Tức khắc tiền này liền không phỏng tay.

Mà ba người ở một bên: “……”

Má!

Đến tột cùng là ai thắng tiền ai? Họ Cố kia ngươi dám nói lời ngươi nói là thật sao? Vì hống vợ hiện tại đều sẽ nói dối!

Nhìn lầm ngươi!

Cố Trầm Ngôn hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý gì.

Mà một bên Kiều Thư thì từ có chút không dám nhật chuyển thành vui vẻ, cậu cầm điện thoại vui vẻ đối với Cố Trầm Ngôn quơ quơ: “Em chuyển cho anh.”

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Chu Ngạn Thanh không phục: “Anh dâu anh làm gì lại chuyển tiền cho anh của em, nơi này người có tiền nhất là anh ấy a.”

Cố Trầm Ngôn cũng hỏi: “Vì cái gì?”

Kiều Thư chớp chớp mắt: “Anh trước kia thua nhiều tiền như vậy khẳng định cũng sẽ không vui giống như bọn họ, em bổ trở về cho anh, làm anh vui vẻ một chút.”

Chu Ngạn Thanh: “……”

Cố Trầm Ngôn bật cười: “Tôi đây về sau còn thua thì sao?”

Kiều Thư nói: “Đánh bạc không tốt.”

“Bất quá một năm chơi một hai lần có thể, nếu anh thua liền……” Kiều Thư nghĩ nghĩ nói: “Liền em về sau có thắng đều cho anh.”

Sau đó, Kiều Thư lại tiến đến bên tai Cố Trầm Ngôn bổ sung: “Không đủ thì nói với em, em nỗ lực đóng phim một chút, thù lao đóng phim đều bổ sung cho anh nha.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Kiều Thư vui vẻ đem tiền gửi cho Cố Trầm Ngôn.

Mà ba người Chu Ngạn Thanh ở một bên không nỡ nhìn thẳng, đồng thời lại căng không chịu được.

Cách ~

Lại là cơm chó.

Mạt chược tan cuộc.

Phương Chu Du cùng Phù Đinh về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, trước khi đi hỏi Cố Trầm Ngôn: “Thế nào? Buổi tối đi đoán đố đèn? Công ty tớ ở trên đường Lâm Xuyên sẽ tổ chức đoán đố đèn đó.”

Cố Trầm Ngôn hỏi Kiều Thư: “Muốn đi không?”

Kiều Thư gật đầu: “Muốn đi.” Cậu tiến đến bên tai Cố Trầm Ngôn nhẹ giọng hỏi: “Công ty các anh cũng có đố đèn sẽ sao?”

Cố Trầm Ngôn: “Có, ở đường Kim Lăng.”

Kiều Thư ánh mắt sáng lên.

Cậu ngượng ngùng hỏi Phù Đinh: “Chúng ta có thể đi đường Kim Lăng không?”

Phù Đinh: “……”

“Có thể.”

Dù sao đều là đoán đố đèn, đều là trãi qua không khí lễ hội, đi đâu cũng đều giống nhau.

Việc này liền như vậy mà định ra tới.

Thời điểm ăn cơm chiều Kiều Thư vẫn luôn thực hưng phấn, đặc biệt là bánh trôi dì Lan nấu cậu ăn thật nhiều cái.

Dì Lan cười nói: “Thiếu phu nhân thích ăn cái này?”

Kiều Thư gật đầu lại lắc đầu, cậu giải thích nói: “Bánh trôi ngày tết không giống nhau.”

Dì Lan: “Là không giống nhau.”

“Đoàn đoàn viên viên ngụ ý thật tốt.”

Kiều Thư cười nói: “Là cái dạng này không sai.”

Cậu cười nuốt vào một ngụm bánh trôi.

Trước kia Kiều Thư là không thế nào thích ăn bánh trôi, mỗi lần ăn tết mẹ cậu đều sẽ làm cho cậu một chén lớn, nhưng Kiều Thư mỗi lần cũng chỉ ăn hai ba cái cho có ý tứ một chút.

Sau đó cậu muốn ăn, liền không có ai có thể nấu cho cậu.

Hiện tại, cậu lại có được người nhà nấu bánh trôi cho cậu, Kiều Thư ăn bánh trôi mà trong lòng ấm áp.

Cậu không kìm được nghiêng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

Cố Trầm Ngôn cũng chính nhìn cậu.

Kiều Thư hơi hơi sửng sốt, cười nói: “Như thế nào lại nhìn em chứ? Bánh trôi ăn ngon không?”

Cố Trầm Ngôn: “Đêm nay bánh trôi ăn không tồi.”

Kiều Thư tươi cười càng lớn: “Em cũng cảm thấy thực không tồi.”

Ăn xong bữa tối phong phú, Kiều Thư ba người đổi tốt quần áo, bọc kín mít mà ra cửa.

Đặc biệt là Chu Ngạn Thanh, bọc đến cuối cùng cũng chỉ dư lại một đôi mắt lộ ở bên ngoài, cũng may là ngày mùa đông, mặc dù Chu Ngạn Thanh mặc thật kín, đem chính mình mặc thành một thân hình mập mạp cũng sẽ không làm người ta cảm thấy kỳ quái.

Mà quang đôi mắt hắn cũng làm một chút cải trang, bảo đảm sẽ không để fans thông qua đôi mắt nhận ra hắn.

Chu Ngạn Thanh thân là thị đế, hướng trên đường vừa đi, chỉ là một cái bóng dáng, có đôi khi chỉ là một bàn tay, hoặc là một đôi mắt cũng có thể làm fans cuồng nhiệt nhận ra tới.

Ra cửa cần phải cẩn thận.

Kiều Thư liền tốt hơn nhiều rồi.

Cậu mang mũ lên còn có thêm khẩu trang là được, bởi vì chỗ đi chính là nơi Cố thị tổ chức đố đèn, nơi đó đại bộ phận đều là nhân viên Cố thị, vì phòng ngừa nhân viên nhận ra Cố Trầm Ngôn, không thể thỏa thích ngoạn nhạc, lần này Cố Trầm Ngôn cũng đeo khẩu trang.

Tuy nói năm người đã hẹn là cùng nhau tới đoán đố đèn, nhưng tới nơi rồi, bọn họ liền tản ra.

Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn đi chen chúc trong đám người.

Nơi đố đèn người đến người đi, nhìn chung quanh một cái rậm rạp đều là người, người nhiều chính là chen chúc.

Cố Trầm Ngôn che chở Kiều Thư ở trong đám người đi tới, người không ngừng đi tới đi lui ngẫu nhiên sẽ sượt qua vai anh, làm mày anh nhíu chặt, có đôi khi sẽ dẫm đến chân anh.

Này đó Kiều Thư cũng không biết, cậu đắm chìm trong náo nhiệt của nơi đố đèn, được Cố Trầm Ngôn che chở đi tới, bảo hộ kín mít, hoàn toàn không có tao ngộ đến cảnh mà Cố Trầm Ngôn gặp được 囧, cậu một đôi mắt tinh lượng tinh lượng, thỉnh thoảng lại bên này nhìn xem, bên kia nhìn xem, xem đến vui vẻ.

Đột nhiên thân mình Kiều Thư chợt khựng lại.

Tiếp theo cậu vui vẻ quay đầu lại bắt lấy quần áo bên hông Cố Trầm Ngôn: “Anh nhìn bên kia!”

Cố Trầm Ngôn theo phương hướng Kiều Thư chỉ nhìn qua, anh nhìn thấy một loạt hoa đăng, ánh mắt anh ở trong hàng loạt hoa đăng đảo qua, cuối cùng dừng lại cái hoa đăng ở chính giữa.

Đó là mấy cái hoa đăng ‘bánh ngọt nhỏ’, cùng đồ mã ‘bánh ngọt nhỏ’ dán lên mặt Kiều Thư trong ảnh trên hot search giống nhau như đúc.

Kiều Thư: “Thấy được không?”

Cố Trầm Ngôn cười: “Thấy được.”

Kiều Thư cười càng vui vẻ: “Chúng ta đi đem nó thắng về nhà đi?”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Hai người nỗ lực mà đi hướng tới quầy đố đèn, nơi để hoa đăng bánh ngọt nhỏ, trải qua một phen gian khổ đi tới, hai người cuối cùng cũng đi vào trước quầy hàng.

Kiều Thư ngửa đầu nhìn về phía đèn bánh ngọt nhỏ, sau đó lại nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Em đoán trước.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Cố Trầm Ngôn bóc câu đố phía dưới hoa đăng bánh ngọt nhỏ, đưa tới trước mặt Kiều Thư.

Kiều Thư rũ mắt nhìn xuống.

“Liêu ứng thiên cổ đồng tâm kết, vì cái gì cô loan than ảnh đơn —— đoán một chữ.”*

Kiều Thư: “……”

Quá khó.

Cậu trầm tư suy nghĩ lại trầm tư suy nghĩ, lại trầm tư suy nghĩ, cuối cùng ủy khuất nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.

“Cố Trầm Ngôn, em đoán không được……”

Kiều Thư vẫn là đánh giá cao chính mình.

Cậu khi còn nhỏ thường xuyên cùng ba ba cùng đi đoán đố đèn, ba cậu đoán đố đèn rất lợi hại, mỗi lần dẫn cậu đi đều có thể thắng về cho cậu một đống phần thưởng.

Hơn nữa ba cậu mỗi lần như thế còn sẽ giảng giải cho cậu.

Dần dần mà Kiều Thư cũng sẽ học được mà đoán một ít đố đèn, chẳng qua trình độ của cậu thường thường, bất quá cậu vẫn luôn cảm thấy chính mình rất lợi hại, bởi vì lúc ấy đồng học đều không so được với cậu.

Sau đó cậu liền rất lâu không có ăn bánh trôi cũng không có đi đoán đố đèn.

Bảo đao rỉ sắt!

Kiều Thư mắt trông mong nhìn Cố Trầm Ngôn: “Em cho rằng em có thể đoán được đâu.”

“Anh đoán được không?”

“Đây là chữ gì?”

Cố Trầm Ngôn xoa xoa đầu Kiều Thư: “Tôi thử xem.”

Kiều Thư chờ mong.

Cố Trầm Ngôn nhìn câu đố một hồi, một lát sau anh nói: “Chữ ngọt?”

Chung quanh thực ồn ào.

Kiều Thư không có nghe được rõ, cậu khẩn trương hỏi: “Là cái gì?”

Cố Trầm Ngôn cúi đầu, cách khẩu trang ở bên tai Kiều Thư nói: “Ngọt.”

Kiều Thư: “!!!”

Làm gì lại đột nhiên khen cậu!

Lỗ tai Kiều Thư nóng lên, gò má bị khẩu trang che khuất cũng nóng lên, nhiều người như vậy nha.

Cố Trầm Ngôn: “Là chữ ngọt, em đi đổi?”

Kiều Thư: “A?”

Cậu sửng sốt.

Sau đó mặt Kiều Thư liền càng nóng.

A!!!

Không phải khen cậu! Là đố chữ!

Kiều Thư đầu óc mi rốt cuộc suy nghĩ cái gì a!

Cũng may, trên mặt đang mang khẩu trang, không ai nhìn ra được Kiều Thư không thể hiểu được đỏ mặt, bằng không liền càng xấu hổ.

Cố Trầm Ngôn: “Lỗ tai như thế nào đột nhiên hồng như vậy?”

Kiều Thư: “……”

Mẹ nó!

Còn có cá lọt lưới!

Kiều Thư xấu hổ giơ tay, giấu đầu lòi đuôi che lại lỗ tai mình, lạy ông tôi ở bụi này giải thích: “Em không có nghĩ nhiều! Em đây liền đi đổi.”

Cậu xấu hổ xoay người đối với sạp lớn tiếng kêu chủ quầy đang bận rộn.

Phía sau.

Cố Trầm Ngôn nhìn Kiều Thư, ánh mắt nghi hoặc đột nhiên trở nên thông suốt, anh nhẹ nhàng cười.

Vợ nhỏ thật đáng yêu.

Chữ ngọt là chính xác, thời điểm Kiều Thư từ quầy hàng kia lấy được hoa đăng bánh ngọt nhỏ, vui vẻ đến đem xấu hổ đều quên mất, cậu vui vẻ xoay người, giơ hoa đăng cùng Cố Trầm Ngôn chia sẻ: “Cố Trầm Ngôn, em lấy được.”

“Là bánh ngọt nhỏ!”

“Thật là đẹp mắt.”

“Anh thật là lợi hại!”

Hoa đăng rơi xuống, Cố Trầm Ngôn ánh mắt càng thêm ôn nhu: “Ừm.”

“Rất đẹp.”

__________________

*Heo cũng không biết nó nghĩa là gì nữa. Nhiều lúc thấy mình vô dụng ghê, cái gì cũng không biết mà đi edit đồ này nọ.