Xuyên Thành Nam Thê Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 83: Sẽ không thực sự mang thai đi

Thời điểm Cố Trầm Ngôn ra tới Kiều Thư vẫn là chưa thể từ trong hoang mang bỏi việc quen mắt Nhiễm Quý Minh thoát ra tới.

Cố Trầm Ngôn: “Làm sao vậy?”

Kiều Thư hoàn hồn.

Nam nhân tắm rửa xong đã đổi quần áo, trên tay cầm một cái đồng hồ.

A!

Đông tác đeo đồng hồ đều đẹp như vậy! Kiều Thư nháy mắt đã quên đi nghi hoặc của mình, trong mắt trong lòng đều là nam nhân làm cậu động tâm này.

Cố Trầm Ngôn nghiêng đầu nhìn cậu: “Chờ lâu rồi sao?” Anh mang đồng hồ xong, đi đến bên người Kiều Thư, giơ tay xoa xoa đầu Kiều Thư.

Ừm, hiện tại có thể xoa nhẹ.

Bàn tay ấm áp to rộng trên đầu, động tác mềm nhẹ, Kiều Thư tâm tình thực ngọt, cậu hơi hơi ngẩng đầu, cười nhìn nam nhân trước mặt: “Không có.”

“Vừa mới nãy thời điểm đi lấy quần áo nhìn thấy một người, em cảm thấy cậu ta có chút quen mắt.”

Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”

Kiều Thư hơi hơi xoay đầu một chút: “Bất quá em nghĩ không ra, hẳn là không quan trọng.”

Kiều Thư giơ tay bắt lấy cánh tay Cố Trầm Ngôn: “Này đó đều không quan trọng, anh ngã có bị thương ở đâu không?”

Cố Trầm Ngôn: “Không có.”

Kiều Thư đỏ mặt, ánh mắt ngập nước: “Cố tiên sinh, Kiều Kiều tiểu tiên sinh buổi tối hôm nay chính là muốn đích thân xem cho anh.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

“Nhất định sẽ làm Kiều Kiều tiểu tiên sinh vừa lòng.”

Nghiêm trang.

Liền mạc danh làm mặt Kiều Thư càng nóng.

“Khụ.”

Kiều Thư không được tự nhiên dời đi ánh mắt, nhìn về phía bức tranh trong phòng: “Chúng ta nên đi ra.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Kiều Thư lại quay đầu, mở ra hai tay: “Tiểu tiên sinh của ngài ngồi lâu rồi, Cố tiên sinh có thể kéo tiểu tiên sinh lên không?”

Cố Trầm Ngôn: “Có thể.”

Nam nhân tới gần, Kiều Thư có thể ngửi được hơi thở nam nhân trên người, sữa tắm nơi này cùng trong nhà có mùi không giống nhau, là mùi bạc hà nhàn nhạt, Kiều Thư trước kia có dùng qua loại này, cũng không có cảm giác gì, nhưng giờ phút này, ở trên người nam nhân, cậu lại cảm thấy rất thơm.

Trên eo lực đạo truyền đến, Kiều Thư theo đạo lực kia từ trên ghế đứng lên.

Cậu hoàn hồn, cười nói: “Đi thôi.”

Cố Trầm Ngôn duỗi tay, đem bàn tay ấm áp bao lấy tay Kiều Thư.

“Ừm.”

Hai người cùng nhau đi tới, Kiều Thư ngọt ngào trộm liếc mắt nhìn nam nhân một cái.

Ngẫu nhiên làm nũng cảm giác thực không tồi.

Làm nũng có cảm giác thỏa mãn càng hơn là sắp vui sướиɠ bay lên rồi.

Hai người đi lấy giỏ rau, thời điểm trở lại bên dòng suối nhỏ, Chu Ngạn Thanh đang ở trong sương khói lượn lờ cô độc nướng cánh gà cùng xúc xích.

Hắn một bên nướng, một bên cầm que nướng đã chín hung hăng mà cắn một ngụm.

Biểu tình cực kì bi phẫn.

Còn một bên lẩm bẩm: “Hừ hừ, tui có que nướng tui có bạn, ăn sạch que nướng xem các người làm sao bây giờ!”

Kiều Thư đem giỏ rau trên tay Cố Trầm Ngôn bỏ lên trên bàn nhỏ, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc hỏi: “Ngư Ngư bọn họ còn chưa có trở về sao?”

Chu Ngạn Thanh nâng lên ánh mắt cá chết: “Không có.”

Kiều Thư không để ý, cậu quay đầu hỏi Cố Trầm Ngôn: “Anh muốn ăn que nướng không? Em đi nướng cho anh, em nướng cũng không tệ lắm.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Kiều Thư vui sướиɠ đi đến bên người Chu Ngạn Thanh, lấy qua một xiên tôm đã xử lý tốt.

Chu Ngạn Thanh: “Anh dâu, em bên này có nướng rồi này, muốn hay không? Em nướng cũng không tệ lắm.”

Kiều Thư nhe răng cười: “Không cần, tôi muốn tự nướng cho chồng tôi ăn.”

Chu Ngạn Thanh: “……”

Cáo từ!

Chu Ngạn Thanh bi phẫn cầm lấy xiên tôm mà mình đã nướng xong, một ngụm cắn xuống, biểu tình dữ tợn mà cắn cắn, cuối cùng liền đem vỏ tôm cũng nuốt xuống.

Chu Ngạn Thanh: “……”

Kéo giọng nói……

Chu Ngạn Thanh quay đầu khụ khụ.

“Ngạn Thanh.” Cố Trầm Ngôn đi đến phái sau Chu Ngạn Thanh.

Nghe được thanh âm, Chu Ngạn Thanh đáng thương quay đầu: “Anh……”

Cố Trầm Ngôn: “Nhường một chút.”

Chu Ngạn Thanh: “???”

Chu Ngạn Thanh: “……”

Chu Ngạn Thanh cô độc đứng ở bên cạnh giá nướng, nhìn anh cùng anh dâu mình đang đứng trước giá nướng nhìn nhau cười, thiếu chút nữa cắn bàn tay ủy khuất khóc thành tiếng.

Cẩu độc thân, quá khó khăn.

Không nhân quyền!

Kiều Thư đem tôm nướng xong thì Giang Gia Du cùng Sở Trì Thanh cũng trở lại.

Hai người phân biệt cầm theo một rổ trái cây nhỏ, Giang Gia Du đi ở bên cạnh Sở Trì Thanh, rũ đầu, Kiều Thư nhìn qua đó, mắt tinh nhìn thấy hai lỗ tai Giang Gia Du lộ ở bên ngoài đỏ ửng.

Màu sắc hồng hồng.

Nga rống!

Có chuyện có chuyện.

Kiều Thư cắn được đường của cp vô hình thả ra, tâm tình càng tốt, cậu thu hồi ánh mắt, đem tôm đã nướng xong để lên trên bàn, nhìn về phía nam nhân bên cạnh: “Chúng ta qua bên kia ăn?”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

Cố Trầm Ngôn đem trên thịt bò đã nướng xong trên tay đem để lên bàn, đi theo phía sau Kiều Thư.

Bên dòng suối nhỏ có bàn đá ghế đá, còn có bàn đu dây chờ giải trí, Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn ở bàn đá ngồi xuống, sau đó cầm lấy một xiên tôm bắt đầu lột vỏ.

Kiều Thư ăn tôm nướng thích ăn cùng với vỏ, cuối cùng lại phun ra vỏ tôm, ăn như vậy đặc biệt có hương vị.

Nhưng Cố Trầm Ngôn khẳng định là sẽ không thích.

Phun vỏ tôm hơi thô lỗ a.

Cho nên Kiều Thư liền rất tự nhiên giúp Cố Trầm Ngôn lột vỏ tôm.

Mới vừa nướng xong tôm có chút nóng, Kiều Thư một bên thổi, một bên lột, lột xong đưa cho Cố Trầm Ngôn: “Cho anh.”

Cố Trầm Ngôn sửng sốt.

Kiều Thư đem tôm đưa cho Cố Trầm Ngôn, lại tự nhiên tiếp tục bắt đầu xiên tiếp theo.

Cố Trầm Ngôn: “Kiều Thư.”

Kiều Thư: “Dạ?”

Cố Trầm Ngôn: “Tôi tự mình lột được rồi.” Anh đem xiên thịt mình đã nướng để tới trước mặt Kiều Thư nói: “Em ăn trước, một hồi lạnh.”

Kiều Thư cười: “Không có việc gì, anh không thích lột vỏ, em liền giúp anh.” Cậu đột nhiên dừng một chút, như nhặt tiện nghi giống nhau cười nói: “Cố Trầm Ngôn.”

“Nếu không anh đút em ăn đi?”

“Em giúp anh lột vỏ, anh đút em ăn.”

“Có thể chứ?”

Cố Trầm Ngôn dừng một chút, sau đó cười nói: “Được.”

Hai người bên này nùng tình mật ý, tự nhiên thành một cái thế giới, Giang Gia Du ở cách đó không xa câu nệ nên không dám làm gì.

Hắn thường thường mà nhìn Sở Trì Thanh một cái, lại nhìn Kiều Thư một cái.

Sở Trì Thanh: “Làm sao vậy?”

Giang Gia Du vội vàng lắc đầu: “Không, không có gì.”

Sở Trì Thanh: “Ăn que nướng không? Thích cái gì tôi nướng cho cậu.”

Giang Gia Du thụ sủng nhược kinh: “Không không, không cần, tôi chính mình tới liền được rồi.”

Sở Trì Thanh: “Tiểu Ngư Nhi đối tôi không cần câu nệ như vậy, xiên thịt có thể chứ?”

Giang Gia Du mặt đỏ: “Có, có thể, cảm ơn Sở tiền bối.”

Sở Trì Thanh cười duỗi tay xoa xoa đầu Giang Gia Du, đi đến giá nướng kia bắt đầu nướng thịt.

Thời điểm Kiều Thư bên kia lột xong toàn bộ vỏ tôm Giang Gia Du rốt cuộc nhịn không được lôi Kiều Thư đi.

Giang Gia Du: “Kiều Kiều, chúng ta cùng đi rửa rau cùng rửa trái cây đi.”

Kiều Thư còn chưa nói cái gì, Cố Trầm Ngôn liền nói: “Trời lạnh để tôi rửa.”

Giang Gia Du: “……”

Hắn xin giúp đỡ nhìn về phía Kiều Thư.

Kiều Thư nháy mắt đã hiểu, liền nói: “Em đây cùng Ngư Ngư đi nhặt củi lửa.”

Trước khi đi Kiều Thư giữ chặt tay Cố Trầm Ngôn: “Anh chờ em trở lại lại cùng nhau rửa rau nha, chúng ta nấu một chút nước ấm rửa.”

Cố Trầm Ngôn: “Được.”

“Cẩn thận một chút, đừng để ngã.”

Kỳ thật củi lửa nơi này cũng có cung cấp, bất quá vì cung cấp khách nhân càng nhiều lạc thú, lão bản nơi này làm người ở trong núi để không ít cành cây khô ráo.

Kiều Thư cùng Giang Gia Du đi vào trong núi, thường thường khom lưng nhặt lên cành khô ôm vào trong ngực, ngẫu nhiên còn có thể nhìn đến một vài vị khách khác đi nhặt củi.

Kiều Thư: “Ngư Ngư, cậu muốn nói gì?”

Giang Gia Du tức khắc đỏ mặt.

Kiều Thư minh bạch, cậu trực tiếp hỏi: “Cậu là muốn cùng tớ nói về Sở tiền bối sao?”

Giang Gia Du gật đầu.

Một lát sau, hắn thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Kiều Kiều, tớ cảm thấy Sở tiền bối giống như đối tớ có ý tứ.”

Nga rống!

“Vừa mới nãy đi hái trái cây, tớ leo cây ngã xuống, là Sở tiền bối kịp thời ôm lấy tớ.”

“Kia, kia lúc sau, Sở tiền bối liền vẫn luôn nắm tay của tớ, cũng không cho tớ leo cây……”

“Ai! Tớ không biết nói như thế nào, chính là cảm giác, nhưng là tớ lại sợ chính mình tự mình đa tình.” Giang Gia Du phi thường rối rắm.

Kiều Thư: “……”

Không, cậu không có tự mình đa tình, Sở Trì Thanh hắn chính là thích cậu.

Bất quá Kiều Thư không nghĩ tới cái cốt truyện cư nhiên lại tới nhanh như vậy, trong truyện Giang Gia Du là khi cùng Sở Trì Thanh cùng nhau tham gia tổng nghệ mới nhận thấy được Sở Trì Thanh thích hắn.

Xem ra nhờ có cậu mà có chút hiệu ứng bướm bay rồi.

Cũng may, đây là hướng tốt đi.

Vì thế Kiều Thư phi thường trấn định nói: “Ngư Ngư, không cần rối rắm, nếu Sở tiền bối thật sự thích cậu, hắn khẳng định là sẽ chủ động theo đuổi cậu.”

Cậu vỗ vỗ vai Giang Gia Du bả: “Cậu chờ liền tốt rồi.”

“Đương nhiên, cậu nếu là chờ không được, cậu có thể trước theo đuổi Sở tiền bối.”

“Tớ tớ tớ……” Giang Gia Du hoảng loạn chuyển con mắt, chột dạ nói: “Tớ nơi nào chờ không được.”

“Từ từ!”

Giang Gia Du trừng mắt nhìn Kiều Thư, giấu đầu lòi đuôi nói: “Tớ lại chưa nói tớ thích Sở tiền bối.”

Kiều Thư cười nói: “Ừm ừm ừm, cậu không thích Sở tiền bối, cậu chỉ là khi nhìn thấy Sở tiền bối liền sẽ mặt đỏ tim đập.”

Giang Gia Du: “……”

Một lát sau, Giang Gia Du khiêm tốn hỏi: “Nếu là tớ cảm giác sai rồi, tớ theo đuổi Sở tiền bối, bị hắn cự tuyệt kia về sau có thể hay không liền mặt cũng không gặp được?”

Kiều Thư tâm nói, cậu đi thổ lộ Sở Trì Thanh khẳng định sẽ đáp ứng.

Bất quá cậu không thể nói như vậy được.

Vì thế Kiều Thư kiến nghị nói: “Cậu nếu là không xác định được, lại quan sát một đoạn thời gian trước?”

“Nếu Sở tiền bối thật sự thích cậu, khẳng định còn sẽ có biểu hiện khác.”

Giang Gia Du nghĩ nghĩ, nói: “Được”.

Giải quyết vấn đề tình cảm xong, Giang Gia Du lại khôi phục bộ dáng vui sướиɠ, hắn nói: “Kiều Kiều, Cố tiên sinh đối với cậu quá ôn nhu nga, hắn nhất định thực thích cậu đi.”

“Vừa mới nãy lúc hắn đút xiên cho cậu có biểu tình ôn nhu lắm nha.” Giang Gia Du có chút hâm mộ.

Đồng thời cũng thực vì Kiều Thư mà vui vẻ.

Nhắc tới Cố Trầm Ngôn, Kiều Thư trên mặt nụ cười liền không hề giảm xuống, ngọt ngào, như trộn lẫn mật.

Cậu cười, đồng thời lại có một chút mất mát.

Bất quá mất mát nho nhỏ hoàn toàn không thể ảnh hưởng tâm tình Kiều Thư.

Cậu đối với Giang Gia Du cười nói: “Tớ sẽ làm Cố Trầm Ngôn càng thích tớ.”

Thẳng đến khi thích biến thành yêu.

Giang Gia Du: “……”

Nga, đây là hương vị cẩu lương.

Uông!

Hai người ôm cây gỗ đi về hướng bên dòng suối nhỏ, bên kia Cố Trầm Ngôn bọn họ đã đốt lửa xong.

Là Cố Trầm Ngôn bọn họ sau khi Kiều Thư hai người rời đi, cũng đi nhặt củi.

Xử lý xong nguyên liệu nấu ăn, bọn họ mỗi người đều phụ một tay, phân biệt nấu một hai loại đồ ăn.

Năm người vây quanh bàn đá.

Xem núi nghe nước, bên người còn ngồi cạnh người mình thích nhất, Kiều Thư ăn uống đều nhiều hơn.

Cậu ăn nhiều nhất là súp lơ mà Cố Trầm Ngôn xào, cây súp lơ dùng chính là cây mà cậu đưa cho Cố Trầm Ngôn, Cố Trầm Ngôn từ đầu tới đuôi đều là tự mình động thủ.

Cố Trầm Ngôn ăn nhiều nhất cũng là cây súp lơ này, đương nhiên, Kiều Thư nấu anh cũng ăn rất nhiều.

Mà Giang Gia Du cùng Sở Trì Thanh hai người cũng trước tiên đều nếm món ăn của hai người bọn họ làm.

Chỉ trừ bỏ Chu Ngạn Thanh.

Chu Ngạn Thanh ngồi ở bên cạnh, nhìn phải một đôi vợ chồng à không chồng chồng, trái một đôi tình lữ, nhìn nhìn lại món ăn ngon trước mặt mình, bi thương.

Cho nên hắn hôm nay rốt cuộc là vì cái gì tới nơi này?

Xem mắt không tốt sao?

Không, xem mắt rất tốt!

Kiều Thư ăn đồ ăn, lại cầm que nướng ăn, một xiên lại một xiên mà ăn, ăn đặc biệt ngon, dạ dày giống như cái động không đáy.

Giang Gia Du nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Giang Gia Du: “Kiều Kiều?”

Kiều Thư: “Sao?”

Giang Gia Du: “Cậu không no sao?”

Kiều Thư: “Không no a, làm sao vậy?”

Giang Gia Du buột miệng thốt ra: “Cậu sẽ không thật sự mang thai đi?”

Kiều Thư: “……”

Tầm mắt của cả bàn đều tập trung lên người Kiều Thư, ánh mắt kỳ quái, Kiều Thư xấu hổ đỏ mặt, mấu chốt nhất chính là cậu không biết vì cái gì lại nghĩ đến cái giấc mơ kia……

Hòa hoãn một lúc lâu, Kiều Thư mới giận dữ trừng Giang Gia Du: “Cậu nói bậy gì đó?”

“Tớ là nam.”