Tết Nguyên Tiêu ngày đó Chu Ngạn Thanh rốt cuộc từ trong đống thông cáo thoát ra trở lại Lan đình, công ty Cố Trầm Ngôn cũng nghỉ, người một nhà lại lần nữa tụ ở bên nhau.
Chu Ngạn Thanh không chịu ngồi yên đề nghị mở một bàn mạt chược.
Kiều Thư: “Mạt chược?”
Chu Ngạn Thanh: “Tới không?”
Kiều Thư có chút hứng thú, nhưng lại thực khó xử: “Chính là tôi không biết đánh đâu……”
Chu Ngạn Thanh: “!!!”
“Thời buổi này cư nhiên còn có người sẽ không chơi mạt chược? Anh dâu, anh như vậy là không thể được, mạt chược chính là tinh túy quốc gia, không được không được em phải chỉ cho anh, không đánh mạt chược, nhân sinh chính là sẽ thiếu rất nhiều lạc thú đó.”
Kiều Thư: “……”
Chu Ngạn Thanh rất có năng lực hành động, từ lầu một trong một căn phòng nhỏ đẩy ra một cái bàn mạt thược phủ đầy bụi, mở l*иg ra, cắm điện, lau sạch một bộ bài.
Chu Ngạn Thanh: “Anh dâu, anh nhìn, em chơi thử cho anh xem một lần, anh nhìn kỹ quy luật…… Như vậy……”
Kiều Thư tò mò mà thò lại gần xem.
“Các người đang làm cái gì?” Cố Trầm Ngôn vừa phát xong một văn kiện, từ trong thư phòng xuống lầu, nhìn thấy Kiều Thư cùng Chu Ngạn Thanh hai cái đầu “Thân mật” ghé vào cùng nhau, đôi mắt nheo lại.
Chu Ngạn Thanh nghe được thanh âm trong lòng căng thẳng, hắn quay đầu nhìn lại: “……”
Đột nhiên cảm giác có chút nguy hiểm.
Hắn da đầu tê rần, chạy nhanh lui lại, cách Kiều Thư rất xa: “Ha hả, anh em chỉ anh dâu chơi mạt chược nha.”
Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua Chu Ngạn Thanh.
Chu Ngạn Thanh ngoan ngoãn cười.
Một bên Kiều Thư hoàn toàn không biết sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người, cậu thu hồi ánh mắt từ bàn mạt chược trở về, thời điểm nhìn về phía Cố Trầm Ngôn lộ ra một nụ cười xán lạn: “Ngạn Thanh vừa mới nãy đề nghị chơi mạt chược, chính là em lại không biết chơi.”
“Công việc của anh xử lý xong rồi sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm, liền phát một văn kiện.”
Anh đi đến bên người Kiều Thư, tự nhiên mà chiếm cứ vị trí bên người Kiều Thư: “Không biết choi mạt chược?”
Kiều Thư: “Dạ.”
“Em trước kia không có chơi qua, bất quá chung quanh giống như rất nhiều người đều thích chơi cái này.”
“Vừa mới nãy nhìn một chút giống như có chút khó.”
Cố Trầm Ngôn: “Muốn chơi?”
Kiều Thư thành thật gật đầu: “Có chút ạ, trước kia ngày lễ hay tết nhất mẹ em đều sẽ chơi mạt chược, khi đó em cũng muốn đánh, nhưng bà cảm thấy em còn nhỏ phải học tập, liền nhìn đều không cho em nhìn.”
Sau đó ba mẹ cậu mất, Kiều Thư liền rốt cuộc không tiếp xúc qua mạt chược, càng không thấy qua người khác chơi mạt chược.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi dạy cho em.”
Kiều Thư cười: “Được nha.”
Cố Trầm Ngôn quay đầu nhìn về phía Chu Ngạn Thanh đang ở một bên bị bắt biến thành một người vô hình hơn nữa bị cưỡng chế nhét cẩu lương: “Tôi cùng Kiều Thư một vị trí.”
Chu Ngạn Thanh: “……”
“Được, em đi gọi người.”
Dì Lan cùng chú Chu sẽ không cùng mấy người trẻ tuổi bọn họ chơi, Chu Ngạn Thanh gọi điện thoại cho Phương Chu Du, còn có một người bạn trong vòng của bọn họ (vòng ở đây là vòng con nhà giàu ý), cũng là từ nhỏ nhận thức đến lớn, kêu Phù Đinh, thời điểm ăn tết Kiều Thư có gặp qua đối phương một lần.
Hai người tới rất nhanh.
Phương Chu Du hưng phấn xoa tay: “Lão Cố chơi một lần không dễ dàng a, lần này tao nhất định phải đánh thật tốt, tao gần nhất vừa vặn nhìn trúng một chiếc du thuyền.”
Chu Ngạn Thanh: “Mày muốn bị ăn đập sao?”
Phù Đinh hút một ngụm thuốc lá: “Tiền của lão Cố có thể dễ thắng như vậy sao?”
Một bên Kiều Thư cảm giác không khoẻ mà nhíu nhíu mũi.
Chu Ngạn Thanh: “Kỳ thật có cơ hội, hôm nay anh tao không tới, sân nhà là anh dâu của tao.”
“Mong cậu có thể dập thuốc.” Cố Trầm Ngôn trong lúc ba người bọn họ nói chuyện chú ý tới động tác nhỏ của Kiều Thư, anh nhìn về phía Phù Đinh.
Phù Đinh: “……”
“Liền thuốc cũng không cho hút?” Hắn phun tào một câu, nhưng vẫn là đem thuốc bóp tắt.
Cố Trầm Ngôn: “Ừm, khó ngửi.”
Phù Đinh: “Khó hầu hạ.”
Kiều Thư: “……”
Một bên, Kiều Thư yên lặng nhìn thoáng qua Cố Trầm Ngôn, có chút ngượng ngùng lại sung sướиɠ cong đôi mắt.
Cậu trộm bắt lấy tay Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn cúi đầu nhìn cậu.
Kiều Thư ngửa đầu lộ ra một nụ cười.
Phương Chu Du: “Đấu võ! Đấu võ!”
Cố Trầm Ngôn mang theo Kiều Thư ở bên cạnh bàn mạt chược ngồi xuống, chính anh kéo một cái ghế dựa ngồi ở bên người Kiều Thư, Chu Ngạn Thanh hứng thú bừng bừng nói vị trí tốt số tốt.
Chu Ngạn Thanh: “Quy tắc cũ?”
Kiều Thư: “???”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Kiều Thư là tay mới, rất nhiều cái đều không hiểu, ném xúc xắc, lấy bài đều cần Cố Trầm Ngôn nhắc nhở, ngay cả xếp bài cũng đều sẽ không.
Cậu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn xin giúp đỡ.
Cánh tay Cố Trầm Ngôn duỗi ra, đem Kiều Thư nửa ôm vào trong ngực, nắm tay dạy Kiều Thư xếp bài.
Cố Trầm Ngôn: “Trước phân loại, theo trình tự mà xếp, giống như vậy……”
Tư thế thực thân mật, lúc nói hơi thở ấm áp của nam nhân liền thổi vào tai Kiều Thư, đem lỗ tai cậu làm hồng lên, làm cậu nhịn không được mặt đỏ thẹn thùng.
Chờ đến bài trước mặt được xếp xong, Cố Trầm Ngôn mới buông ra tay Kiều Thư, sau đó hơi hơi ngã lưng ra sau, nhưng cánh tay vẫn như cũ ôm lấy eo Kiều Thư không có buông ra.
Kiều Thư lông mi run rẩy.
Chu Ngạn Thanh: “……”
“Anh dâu đến anh.”
“A?”
Kiều Thư đang thẹn thùng tức khắc liền có chút luống cuống tay chân, không biết nên đánh cái gì, Kiều Thư do do dự dự nhìn, cuối cùng vẫn là nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Trước rút bài.”
Kiều Thư: “……”
“Dạ.”
Cậu duỗi tay, sau đó lại xấu hổ ngừng ở giữa không trung, hẳn là rút bên kia?
“Nơi này.”
Cố Trầm Ngôn nắm lấy tay Kiều Thư đi rút một lá bài: “Thuận theo chiều của kim đồng hồ.”
Kiều Thư: “Dạ.”
Cố Trầm Ngôn: “Nhìn xem là lá gì?”
Kiều Thư cầm bài khẩn trương mở ra: “!!!”
Cái này cậu biết! Là kim! Nghe nói là lá rất quan trọng, cậu vui vẻ một lần nữa nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn cười, anh giơ tay xoa xoa đầu Kiều Thư, khen nói: “Tiểu tiên sinh vận khí thực tốt.”
Kiều Thư thẹn thùng cười.
Chu Ngạn Thanh & Phương Chu Du & Phù Đinh: “……”
Ngay từ đầu mạt chược được đánh một cách rất chậm rãi, mọi người đều đang chiếu cố tay mới Kiều Thư.
Chu Ngạn Thanh ba người cũng không cảm thấy phiền toái, bọn họ chơi cái này chủ yếu là cho hết thời gian, một bên đánh còn một bên bát quái, giới giải trí rồi tới xã hội thượng lưu……
Ba người trò chuyện gϊếŧ thời gian.
Mà một bên Kiều Thư một chữ cũng chưa nghe vào, cậu siêu cấp khẩn trương nhìn chằm chằm bài trước mặt.
“Ăn!”
Kiều Thư hưng phấn duỗi tay đi bắt Phương Chu Du người ngồi đối diện cậu vừa đánh bài xuống.
Cố Trầm Ngôn: “Không thể ăn.”
Kiều Thư nghi hoặc chớp chớp mắt: “Vì cái gì?”
Cố Trầm Ngôn: “Chỉ có thể ăn nhà trên, chạm vào mới có thể chạm vào toàn bàn.”
Kiều Thư: “A? Như vậy a.”
Cậu mất mát buông bài.
Cố Trầm Ngôn: “Không khổ sở, một hồi Phù Đinh liền sẽ đánh một tấm cho em ăn.”
Kiều Thư: “A? Thật vậy chăng?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Nhà trên Phù Đinh: “……”
Hắn nhìn thoáng qua lá bài giống như đúc của Phương Chu Du mà hắn tính toán đánh ra, trong lòng thầm mắng.
Hắn rất muốn thu hồi không đánh, nhưng hắn không đánh bài liền không chơi tiếp được.
Súc vật!
Phù Đinh trong lòng thầm mắng, sau đó không tình nguyện đánh bài xuống.
Kiều Thư ánh mắt sáng lên, cậu kinh hỉ nhìn về phía Cố Trầm Ngôn: “Cậu ấy thật sự đánh!”
“Anh thật là lợi hại!”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Ăn vào đi.”
Kiều Thư: “Được!”
Hai người nhão nhão dính dính, thường thường khinh thanh tế ngữ, còn thường thường khen đối phương một câu, nhìn nhìn một chút cũng không giống như là đánh bài đứng đắn, ngược lại là giống như chuyên môn tới tú ân ái……, Chu Ngạn Thanh ba người bát quái đều có chút không chịu nổi, bọn họ không chỉ có bị bắt ăn một miệng cẩu lương, cuối cùng còn bi kịch bị thua tiền.
Thảm!
Chu Ngạn Thanh không làm: “Anh, lần này tới anh dâu đánh, anh không được chỉ nữa!”
Phù Đinh: “Đúng!”
Phương Chu Du: “Lão Cố, nào có chuyện các ngươi hai người đánh một người, không công bằng.”
Kiều Thư: “A?”
Cố Trầm Ngôn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nhàn nhạt nói: “Các cậu cũng có thể mang vợ các cậu lại đây cùng nhau chơi.”
Ba người: “……”
Kết hôn ghê gớm lắm sao!
Là, là thực ghê gớm.
Kiều Thư đỏ mặt, yên lặng cúi đầu.
Vợ……
Cố Trầm Ngôn không lại để ý tới bọn họ, anh cúi đầu nhìn về phía Kiều Thư, hỏi: “Quy tắc đều nhớ rõ rồi sao?”
Kiều Thư nghĩ nghĩ lại một lần, chần chờ gật đầu: “Hẳn là nhớ rõ?”
Cố Trầm Ngôn: “Được, kế tiếp em đánh.”
Kiều Thư: “A?”
Cố Trầm Ngôn: “Đừng sợ.”
“Tôi đang nhìn.”
Kiều Thư lúc này mới an tâm một ít, nhưng vẫn là thực khẩn trương.
Chu Ngạn Thanh ba người đánh thực nhanh, cơ hồ đều không cần tự hỏi như thế nào, cái này làm cho Kiều Thư thân là tay mới có chút áp lực, một khi có áp lực, đầu cậu liền bắt đầu xoắn lại.
Càng không biết đánh cái gì.
Sau đó liền bắt đầu theo bản năng nhìn Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Không cần phải xen vào bọn họ, để cho bọn họ chờ, từ từ tới, chúng ta không vội.”
Kiều Thư: “Chính là……”
Cố Trầm Ngôn: “Bọn họ thực nhàn không cần lo lắng.”
Ba người: “……”
Cố Trầm Ngôn: “Các cậu tiếp tục nói chuyện của các cậu.”
Ba người: “……”
Chu Ngạn Thanh ba người bắt đầu một lần nữa tìm đề tài, cố gắng không cho tay mới Kiều Thư tạo thành áp lực.
Mà Cố Trầm Ngôn còn lại là đang nói chuyện thiên trong tiếng (???), tự nhiên mà dựa vào người Kiều Thư, còn đem cằm gối lên vai Kiều Thư trên.
Kiều Thư: “!!!”
Eo cậu vốn là bị cánh tay của Cố Trầm Ngôn luôn ôm lấy, lúc này cả người như đang được bao bọc trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn, trên vai là đầu Cố Trầm Ngôn, trong lúc hô hấp có thể dễ dàng mà bắt được hơi thở của Cố Trầm Ngôn.
Thật thân mật!
Trên bàn còn có người!
Kiều Thư đỏ mặt.
Còn thực nóng thực nóng.
Kiều Thư: “Anh……”
“Nhìn bài.”
Cố Trầm Ngôn phảng phất như là cái gì cũng không biết, phảng phất cũng không cảm thấy tư thế này của chính mình có cái gì không thích hợp, tự nhiên nhắc nhở Kiều Thư.
Kiều Thư: “……”
Cậu nhấp môi, mang theo tâm tư thẹn thùng khôn kể nhìn về phía bài trước mặt.
Vẫn là khẩn trương như cũ.
Nhưng lúc này Kiều Thư đã không còn khẩn trương về việc tốc độ đánh bài của mình quá chậm mà ảnh hưởng đến ba người Chu Ngạn Thanh.
Lúc này cậu khẩn trương là bởi vì nam nhân trên vai mình.
Thật gần!
Thật thân mật!
Mà Chu Ngạn Thanh ba người lại lại lần nữa: “……”
Được a!
Khẳng định là cố ý!
Cố ý đem những chú chó như bọn họ tới đây gϊếŧ thịt!
Ba người cô độc lại tịch mịch, cuối cùng đồng thời liếc nhau, đem cảm xúc hóa thành ý chí chiến đấu nồng đậm, cố gắng thắng bàn mạt chược hôm nay!
Làm Cố Trầm Ngôn xuất máu thật nhiều!
Nhưng bọn hắn vẫn là thất vọng rồi, tay mới Kiều Thư không chỉ có bằng việc ngay từ đầu có Cố Trầm Ngôn chỉ đạo mới có thể thắng bài, lúc sau không có Cố Trầm Ngôn chỉ đạo chỉ là bị Cố Trầm Ngôn lười biếng ôm lấy, lại như là bị Cố Trầm Ngôn dính lên thân.
Phương diện thắng bài được truyền qua.
Chu Ngạn Thanh: “Em đi!”
Phù Đinh: “Buff của tay mới thật đáng sợ! Trước kia tao còn không tin, hiện tại tao tin.”
Phương Chu Du: “Du thuyền của tui a!”
Vẫn may của Kiều Thư tốt đến không thể tưởng tượng được, thường thường nghĩ muốn bài gì, không phải chính mình có thể sờ đến, thì chính là nhà trên Phù Đinh đưa bài đến cho cậu ăn.
Một cái buổi chiều, Kiều Thư liền đánh ba lần thuần một sắc, còn thắng các loại bài lớn bài nhỏ, vận thế của ba người Chu Ngạn Thanh đều bởi vì vậy mà đều bay tới trong ngực của Kiều Thư.
Còn thiếu Kiều Thư rất nhiều.
Ba người: “……”
_________________
*Khinh thanh tế ngữ có nghĩa là tiếng nói lời nói nhỏ nhẹ, trong ngữ cảnh đó có thể là Kiều Kiều với lão Cố ngồi nói chuyện nhỏ nhỏ thì thầm vào tai nhau ý.
Chương này có 2 vấn đề:
1 là tui không biết mạt chược là cái gì hết, nên ngoài trừ việc cái gì hiểu được thì dịch cho nó thuần Việt xíu, còn lại tui đều để nguyên.
2 là xưng hô của ba người Chu Ngạn Thanh tui tính để là ‘cậu-tớ’, nma tui thấy ba người họ đều quen nhau từ nhỏ, rồi cũng lớn rồi, cũng không quá ngoan như Kiều Kiều, nên là tui để ‘mày-tao’ luôn. Còn do Kiều Kiều quá ngoan, nên là nếu để Kiều Kiều nói chuyện dí Giang Gia Du mà xưng ‘mày-tao’ thì tui thấy cấn cấn sao ý, nên là vẫn xưng ‘cậu-tớ’ như thường.