Cứng cáp hữu lực, kiểu nếu kinh long. (???? Hong hỉu)
Kiều Thư mở to hai mắt ngừng thở nhìn.
Cậu sẽ không viết bút lông, nhưng cũng không gây trở ngại Kiều Thư thưởng thức người khác viết bút lông.
Càng bởi vì Kiều Thư sẽ không, giờ phút này nhìn Cố Trầm Ngôn viết xuống một đống chữ thật đẹp, cảm thấy Cố Trầm Ngôn lợi hại cực kỳ.
Ba cậu là một người thầy giáo dạy ngữ văn cao trung, cũng yêu thích viết bút lông, còn vào hiệp hội thư pháp của thành phố.
Kiều Thư nhìn chữ của Cố Trầm Ngôn, cảm thấy Cố Trầm Ngôn viết một chút không kém ba cậu.
Kiều Thư mắt lấp lánh.
Câu đối viết thực nhanh.
Cố Trầm Ngôn liền mạch lưu loát.
Kiều Thư: “Cát tường như ý phúc mãn đình, phú quý bình an hỉ lâm môn.”
Cố Trầm Ngôn đem câu đối đã viết xong cẩn thận để qus một bên, sau đó lại lần nữa mở ra một tờ giấy câu đối.
Kiều Thư: “Muốn viết nhiều hay ít?”
Cố Trầm Ngôn: “Cổng lớn cũng muốn dán lên một bức.”
Cố Trầm Ngôn dừng một chút đột nhiên hỏi: “Kiều Thư, em muốn viết không?”
Kiều Thư sửng sốt.
Cậu vội vàng xua tay: “Không không, em sẽ không viết bút lông.” Cậu có chút hổ thẹn nói: “Chữ viết bút lông của em thực sự rất xấu, ba em trước kia nhìn thấy hận không thể đánh em một trận.”
Kiều Thư khi còn nhỏ không ít lần bị ba bắt ngồi lên án thư tập viết bút lông.
Nhưng loại đồ như thiên phú này rất khó nói.
Kiều Thư ở phương diện viết bút lông này không có một chút thiên phú nào, bị ba cậu cưỡng chế ấn luyện một năm, như cũ xấu cay đôi mắt ba cậu.
Cuối cùng ba cậu rốt cuộc tỏ vẻ từ bỏ cậu, muốn buông tha hai mắt của mình, cũng buông tha Kiều Thư khổ bức.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi mang em viết, chúng ta cùng nhau viết.”
Kiều Thư: “A?”
Bị Cố Trầm Ngôn ôm ở trong ngực Kiều Thư tim đập nhanh không chịu được, khoảng cách rất gần, nam nhân liền đứng ở sau lưng cậu, một tay xuyên qua eo cậu, đè nặng giấy đối, một cái tay khác còn lại là bao bàn tay cậu.
Mà trên tay cậu nắm bút lông.
Hô hấp của Cố Trầm Ngôn từng cái dừng ở trên vành tai Kiều Thư, làm Kiều Thư tim đập lung tung rối loạn.
Cố Trầm Ngôn: “Không cần khẩn trương.”
“Viết theo tay của tôi đi.”
Kiều Thư nuốt nuốt nước miếng: “Được.”
Tay nam nhân thực nóng, cũng so với tay cậu lớn hơn một vòng, tay Kiều Thư hoàn toàn bị bao bọc lấy.
Tay bị mang theo di chuyển.
Bút lông trong tay ở trên giấy màu đỏ rơi xuống dấu vết màu đen.
Hoành, dựng, phiết, nại, câu, điểm……
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Kiều Thư hoàn hồn.
Cậu tập trung nhìn vào, nhìn thấy một hàng chữ màu đen xinh đẹp trên giấy đỏ.
Kiều Thư trừng lớn đôi mắt: “Em viết?”
“Không đúng, chúng ta viết?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Kiều Thư mạc danh có chút cao hứng, cảm giác thành tựu lại đột nhiên bạo lên, cậu cao hứng cầm lấy giấy, cười nói: “Cố Trầm Ngôn, đây là lần đầu tiên em viết ra chữ bằng bút lông đẹp như vậy.”
Cậu cao hứng thò lại gần, hôn lên trên cằm Cố Trầm Ngôn: “Đương nhiên, Cố tiên sinh của em có công lao lớn nhất.”
Câu đối là Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn cùng nhau dán, nguyên bản Chu Ngạn Thanh muốn ôm cái này, Kiều Thư không chịu.
Đây là cậu cùng Cố Trầm Ngôn cùng nhau viết, nhất định phải chính mình tự dán lên mới được.
Cực kì chấp nhất.
Kiều Thư: “Thế nào? Có bị lệch hay không?”
“Có dán đối xứng chưa.”
Cố Trầm Ngôn: “Đi lên một chút, lại bên trái một chút.”
Kiều Thư: “Hiện tại được chưa?”
Cố Trầm Ngôn: “Vẫn là có chút chưa đối xứng, sang phải một chút, xuống chút nữa một chút.”
Kiều Thư: “Hiện tại được chưa?”
Cố Trầm Ngôn bất đắc dĩ nhìn cậu đứng trên ghế chỉnh một hồi vẫn chưa đối xứng, đem câu đối dán méo mó Kiều Thư bất đắc dĩ cười.
Cố Trầm Ngôn: “Em từ từ.”
Cố Trầm Ngôn nhấc chân dẫm lên trên chân ghế dựa của Kiều Thư, đem Kiều Thư nửa ôm ở trong ngực, giơ tay nắm lấy tay Kiều Thư: “Bên này.”
Kiều Thư: “……”
Cậu quay đầu nhìn về nam nhân phía sau, ức chế không được lộ ra một nụ cười: “Được.”
Hai người đứng ở ghế trên, cùng nhau đem câu đối dán lên.
Chu Ngạn Thanh nhàm chán ra tới xem náo nhiệt, lại không nghĩ vừa lúc thấy một màn như vậy.
Chu Ngạn Thanh: “……”
Dán cái câu đối đến mức này sao?
Còn phải ôm nhau! Như vậy nhão nhão dính dính, nhão nhão dính dính!
Hừ!
Hắn ưu thương xoay người trở lại trong phòng.
Hai người cùng nhau hợp tác, cuối cùng đem câu đối toàn bộ dán xong, trong phòng dì Lan cũng chuẩn bị tốt nhân sủi cảo, bưng sủi cảo nhân đi vào nhà ăn.
Dì Lan: “Dán xong rồi? Đi rửa tay, sau đó lại đây cùng nhau làm vằn thắn.”
Kiều Thư: “Dạ.”
Sủi cảo là nhân thịt heo cải trắng, da sủi cảo là dì Lan chính mình cán, dì Lan còn cầm sáu đồng tiền dùng làm tiền chúc phúc đi đun sôi rồi đem ra, bao ở trong sủi cảo.
“Một hồi các con ăn nhiều một chút, ăn được tiền phúc năm sau một năm phúc khí lại An Khang.”
Trừ bỏ sủi cảo, dì Lan còn chuẩn bị xôi thập cẩm, gà luộc, sườn kho, tôm hoa khai phú quý,... mười dạng thức ăn.
Ý nghĩa thập toàn thập mỹ.
Một nhà năm người ngồi ở bàn ăn, đồng thời giơ lên rượu vang đỏ trong tay: “Trừ tịch vui sướиɠ.”
Nửa ly rượu vang đỏ bị uống một hơi cạn sạch, Kiều Thư gò má tức khắc đỏ lên không ít.
Chu Ngạn Thanh: “Anh dâu, anh như thế nào lại uống hết?”
Kiều Thư: “A?”
Cậu nhìn thoáng qua ly của mọi người, trừ bỏ cậu, Cố Trầm Ngôn bọn họ đều là chỉ uống lên một ít.
Kiều Thư: “……”
Chu Ngạn Thanh lại nói: “Anh dâu, anh sẽ không say đi, mặt hảo hồng a.”
Cố Trầm Ngôn ánh mắt cũng lo lắng dừng ở gò má hồng nhạt của Kiều Thư.
Cố Trầm Ngôn: “Khó chịu không?”
Kiều Thư chớp chớp mắt: “Em không có việc gì……”
Dì Lan đứng dậy: “Dì đi nấu chút canh tỉnh rượu.”
Kiều Thư xấu hổ ngăn cản: “Con không có việc gì, con chính là uống rượu đều đỏ mặt, kỳ thật không có say.”
“Dì Lan ngài cần không vội, chúng ta ăn cơm đi, con thật sự không có việc gì.”
Kiều Thư nói chuyện rõ ràng, dì Lan không yên tâm nhìn vài lần, lúc này mới một lần nữa ngồi xuống.
Cố Trầm Ngôn tiến đến bên người Kiều Thư, nhẹ giọng nói: “Khó chịu phải nói.”
Kiều Thư: “Dạ.”
“Anh yên tâm.”
Kiều Thư là có một chút tửu lượng, nửa ly rượu vang đỏ đối cậu cũng không phải vấn đề.
Mỗi người trước mặt đều thả một mâm sủi cảo, sủi cảo không nhiều lắm, chỉ có sáu cái, sẽ không chiếm quá nhiều dạ dày.
Kiều Thư đang ăn đột nhiên nhíu nhíu mày.
Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”
Kiều Thư không nói chuyện, miệng cậu giật giật, sau đó phun ra một đồng tiền phúc nho nhỏ tinh xảo.
Dì Lan nhìn thấy, lộ ra một gương mặt tươi cười: “Thiếu phu nhân ăn được tiền phúc, sang năm nhất định thuận thuận lợi lợi, phúc khí đầy người.”
Kiều Thư lộ ra một nụ cười.
Cố Trầm Ngôn cũng cười.
Lúc sau Kiều Thư lại ăn tới ba đồng tiền phúc, mà Cố Trầm Ngôn cùng Chu Ngạn Thanh mỗi người ăn được một cái.
Dì Lan nhìn đầy mặt tươi cười.
Cơm nước xong, dì Lan cùng chú Chu cho bọn họ ba tiểu bối mỗi người một cái bao lì xì.
Tiền mừng tuổi.
“Cảm ơn dì Lan, chú Chu.”
Kiều Thư cầm hồng bao tiền mừng tuổi cao hứng cười đến thấy răng không thấy mắt.
Cố Trầm Ngôn: “Thích?”
Kiều Thư thật mạnh gật đầu: “Ừm!”
“Liền đặc biệt cao hứng!” Cậu cười làm một đôi mắt xinh đẹp cong thành trăng non trạng: “Viết câu đối vui vẻ, dán câu đối vui vẻ, làm vằn thắn vui vẻ, ăn cơm tất niên vui vẻ, thu được tiền mừng tuổi cũng vui vẻ, Cố Trầm Ngôn, em thật là vui vẻ.”
“Đây là ăn tết.”
Cố Trầm Ngôn xoa đầu cậu, cười nói: “Ừm, về sau mỗi một năm đều sẽ có.”
Chu Ngạn Thanh bọc thật dày từ trong phòng ra tới, hướng Kiều Thư hô: “Anh dâu, anh, chúng ta đi, đi phóng pháo hoa.”
Kiều Thư: “Đi nơi nào phóng?”
Nội thành là không cho phóng pháo hoa.
Chu Ngạn Thanh: “Vùng ngoại thành hồ Minh Nguyệt, bên kia có thể phóng pháo hoa.”
“Đi đi đi, Phương Chu Du đang thúc giục, tên cẩu kia nói hắn mua thật nhiều pháo hoa rất đẹp.”
“Nhất định phải cho chúng ta xem.”
Kiều Thư ý động.
Cố Trầm Ngôn: “Muốn đi sao?”
Kiều Thư: “Đi.”
Như cũ là Chu Ngạn Thanh lái xe, bất quá lần này hắn thực cơ trí, hắn trước tiên nói cho Phương Chu Du không cần lái xe, muốn qua đó tự mình đón Phương Chu Du cùng đi hồ Minh Nguyệt.
Hai tên cẩu độc thân vs một đôi chồng chồng.
Cơ trí.
Hắn không bao giờ là xấu hổ dư thừa một người! Không cần cô độc thừa nhận đến từ chồng chồng ngọt ngào công kích.
Trừ tịch hồ Minh Nguyệt người rất nhiều.
Nội thành không thể phóng pháo hoa, rất nhiều người liền cũng không chê phiền toái tự mình lái xe đi vào nơi này.
Lúc Kiều Thư bọn họ đến, trên không trung đã nở rộ ra từng đóa pháo hoa vừa đẹp, vừa hoa mỹ làm người không rời được mắt.
Kiều Thư: “Thật xinh đẹp.”
Phương Chu Du nghe vậy đắc ý quay đầu lại: “Anh dâu, một hồi cho anh nhìn xem pháo hoa càng đẹp mắt.”
Pháo hoa của hắn đều là tìm người cố ý định chế, ở chỗ này tuyệt đối là độc nhất.
Kiều Thư thực chờ mong.
Thời điểm xuống xe Cố Trầm Ngôn giúp Kiều Thư vây khăn quàng cổ, lại mang lên bao tay.
Kiều Thư: “Có thể không mang theo bao tay sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Không thể.”
“Đêm nay nhiệt độ không khí âm vài độ, không mang sẽ lãnh, ngón tay sẽ tổn thương do giá rét.”
Kiều Thư: “Kia có thể chỉ lần này không mang không?”
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Kiều Thư thò lại gần nhỏ giọng nói: “Mang lên bao tay liền không thể cùng anh cùng nhau dắt tay.”
Cố Trầm Ngôn dừng một chút, rồi sau đó cười nói: “Được.”
Hai người mặc xong xuống xe, Chu Ngạn Thanh cùng Phương Chu Du đã hứng thú bừng bừng mở ra cốp xe bắt đầu dọn pháo hoa.
Phương Chu Du chuẩn bị là mười mấy cái pháo hoa, đem cốp xe chiếc Land Rover để tràn đầy.
Kiều Thư nắm tay Cố Trầm Ngôn, bị lòng bàn tay Cố Trầm Ngôn chặt chẽ mà bao lấy nơi tay lòng bàn tay, không cho một tia gió lạnh thẩm thấu đi vào.
Kiều Thư giật giật, ở dưới ánh mắt Cố Trầm Ngôn, đem tay hai người để tới trong túi áo khoác Cố Trầm Ngôn.
Cậu cong mặt mày, cười nói: “Như vậy chúng ta đều sẽ không bị lạnh.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Âm thanh của mấy đứa trẻ vui sướиɠ ở hồ Minh Nguyệt không ngừng vang lên, Phương Chu Du cùng Chu Ngạn Thanh tìm một cái địa phương không người, ở trong hoan thanh tiếu ngữ hướng Kiều Thư hô: “Chúng ta phóng pháo hoa lạc.”
“Anh dâu, anh chú ý nhìn.”
“Cố Trầm Ngôn, anh cũng nhìn!”
Kiều Thư cười trả lời: “Được.”
“Phanh.”
【 Kiều Thư & Cố Trầm Ngôn tân hôn vui sướиɠ 】
Bọn họ lại bậc lửa một cái.
【 chúc bạch đầu giai lão 】
【 chúc vĩnh kết đồng tâm 】
【 chúc bách niên hảo hợp 】
……
【 tân niên vui sướиɠ! 】
【 hàng năm có thừa! 】
【 phúc khí An Khang! 】
Kiều Thư nhìn bầu trời hoa mỹ pháo hoa, trên mặt là nụ cười tươi xán lạn.
“Cố Trầm Ngôn, thật đẹp quá.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
Kiều Thư cười nâng lên bao tay mà cậu có mang theo để lên trên miệng, cậu cao hứng mà hô to: “Thật là vui vẻ!”
“Cố Trầm Ngôn, Kiều Thư cậu ấy thật là vui vẻ!”
Cậu lại hướng về phía Chu Ngạn Thanh cùng Phương Chu Du hô: “Cảm ơn các cậu!”
“A, tuyết rơi!”
Bông tuyết màu trắng phiêu phiêu dương dương rơi xuống, dừng ở trên lòng bàn tay Kiều Thư, lại thực mau bị lòng bàn tay độ ấm hòa tan.
Một năm mới đã đến.
______________________
Sủi cảo Xôi thập cẩmGà luộcSườn khoTôm hoa khai phú quý