Tập thể dục buổi sáng bởi vì một câu của Kiều Thư trở nên dị thường kịch liệt, mắt cá chân trắng nõn của Kiều Thư bị ngón tay thon dài của Cố Trầm Ngôn nắm lấy, mồ hôi của nam nhân từ cằm chỗ nhỏ giọt, ở trên xương quai xanh Kiều Thư nở ra một đóa hoa xinh đẹp.
Tập thể dục buổi sáng kết thúc.
Kiều Thư ghé vào trên giường cắn góc chăn, cậu nghe tiếng nước mỏng manh trong phòng tắm truyền đến, bi phẫn hận không thể ngay tại chỗ đào một cái hố to đem chính mình chôn.
Phía trên liền phía trên, nhưng là như thế nào liền nói sinh khỉ con…… Loại lời nói này đâu……
Ngượng ngùng a! Ngốc a Kiều Thư!
Ngao!
Này nhất định là Giang Gia Du sai!
Cố Trầm Ngôn: “Muốn ăn cơm sáng không?”
Nam nhân tắm rửa xong, thay một thân quần áo ở nhà, ánh mắt ôn nhu nhìn Kiều Thư.
Kiều Thư không được tự nhiên moi moi chăn.
“Ục ục”
Trải qua vận động kịch liêt một buổi sáng bụng dẫn đầu đưa ra câu trả lời.
Kiều Thư: “……”
“Ăn.”
Cố Trầm Ngôn đi phòng để quần áo cầm quần áo Kiều Thư ra tới, Kiều Thư lúc này mới ý thức được trên người mình còn bọc áo tắm dài.
Kiều Thư: “……”
Tập thể dục buổi sáng sau khi kết thúc, Cố Trầm Ngôn trước ôm cậu đi tắm, tắm xong sau giúp Kiều Thư bọc lên áo tắm dài ôm Kiều Thư trở lại trên giường gói chăn kỹ lưỡng lúc này mới đi phòng tắm rửa sạch chính mình.
Kiều Thư: QAQ
Kiều Thư mi phế đi!
Cố Trầm Ngôn duỗi tay muốn giúp thay quần áo Kiều Thư, Kiều Thư vội vàng ngăn cản: “Em, em chính mình tới.”
Cậu đều lớn như vậy, nơi nào còn không biết xấu hổ muốn Cố Trầm Ngôn giúp cậu mặc quần áo.
Lại không phải em bé
Đương nhiên lúc trước tắm rửa không tính, khi đó cậu mới vừa tập thể dục buổi sáng xong, thật sự không sức lực.
Kiều Thư nắm chặt chăn.
Cố Trầm Ngôn không có bắt ép cậu, anh xoa xoa đầu Kiều Thư: “Tôi đi xuống trước.”
Kiều Thư ba ba gật đầu: “Được.”
Chờ Cố Trầm Ngôn đi xuống lầu, Kiều Thư lại mạc danh bắt đầu hối hận.
Như thế nào liền cự tuyệt đâu?
Giúp mặc quần áo có cái gì! Loại chuyện này đều đã trải qua! Cơ hội thân mật tốt như vậy như thế nào lại cự tuyệt đâu!
Bồi dưỡng cảm tình a!
Ngu xuẩn a Kiều Thư!
Kiều Thư ảo não lại thẹn thùng thay quần áo, khi mặc quần áo nhìn thấy trên mắt cá chân có một vòng dấu tay màu đỏ, mặt bỗng nhiên liền đỏ.
Kiều Thư thẹn thùng cắn môi dưới, độ cong của khóe môi hoàn toàn tiết lộ tâm tình chân chính của cậu.
Cố Trầm Ngôn như vậy……
Đột nhiên làm người động tâm……
A a a!
lsp Kiều Thư trụ não!
Hôm nay dì Lan bọn họ một nhà về quê tế tổ, sáng sớm bọn họ liền xuất phát, chỉ ở trong phòng bếp để lại cháo trắng đơn giản cùng một ít rau.
Thời điểm Kiều Thư xuống lầu Cố Trầm Ngôn đang ở trong phòng bếp chiên trứng.
Cố Trầm Ngôn: “Trứng cùng rau muống có thể chứ?”
Kiều Thư trấn định nói: “Được.”
Cơm sáng ăn xong đã sắp 10 giờ, Kiều Thư chủ động cầm chén đũa vào phòng bếp để vào máy rửa chén, rửa tay đi ra ngoài.
Cố Trầm Ngôn đang ở cho cá ăn.
Kiều Thư: “Hôm nay không cần đi làm sao?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm, công ty bắt đầu nghỉ đông, có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.”
Nguyên bản hôm nay là có an bài công tác, còn có một buổi gặp mặt, nhưng anh tạp thời nói Trần Văn Uyên đẩy, mà văn kiện còn thừa, tối hôm qua anh tăng ca đều xử lý xong rồi.
Kiều Thư ánh mắt sáng lên.
Cố Trầm Ngôn nghỉ! Cậu cũng nghỉ! Có thể vẫn luôn ở bên nhau!
Kiều Thư bắt đầu nghỉ an bài như thế với kì nghỉ khó có được.
Cố Trầm Ngôn đem thức ăn cho cá trên tay rải xong, nhìn về phía Kiều Thư: “Kiều Thư, chuẩn bị một chút chúng ta đi ra ngoài.”
Kiều Thư: “A?”
“Đi nơi nào?”
Cố Trầm Ngôn: “Bái tế người nhà của chúng ta.”
Bái tế người nhà “Kiều Thư” còn có người nhà Cố Trầm Ngôn, đồ vật Cố Trầm Ngôn đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ là ở trên đường phí không ít thời gian.
Thời điểm Kiều Thư tế bái ông Kiều có chút chột dạ, bởi vì cậu không phải cháu trai chân chính của lão nhân gia.
Cậu chỉ có thể ở trong lòng một lần lại một lần chúc phúc nguyên chủ có thể đạt được một cuộc sống tốt hơn.
Mà Cố Trầm Ngôn còn lại thì ở trước mộ của hai lão nhân nắm tay Kiều Thư bảo đảm: “Ông, con sẽ đối đãi Kiều Thư thật tốt.”
Anh nói cũng không nhiều, nhưng thái độ lại là thực nghiêm túc.
Thời điểm từ mộ của ông Kiều rời đi trời đã sắp tối, Cố Trầm Ngôn lái xe mang theo Kiều Thư trở lại nội thành, hai người tìm một tiệm ăn tại gia ăn cơm.
Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”
Kiều Thư: “Dạ?”
Cố Trầm Ngôn: “Cơm nước xong lại bồi ta đi một chỗ, có thể chứ?”
Kiều Thư chớp chớp mắt: “Được.”
Thời điểm xe ngừng ở bên ngoài ngục giam Kiều Thư minh bạch mục đích lần này của Cố Trầm Ngôn.
Cậu có chút lo lắng nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: “Tôi không có việc gì.”
Anh nhìn thoáng qua bên ngoài thanh lãnh của ngục giam, giơ tay xoa xoa đầu Kiều Thư: “Em ở chỗ này chờ tôi.”
Kiều Thư bắt lấy tay anh: “Em đưa anh đi.”
Cố Trầm Ngôn cười nói: “Không cần.”
“Bên trong không tốt.”
Cố Trầm Ngôn đi vào.
Kiều Thư chính mình một người ngồi trên xe, ánh mắt lo lắng.
Cậu không biết thời điểm Cố Trầm Ngôn đi gặp Cố Yến sẽ nói cái gì, sẽ là cái biểu tình gì, nhưng Kiều Thư biết, Cố Trầm Ngôn trong lòng nhất định là khổ sở.
Đó là thân nhân duy nhất của Cố Trầm Ngôn, là cháu trai anh tự tay nuôi lớn, rồi Cố Trầm Ngôn lại tự tay đem hắn đẩy vào ngục.
Cố Trầm Ngôn ra tới thực nhanh.
Anh ngồi trở lại trên ghế điều khiển, trên mặt biểu tình thực đạm, Kiều Thư có chút lo lắng.
Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn……”
Cố Trầm Ngôn lại lộ ra một nụ cười.
Anh cúi người, nụ hôn ấm áp dừng ở giữa mày Kiều Thư: “Kiều Thư, tôi không khổ sở.”
“Tôi có em.”
Kiều Thư duỗi tay ôm chặt lấy Cố Trầm Ngôn.
Thời điểm về nhà Kiều Thư ở trên đường nhìn thấy một siêu thị nhỏ, cùng lần trước giống nhau, cậu để Cố Trầm Ngôn dừng xe chờ cậu.
Cậu đi mua một bịch kẹo sữa hình thỏ.
Kiều Thư đem kẹo sữa giấu ở phía sau, cười nói: “Cố tiên sinh, có thể nhắm mắt lại không?”
Cố Trầm Ngôn: “Được.”
Hai mắt nhắm lại.
Cố Trầm Ngôn nghe được tiếng sột soạt của giấy gói kẹo, còn có thanh âm Kiều Thư xé mở đóng gói.
Ký ức phảng phất như trở lại buổi tối ngày đó.
Cái buổi tối kia anh bởi vì nhận được điện thoại về Cố Yến mà cảm xúc mất khống chế, Kiều Thư mua kẹo sữa an ủi anh.
Cố Trầm Ngôn còn nhớ rõ, hương vị của viên kẹo sữa kia, là viên kẹo ngọt ngào nhất mà từ nhỏ tới lớn anh được ăn.
Cùng Kiều Thư giống nhau đều ngọt.
Cố Trầm Ngôn khóe môi hơi hơi giơ lên.
Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn.”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm?……”
Trên môi là xúc cảm mềm mại ấm áp, Cố Trầm Ngôn mở to mắt.
Anh nhìn thấy Kiều Thư ngửa đầu hôn môi anh, cũng nhìn thấy cặp mắt kia của Kiều Thư bởi vì thẹn thùng mà ngập nước.
Kiều Thư môi dán Cố Trầm Ngôn, cậu nhìn Cố Trầm Ngôn, thật cẩn thận mà dò đầu lưỡi.
Cậu thâm nhập vào miệng Cố Trầm Ngôn.
Kiều Thư: “Cố tiên sinh, kẹo sữa của ngài.”
Cậu đem kẹo sữa trong miệng đẩy đưa qua, hương vị thơm ngọt ở giữa môi răng hai người tràn ngập.
Đưa xong kẹo sữa, Kiều Thư lùi về đầu lưỡi tính toán rút lui, lại không nghĩ nam nhân trước mắt đột nhiên chế trụ gáy Kiều Thư.
Lưỡi cậu bị bắt giữ một lần nữa.
Đây là một nụ hôn thật nồng nhiệt.
Thẳng đến khi kẹo sữa hòa tan, nụ hôn này vẫn như cũ giằng co thật lâu, lâu đến hai người cơ hồ mất khống chế.
Kiều Thư kẹp chặt hai chân, mặt đỏ tai hồng mà mở ra cửa sổ xe, ý đồ làm không khí lạnh bên ngoài thổi tan khô nóng trên người.
Cửa sổ xe mới vừa hạ xuống một centimet, liền bị một bàn tay ngăn lại.
Cố Trầm Ngôn: “Lạnh, sẽ cảm lạnh.”
“Cố chịu một hồi?”
Kiều Thư cắn môi dưới nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ.”
Nam nhân dẫm chân ga, hướng Lan đình chạy đi, Cố Trầm Ngôn luôn luôn lái xe thực ổn, lần này lại chạy có chút nóng nảy.
Kiều Thư ngồi ở một bên, buông đầu xuống vỗ vỗ gò má.
Quá nóng nga.
Cậu trộm nghiêng đầu nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Nam nhân sắc mặt bình tĩnh mà nhìn thẳng phía trước, nhìn như là không có chịu chút ảnh hưởng nào từ nụ hôn vừa rồi.
Kiều Thư liếʍ môi một chút.
Ánh mắt cậu lại lặng lẽ di động, nhìn đến tay đang nắm tay lái của Cố Trầm Ngôn.
Cái tay kia cần thực khẩn, tựa hồ là chủ nhân đang tận lực khắc chế cảm xúc.
Kiều Thư ánh mắt tiếp tục dời xuống.
Sau đó cậu mặt đỏ tim đập vội vàng quay lại.
Cố Trầm Ngôn anh ấy……
Cùng cậu giống nhau.
Kiều Thư nhìn thấy ảnh ngược của mình trên cửa sổ xe, cười như là nhặt được bảo bối giống nhau.
Cậu lặng lẽ kẹp chặt hai chân lại.
Xe dùng chạy so với ngày thường càng nhanh, cuối cùng khi Cố Trầm Ngôn hoàn mỹ mà phanh lại ở trước biệt thự.
Cố Trầm Ngôn cởi bỏ đai an toàn trên người: “Kiều Thư.”
Kiều Thư thấp đầu moi ống quần: “Dạ.”
Cố Trầm Ngôn: “Nhìn tôi.”
Kiều Thư nâng đầu lên, mặt cậu lúc này đã hồng như một quả táo.
Đôi mắt càng là bị nhiệt khí huân ngập nước, đuôi mắt cũng là một mảnh đỏ bừng say lòng người ……
Cố Trầm Ngôn duỗi tay, anh nhẹ nhàng nắm cằm Kiều Thư, một tay ấn xuống đai an toàn trên người Kiều Thư, đem đai an toàn cởi bỏ.
Anh thò lại gần, cùng Kiều Thư trán dán trán, chóp mũi dán chóp mũi.
Khoảng cách rất gần.
Có thể rõ ràng nghe được tiếng hít thở của đối phương, cảm nhận được hô hấp nóng ấm của đối phương.
Làm người toàn thân nóng lên, tim đập gia tốc.
Thanh âm trầm thấp của Cố Trầm Ngôn dừng ở lỗ tai Kiều Thư: “Kiều Thư, tôi nhịn không được.”
Kiều Thư nhịn một đường càng thêm nhịn không được trực tiếp cắn môi Cố Trầm Ngôn.
Từ trên xe, sau đó về đến nhà.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, hai người gắt gao mà ôm nhau, hôn môi triền miên. (gòi có xe chaasn hom)
Một ban đêm, trên làn da trắng nõn của Kiều Thư bị Cố Trầm Ngôn rơi xuống vô số hoa mai hồng nhạt.
Nhiều đóa hoa mai nở rộ.
Kiều Thư ở trong quá trình Cố Trầm Ngôn vất vả cần cù trồng hoa, chỉ có thể bất lực ôm chặt vai Cố Trầm Ngôn.
“Cố Trầm Ngôn……”
“Cố Trầm Ngôn……”
“Chồng ơi……”
Cậu một lần một lần gọi cái xưng hô làm nam nhân cao hứng vui sướиɠ.
Chiều trừ tịch dì Lan bọn họ đã trở lại.
Nguyên bản mỗi một năm một nhà dì Lan đều là về quê ăn tết, chờ đến mùng ba mới lại trở lại Cố gia.
Nhưng năm nay Cố lão gia tử không còn nữa, Cố Trầm Ngôn cùng Kiều Thư tân hôn yến nhĩ, bà lo lắng hai người trẻ tuổi lần đầu tiên ăn tết một mình sẽ luống cuống tay chân, liền quyết định năm nay lưu tại Hải Thành ăn tết.
Dì Lan: “Câu đối tân niên năm nay thiếu gia đã viết xong chưa?”
Trước kia thời điểm Cố gia ăn tết câu đối là Cố Trầm Ngôn cùng Cố lão gia tử cùng nhau viết.
Năm nay Cố lão gia tử không còn nữa, nhiệm vụ này tự nhiên là toàn dựa vào Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn sửng sốt một chút, sau đó anh thực bình tĩnh nói: “Còn chưa có, con đây liền đi viết.”
Chu Ngạn Thanh ngạc nhiên nói: “Anh, năm nay anh như thế nào chậm như vậy? Anh ngày hôm qua không phải đã bắt đầu nghỉ đông sao?”
Kiều Thư: “……”
Mặt đỏ!
Cố Trầm Ngôn trấn định nói: “Hiện tại viết cũng kịp.”
Anh xoay người lên lầu, Kiều Thư nhìn nhìn cũng vội vàng theo sau.
Trong thư phòng, Cố Trầm Ngôn đã chuẩn bị xong giấy ngọn bút nghiên, ngón tay thon dài nắm mặc điều chậm rãi mài mực.
Kiều Thư tò mò nhìn.
Kiều Thư: “Anh sẽ viết chữ bằng bút lông?”
Cố Trầm Ngôn: “Ừm.”
“Khi còn nhỏ ông dạy.”
Cố Trầm Ngôn khi còn nhỏ thường xuyên bị Cố lão gia tử mang theo bên người tự mình dạy, anh còn tuổi nhỏ liền đi theo Cố lão gia tử gặp qua nhân vật khắp nơi, càng là chịu ảnh hưởng Cố lão gia tử, một tay bút lông viết rất có phong phạm đại gia.
Chỉ là sau khi tiếp quản công ty, anh liền viết ít đi.
Cố Trầm Ngôn mài xong mực nước, đề bút dính mặc, ở giấy đối màu đỏ đặt bút.