Cùng người mình thích cùng nhau ăn cơm là một chuyện đặc biệt vui sướиɠ, mặc dù không nói gì, nhưng ngẫu nhiên ngẩng đầu, ngẫu nhiên đυ.ng phải liếc mắt một cái, đều có thể làm người ta ngọt đến trong lòng.
Xe chạy đến đoàn phim.
Cố Trầm Ngôn: “Giữa trưa có thể cùng nhau ăn cơm không?”
“A?”
Kiều Thư sửng sốt một chút, sau đó có chút mất mát nói: “Khả năng là không có biện pháp”.
Thời gian đoàn phim ăn cơm trưa thực ngắn, phỏng chừng không có biện pháp cùng Cố Trầm Ngôn đi ra ngoài ăn một bữa.
Cố Trầm Ngôn: “Kia buổi tối tôi tới đón em”.
Kiều Thư không nói gì.
Cậu bắt đầu tự hỏi khả năng mình có thể xin nghỉ là bao nhiêu, đạo diễn có thể cho cậu xin nghỉ không?
Một bàn tay đột nhiên bao trùm trên đầu Kiều Thư, nhẹ nhàng mà xoa xoa.
Kiều Thư quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt Cố Trầm Ngôn như cũ đều đang nhìn phía trước nghiêm túc lái xe , ngay cả sờ đầu Kiều Thư cũng chỉ sờ soạng vài giây.
“Kiều Thư”.
“Em không cần nhân nhượng tôi”.
Cố Trầm Ngôn nói: “Hiện tại tôi có thời gian, tới bồi em là điều nên làm”.
Kiều Thư cười.
Cậu gật gật đầu: “Về sau em cũng sẽ bồi anh đi làm”.
Cố Trầm Ngôn: “Được”.
Thời điểm trước khi xuống xe Kiều Thư cực kì lưu luyến.
Cố Trầm Ngôn cởi bỏ đai an toàn trên người, cũng cúi người giúp cởi bỏ đai trên người Kiều Thư.
Anh cúi đầu ôn nhu hôn vào giữa mày Kiều Thư: “Đi thôi, buổi tối tôi tới đón em”.
Bộ dáng nam nhân thật ôn nhu làm Kiều Thư nhịn không được muốn làm nũng.
Kiều Thư cũng thật sự làm nũng.
Cậu bắt lấy góc áo Cố Trầm Ngôn: “Cố Trầm Ngôn”.
Cố Trầm Ngôn: “Ừm?”
Kiều Thư chỉ vào đôi môi đỏ hồng của bản thân: “Muốn hôn nơi này”.
Cố Trầm Ngôn cười một chút, sau đó cúi đầu hôn lên môi Kiều Thư: “Được”.
Thời điểm xuống xe Kiều Thư cười cong cong đôi mắt, cậu cong lưng hướng về phía nam nhân bên trong xe phất tay: “Cố Trầm Ngôn, buổi tối gặp”.
Cố Trầm Ngôn: “Buổi tối gặp”.
“Vào đi thôi”.
Kiều Thư không nhúc nhích: “Em muốn nhìn anh đi rồi lại đi vào”.
Cố Trầm Ngôn nghĩ tới lần trước, vì thế anh gật gật đầu: “Được”.
Xe khởi động, rồi sau đó càng ngày càng xa, cuối cùng nhìn không thấy nữa, Kiều Thư mới che miệng lại ngọt ngào xoay người hướng đoàn phim đi vào.
“Nha!”
Đường Đình bát quái đến gần Kiều Thư: “Kiều Kiều của chúng ta tối hôm qua xem ra thật sự không tồi nha, sắc mặt hồng nhuận”.
“Thế nào? Bạn gái nhỏ có phải hay không thực nhiệt tình?”
Kiều Thư mặt đỏ.
“Không, không phải bạn gái”.
Đường Đình: “Nha, còn thẹn thùng nữa, yên tâm đi, chị đây là người từng trải, sẽ không cho nói ra ngoài đâu”.
Cô chỉ vào đôi môi hồng nhuận của Kiều Thư, chỉ chỉ nói: “Kiều Kiều, điệu thấp chút, đoàn phim người rất nhiều”.
Kiều Thư vội vàng che miệng: “Cảm, cảm ơn”.
Đường Đình cười vỗ vỗ vai Kiều Thư: “Mau đi trang điểm đi, trên mặt tươi cười thu lại một chút”.
Kiều Thư đi rồi, Đường Đình cười lắc đầu.
“Trình Vân Xuyên? Hôm nay cậu như thế nào giờ này mới đến? Đạo diễn đang tìm cậu đó”.
Trình Vân Xuyên sắc mặt cổ quái từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn thoáng qua hướng Kiều Thư rời đi, sau đó hướng Đường Đình cười một chút: “Buổi sáng lâm thời có chút việc, tôi đã cùng đạo diễn nói qua”.
Đường Đình gật gật đầu: “Kiều Thư cũng vừa đến, cậu mau đi trang điểm đi”.
Trình Vân Xuyên: “Được”.
Trong phòng hóa trang, Kiều Thư cẩn thận mà soi gương.
Giống như…… Miệng xác thật có chút không thích hợp, có chút quá đỏ.
Chuyên viên trang điểm: “Kiều Kiều, tới đây, chị lau mặt cho em, một hồi đắp mặt nạ thêm một lần”.
Kiều Thư phản xạ có điều kiện nhấp môi, “Được”.
Thẳng đến khi đắp xong mặt nạ, Kiều Thư mới đem đôi môi từ nãy giờ cậu cố gắng giấu thả lỏng ra.
Trình Vân Xuyên tiến vào.
Chuyên viên trang điểm cũng giúp Trình Vân Xuyên đắp mặt nạ, hai người liền cùng nhau nửa nằm.
Trình Vân Xuyên: “Kiều Thư”.
“Hả?” Kiều Thư đang cùng Cố Trầm Ngôn nhắn tin, nghe hắn gọi liền phân ra một chút tâm tư.
Trình Vân Xuyên nghiêng đầu.
Hắn nhìn Kiều Thư, nhớ tới hình ảnh mới vừa rồi ở bên ngoài hắn nhìn thấy.
Buổi sáng hắn lâm thời có chút việc liền cùng đạo diễn xin tới trễ một chút, xử lý xong chuyện sau đó liền hướng đoàn phim chạy nhanh tới.
Lại không nghĩ thời điểm sắp tiến vào đoàn phim nhìn thấy một chiếc xe vừa lúc ngừng ở bên ngoài đoàn phim không xa lắm.
Đó là một chiếc Bentley.
Trình Vân Xuyên thích xe, nhưng rất nhiều xe hắn đều không mua nổi, chiếc Bentley này Trình Vân Xuyên từng nhìn thấy ở trên tạp chí, lúc ấy hắn còn nghĩ sau này có tiền nhất định cũng muốn mua về cất giữ một chiếc.
Vì thế hắn theo bản năng dừng lại quan sát chiếc xe kia, lại không nghĩ đến xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy Kiều Thư ở bên trong.
Kiều Thư đang cùng một người nam nhân hôn môi.
Trình Vân Xuyên theo bản năng lui ra phía sau một bước, đem chính mình giấu ở chỗ ngoặt.
Hắn khϊếp sợ lại tò mò lại lần nữa nhìn ra, hoài nghi chính mình nhìn lầm, rồi cũng không biết là dùng tâm tình nào mà quan sát một người nam nhân khác trong xe.
Rồi sau đó hắn lại lần nữa kinh ngạc đến.
Cố Trầm Ngôn?!
Thu hồi lại ký ức.
Trình Vân Xuyên há miệng thở dốc, cuối cùng vẫn là không hỏi ra vấn đề trong lòng.
Hắn nói: “Không có việc gì”.
Kiều Thư nghiêng đầu kỳ quái liếc hắn một cái.
Trình Vân Xuyên xấu hổ cười lại quay đầu đi chỗ khác.
Hắn nguyên bản muốn hỏi Kiều Thư cùng Cố Trầm Ngôn là quan hệ gì, hoặc là hỏi, nam nhân trên chiếc xe kia có phải là Cố Trầm Ngôn hay không, nhưng nghĩ lại, Kiều Thư phỏng chừng sẽ không cùng hắn nói thật.
Ánh mắt Trình Vân Xuyên lần nữa nhìn xuống điện thoại trên tay mình
Giữa hai người an tĩnh lại.
Kiều Thư tiếp tục cùng Cố Trầm Ngôn nói chuyện phiếm.
Kiều Thư: Mình anh ở khách sạn có nhàm chán không?
Cố Trầm Ngôn: Sẽ không, có thể làm việc.
Kiều Thư: Nha nha.
Kiều Thư: Cố Trầm Ngôn.
Cố Trầm Ngôn: Ừm?
Kiều Thư: Em vừa mới nãy thiếu chút nữa nhịn không được liền muốn cùng anh cùng nhau đi rồi.
Kiều Thư: Hy vọng đóng máy nhanh nhanh lên một chút.
Chuyên viên trang điểm lại đây giúp Kiều Thư hoá trang, đội tóc giả, sau đó là mặc quần áo.
Trong lúc đó, Kiều Thư chú ý tới Trình Vân Xuyên nhìn cậu rất nhiều lần, sắc mặt có chút kỳ quái, tựa hồ là khó xử.
Kiều Thư: “Trình Vân Xuyên, cậu có cái gì muốn nói sao?”
Trình Vân Xuyên thu hồi ánh mắt: “Cái gì?”
“Không, không có”.
Kiều Thư: “……”
Kỳ kỳ quái quái.
Kiều Thư không để ý nữa, chuẩn bị cho tốt trang phục liền đi ra bên ngoài đợi đến phần diễn của mình.
Giữa trưa, ba người như cũ ngồi cùng một chỗ ăn cơm.
Đường Đình: “Trình Vân Xuyên cậu làm sao vậy nha? Sáng sớm đến giờ đều nhìn Kiều Kiều của chúng ta”.
Trình Vân Xuyên: “Ách”.
Đường Đình: “Cậu hôm nay không có việc gì đi? Buổi sáng đóng phim cũng giống như không vào được trạng thái tốt”.
Sáng sớm đến giờ Trình Vân Xuyên diễn kịch luôn thất thần, NG rất nhiều lần, liên lụy Đường Đình cũng đi theo cùng nhau quay lại.
Đường Đình kỳ thật là có chút không cao hứng.
NG càng nhiều lần, liền có nghĩa là hôm nay phải quay đến thật trễ, quay cảnh đánh nhau là cực kì mệt, đoàn phim bọn họ còn cố gắng quay nhanh thật nhanh, trong đó tất nhiên là áp lực trên người diễn viên cực kì lớn.
Trình Vân Xuyên: “Không, không có việc gì”.
Đường Đình nói thẳng: “Kỳ kỳ quái quái, cậu nhanh chóng điều chỉnh cho thật tốt, buổi chiều không cần lại nhìn Kiều Thư đến thất thần”.
Kiều Thư: “……”
Trình Vân Xuyên: “Xin lỗi”.
Đường Đình lại nói: “Nếu cậu có khó khăn cứ việc nói thẳng, chúng ta có thể giúp liền giúp cậu mà”.
Trình Vân Xuyên cười: “Được”.
Kiều Thư: “Tôi cùng Đường Đình giống nhau nha, anh Trình, anh có chuyện gì hay lời gì muốn nói với em cứ việc nói thẳng, đừng làm khó dễ chính mình”.
Trình Vân Xuyên: “Tôi không có việc gì”.
Dừng một chút, hắn nói: “Tôi chính là kỳ quái, tối hôm qua cậu như thế nào không trở về ngủ? Này không phải ngượng ngùng hỏi cậu sao”.
Kiều Thư: “……”
Đường Đình: “Ngày hôm qua Kiều Kiều không phải nói, bạn của cậu ấy lại đây tìm cậu ấy chơi sao”.
Kiều Thư lúng túng nói: “Không sai”.
Trình Vân Xuyên ngượng ngùng cười cười: “Tôi bản thân có chút bát quái, Kiều Kiều cậu đừng để ý a”.
Kiều Thư: “Sẽ không”.
Buổi chiều khi quay lại trạng thái của Trình Vân Xuyên liền trở lại bình thường hơn nhiều. Mà trạng thái của Kiều Thư cũng phi thường tốt.
Sau khi kết thúc quay chụp Kiều Thư liền vui sướиɠ mà hướng bên ngoài chạy đi, tinh thần tốt đến không nhịn được.
Đường Đình xoa coa eo, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Yêu đương chính là quá tốt mà!”
Bà đây cũng muốn yêu đương!
Cô kéo Trình Vân Xuyên đang thất thần qua một bên: “Đi thôi, Kiều Kiều có bạn bè bồi, đêm nay vẫn là hai ta cùng nhau đi ăn thôi”.
Cố Trầm Ngôn sớm đã chờ ở bên ngoài.
Kiều Thư vui sướиɠ mà lên xe, hướng về phía Cố Trầm Ngôn nở nụ cười ngọt ngào: “Chờ rất lâu rồi đi?”
Cố Trầm Ngôn: “Không có”.
Anh cúi người giúp Kiều Thư thắt chặt đai an toàn, thời điểm lui về vành tai lơ đãng cọ qua môi Kiều Thư.
Thân thể Cố Trầm Ngôn hơi dừng lại.
Kiều Thư: “Ngạch……”
Thật sự không phải cố ý……
Nhưng là, “Có thể hôn hôn một chút được không?” Kiều Thư ngượng ngùng hỏi.
Cố Trầm Ngôn cười.
Kiều Thư: “Anh đừng cười em!”
Cậu nghiêm trang đúng lý hợp tình nói: “Chúng ta đây là tiểu biệt thắng tân hôn!”
Cố Trầm Ngôn: “Không cười em”.
“Tôi là cảm thấy ý tưởng của chúng ta giống nhau, thực vui vẻ”.
Kiều Thư hai mắt tức khắc sáng lấp lánh: “Kia, kia hôn hôn?”
Xe thật lâu sau mới khởi động.
Vẫn như cũ là ăn cơm, sau đó trở lại khách sạn, Mạc Thành cũng không có gì để chơi, nơi để chơi vào buổi tối cũng không thích hợp, hơn nữa chỉ còn một buổi tối cuối cùng, Kiều Thư không muốn đem thời gian lãng phí ở bên ngoài, muốn chơi cũng muốn ở khách sạn “chơi”.
“Cách”
Kiều Thư mở cửa phòng tắm ra, từ trong phòng tắm thò mặt cùng đầu có chút ướt đẫm ra, nhìn về phía nam nhân đang ngồi ở trên sô pha đọc sách.
Ở trong phòng tắm cố gắng cổ vũ bản thân thật nhiều, Kiều Thư đã có đủ dũng khí, so với ngày hôm qua lớn mật hơn rất nhiều: “Cố tiên sinh”.
Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu.
Kiều Thư nuốt nước miếng: “Có thể phiền toái ngài giúp em chà lưng không? Em với không tới”.
An tĩnh.
Vài giây sau, Cố Trầm Ngôn buông quyển sách trên tay đứng lên: “Được”.
Có lẽ là đêm cuối cùng, đêm nay Cố Trầm Ngôn phá lệ phối hợp.
Trong phòng tắm tiếng nước không ngừng, Kiều Thư hai tay đang chống ở trên tường lạnh lẽo, sắc mặt phiếm hồng.
Hơi thở không xong.
Thời điểm được ôm ra trên người Kiều Thư mặc một cái áo sơ mi màu trắng của Cố Trầm Ngôn.
Cậu khó khăn ghé vào trong ngực Cố Trầm Ngôn, mười ngón nắm chặt áo ngủ trên người Cố Trầm Ngôn, thanh âm mơ mơ màng màng: “Cố Trầm Ngôn”.
Cố Trầm Ngôn ôn nhu đáp lại: “Ừm”.
Kiều Thư: “Rất thích anh nha”.
“Không muốn anh đi”.
“Đừng đi”.
Cố Trầm Ngôn thân thể dừng lại.
“Hô hô”
Người trong lòng ngực đã ngủ, Cố Trầm Ngôn nhìn Kiều Thư một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười một chút.
Anh cúi đầu, ở trên trán Kiều Thư hôn liên tiếp mấy cái.
Anh cũng luyến tiếc vợ nhỏ của anh.
Vợ nhỏ.
Chung quy vẫn phải có chia tay.
Huống chi hai ngày thời gian kỳ thật rất ngắn, ngắn đến mức Kiều Thư cảm thấy sinh mệnh như bị thần ấn nút tua nhanh.
Nháy mắt liền trôi qua.
Kiều Thư ngồi ở trên giường bọc chăn nhìn Cố Trầm Ngôn thu thập hành lý, cậu nhìn thấy một chiếc áo sơ mi màu đen được Cố Trầm Ngôn chỉnh tề xếp gọn để vào vali.
Cậu còn tinh mắt nhìn thấy hoa văn bị nhăn dúm dó trên áo.
Kiều Thư: “……”
Không…… Không giặt?
Kiều Thư: “Không, không cầm đi giặt sao?”
Cố Trầm Ngôn quay đầu lại, rồi sau đó nháy mắt đã hiểu nhìn về phía áo sơ mi màu đen bên tron vali.
Sau đó anh lộ ra một nụ cười làm Kiều Thư hoảng hốt: “Không giặt”.
Kiều Thư: “……”
A!
Đây là có ý tứ gì?
Hiểu sai! Hiểu sai!
Kiều Thư nội tâm thét chói tai, sau đó giây tiếp theo cậu buột miệng thốt ra: “Áo sơ mi trên người em có thể mặc đi sao?”