Xuyên Thành Nam Thê Của Lão Nam Nhân Hào Môn

Chương 71: Áo sơ mi

Cuối cùng tự nhiên là không có làm.

Bởi vì Kiều Thư là một người nhát gan, hơn nữa Kiều Thư còn nhớ tới chính mình còn đang theo đuổi Cố Trầm Ngôn, nếu thật sự cậu xông vào trong kia thì thật sự quá càn rỡ, dọa đến Cố Trầm Ngôn thì phải làm sao bây giờ?

Cho nên không thể làm!

Chính là có chút muốn.

Kiều Thư nằm ngã xuống giường, dùng chăn che lại chính mình, trấn áp nơi nào đó đang ngo ngoe rục rịch của bản thân.

Một ngày không gặp, như cách ba thu.

Cửu biệt gặp lại, củi khô lửa bốc.

Lẩm bẩm một chốc Kiều Thư trộm xốc chăn lên một chút, một lần nữa nhìn về phía phòng tắm.

Lần này Cố Trầm Ngôn sẽ ở lại Mạc Thành hai ngày thôi.

Hai ngày……

Kiều Thư suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng toàn bộ ý niệm đều trở thành cậu phải nắm chặc hai ngày này nhất là hôm nay.

Tỷ như……

Kiều Thư ánh mắt lia vào góc tường trên giá áo kia, áo của Cố Trầm Ngôn đang treo chỉnh chỉnh tề tề trên đó, còn cẩn thận mà dùng bọc nhựa bọc lại.

Kiều Thư nhìn thật lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, cậu xốc chăn lên đi xuống giường.

“Cốc cốc”.

Cậu đi tới gõ vang cửa phòng tắm.

Kiều Thư: “Cố Trầm Ngôn”.

Tiếng nước bên trong dừng lại.

Cố Trầm Ngôn có chút âm thanh ách từ bên trong truyền đến: “Kiều Thư? Làm sao vậy?”

Kiều Thư cố lấy đủ dũng khí nói: “Áo ngủ mới trên người em mặc không quen”.

Cố Trầm Ngôn: “Không thoải mái sao?”

Kiều Thư: “Ừm”.

Cố Trầm Ngôn: “Gọi điện thoại để Âu Nhất Niên đưa áo ngủ lại đây cho em?”

Kiều Thư: “Quá muộn, không tốt lắm”.

Kiều Thư hít sâu một hơi, thanh âm có chút run: “Em có thể mặc áo sơ mi của anh được không?”

Cố Trầm Ngôn không nghĩ nhiều: “Được”.

Ngoài cửa Kiều Thư sắc mặt đã thành rặng mây đỏ.

Tiếng nước trong phòng tắm một lần nữa vang lên.

Ngoài phòng tắm Kiều Thư giơ tay vỗ vỗ gương mặt đang nóng lên của mình, tự cổ vũ bản thân: “Kiều Thư, lớn mật chút!”

“Trong tiểu thuyết đều là viết như thế này, áo sơ mi dụ hoặc”.

“Không có một tiểu công nào có thể chống cự được, bọn họ sẽ muốn ngừng mà không ngừng được”.

“Cố Trầm Ngôn cũng nhất định sẽ thích”.

“Mày không thể chỉ có ý tưởng không có hành động nha! Cứ như vậy đến khi nào mới có thể làm Cố Trầm Ngôn thích mày? Cho nên lớn mật chút!”

Kiều Thư đi đến trước giá áo.

Cậu nhìn quần áo trên giá áo, một bộ tây trang thuần đen, bên trong phối thêm áo sơmi.

Màu trắng cùng màu đen.

Kiều Thư do dự một hồi, đem bàn tay hướng tới áo sơ mi màu đen.

Trong phòng đã mở máy sưởi, nhưng vẫn là có chút lạnh, thời điểm Kiều Thư thay áo ngủ nhịn không được run run.

Cố Trầm Ngôn so với cậu cao hơn, thân thể cũng lớn hơn, áo sơ mi màu đen tròng lên trên người Kiều Thư có chút lỏng lẻo, Kiều Thư duỗi tay chỉnh lại vạt áo, tay run mà cài lại nút ao.

“Cách”

Phía sau của phòng tắm đột nhiên mở ra.

Nhanh như vậy?

Kiều Thư đang nổ lực cài nút áo có chút kinh hoảng xoay người, rồi sau đó cùng Cố Trầm Ngôn vừa từ trong phòng tắm đi ra bốn mắt nhìn nhau.

Hai người đồng thời sửng sốt.

Cố Trầm Ngôn vẫn luôn biết Kiều Thư làn da rất trắng, nhưng vẫn là lần đầu tiên biết Kiều Thư có thể trắng đến mê người như vậy.

Đúng.

Mê người.

Áo sơ mi màu đen lỏng lẻo mà tròng lên trên người, một bên chảy xuống, đầu vai trắng nõn bại lộ trong không khí.

Màu trắng cùng màu đen, hai sắc thái hoàn toàn đối lập, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác cực kì mãnh liệt.

Đầu vai kia có màu đen phụ trợ, càng thêm trắng, trắng mê người, làm người muốn trên đó cắn một ngụm, hoặc là lưu lại dấu vết khác.

Mà phía dưới áo sơ mi kia là cặp chân thon dài trắng nõn càng thêm mê người.

Cố Trầm Ngôn ánh mắt ám ám.

Anh cố gắng khắc chế tự yêu cầu chính mình dời đi ánh mắt, rồi sau đó liền đối diện với khuôn mặt đỏ hồng của Kiều Thư, còn có đôi mắt kia bởi vì ngượng ngùng cùng kinh hoảng lộ ra ánh nước.

Hầu kết anh giật giật, ánh mắt cũng trở nên càng trầm càng ám càng nguy hiểm.

Hai người chỉ cách nhau vài mét.

Kiều Thư bị Cố Trầm Ngôn nhìn đến da đầu tê dại, hai chân thậm chí có chút nhũn ra, hơn nữa đây là lần đầu tiên cậu to gan như vậy, còn chưa có chuẩn bị tốt đã bị bắt được, thật sự rất muốn chạy trốn.

Nhưng thực nhanh Kiều Thư liền nhớ tới mục đích của chính mình.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, cắn môi cưỡng chế bản thân trấn định xuống, thời điểm cậu mở miệng nói thì trên đôi môi no đủ đó còn lưu lại dấu răng: “Chồng”.

Kiều Thư nghe được chính mình nói.

Cố Trầm Ngôn sẽ thế nào? Kiều Thư nhịn không được nghĩ, sẽ đi qua ôm lấy cậu? Sau đó hôn cậu?

Kiều Thư khẩn trương, chờ mong.

“Lạnh không?”

Cùng tiểu thuyết mà Kiều Thư xem không giống nhau, cũng cùng suy nghĩ của Kiều Thư không giống nhau.

Khi hai người đối diện, Kiều Thư kêu ra cái xưng hô mà Cố Trầm Ngôn thích, Cố Trầm Ngôn xác thật hướng cậu đi tới.

Một bước hai bước.

Mỗi một bước đều như là đạp lên đầu quả tim Kiều Thư, làm cậu khẩn trương da đầu tê dại.

Cuối cùng Cố Trầm Ngôn đứng ở trước mặt Kiều Thư.

Ôm!!!!!

Hôn!!!!!

Kiều Thư nội tâm thét chói tai.

Cố Trầm Ngôn: “Lạnh không?”

Kiều Thư: “???”

Cố Trầm Ngôn duỗi tay từ giá áo bên cạnh lấy một kiện áo khoác, ôn nhu khoác ở trên người Kiều Thư.

“Em đang phát run”.

[Cắt ngang xíu mẹ chết cười thiệt chứ]

Kiều Thư: “……”

Cố Trầm Ngôn: “Nếu là lạnh thì lần sau nhớ rõ ở trên giường thay quần áo liền tốt”.

Kiều Thư: “……”

Cố Trầm Ngôn khom lưng, đem Kiều Thư chặn ngang bế lên, khi tay anh chạm đến làn da non mịn của chân Kiều Thư, anh thiếu chút nữa mất đi định lực.

Anh rũ mắt.

Trong lòng thở dài một tiếng, đem Kiều Thư ôm đến trên giường thả nhẹ xuống, lại cẩn thận vì Kiều Thư đắp chăn.

Rồi sau đó xoay người.

Kiều Thư: “???”

Cốt truyện này không đúng!

Kiều Thư dưới tình thế cấp bách duỗi tay bắt lấy tay Cố Trầm Ngôn: “Anh đi đâu vậy?”

Cố Trầm Ngôn quay đầu lại: “Tôi đi rót một ly nước sôi”.

Thời điểm xoay người Cố Trầm Ngôn đi chỉnh máy sưởi một chút, nhưng phát hiện đã là độ ấm cao nhất.

Anh gọi một cuộc điện thoại cho Trần Văn Uyên.

Cố Trầm Ngôn cầm nước sôi để lên trên đầu giường Kiều Thư nói, “Máy sưởi đã chỉnh đến cao nhất, em uống chút nước sôi ấm áp”.

Nói rồi còn duỗi tay sờ vào trán Kiều Thư một chút, không có nóng lên, Cố Trầm Ngôn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư lúc này mặt đã không đỏ, cậu có chút gian nan hỏi: “Cố Trầm Ngôn, anh đều không có cảm giác sao?”

Không có chút phản ứng gì.

Cũng không có ôm cậu, hôn cậu.

Một chút đều nhìn không ra anh có chút xíu kích động nào, Kiều Thư cảm thấy có chút thất bại.

Cố Trầm Ngôn: “Hả?”

Kiều Thư hạ giọng xuống nói: “Liền vừa mới……”

“Cốc cốc”

Của phòng bị gõ vang, đánh gãy lời nói của Kiều Thư.

Cố Trầm Ngôn: “Tôi đi mở cửa”.

Ngoài cửa chính là Trần Văn Uyên, hắn đem một cái túi đưa cho Cố Trầm Ngôn sau đó liền đi rồi.

Cố Trầm Ngôn cầm theo túi trở về.

Kiều Thư tò mò hỏi: “Là cái gì?”

Cố Trầm Ngôn lấy ra một cái nhiệt kế để lên giữa mày Kiều Thư đo một chút, độ ấm biểu thị bình thường.

Kiều Thư: “……”

“Như thế nào lại mua cái này?”

Cố Trầm Ngôn: “Em vừa rồi có phát run, chuẩn bị để yên tâm một chút”.

Kiều Thư tâm tình tốt hơn một chút.

Cậu cầm lấy ly nước sôi ở đầu giường thổi thổi, nhấp một ngụm, ấm áp.

Cố Trầm Ngôn đem nhiệt kế để qua một bên, xốc chăn lên giường.

“Kiều Thư”.

Kiều Thư nghiêng đầu: “Dạ?”

Đối diện với ánh mắt của Cố Trầm Ngôn, thần sắc trong cặp mắt kia cực kì nghiêm túc.

Kiều Thư nuốt một ngụm nước miếng.

Cố Trầm Ngôn: “Có cảm giác, Kiều Thư”. Anh duỗi tay cởϊ áσ khoác trên người Kiều Thư ra.

Đầu ngón tay lơ đãng chạm vào đầu vai Kiều Thư.

Rất non, thực đẹp.

“Phanh phanh phanh”

Kiều Thư hàng mi dài run mạnh, tim đập rối loạn.

Có có có ——

Cố Trầm Ngôn nói anh có cảm giác!

Áo khoác bị Cố Trầm Ngôn để qua một bên, “Tiểu tiên sinh mặc áo sơ mi thật xinh đẹp, tôi nhìn thoáng qua còn muốn nhìn tiếp nữa”.

Kiều Thư tiếp tục nuốt nước miếng.

Cố Trầm Ngôn cúi người, hư hư ôm chặt Kiều Thư, nghiêng đầu, hôn ở trên vành tai Kiều Thư.

Thân thể Kiều Thư run lên.

Rồi sau đó cả người đều đỏ, ngay cả mu bàn chân đều căng thẳng, hô hấp cũng nặng hơn.

Nụ hôn trên vành tai vừa chạm vào liền tách ra, Kiều Thư bị Cố Trầm Ngôn đè trên giường, Cố Trầm Ngôn còn cẩn thận mà giúp Kiều Thư điều chỉnh vị trí của gối đầu.

Kiều Thư khẩn trương mà năm ngón tay nắm chặt khăn trải giường.

“Ngủ đi, ngủ ngon”.

Cố Trầm Ngôn tắt đèn.

Trong bóng đêm Kiều Thư mê mang chớp chớp mắt: “……”

Liền này?

Kiều Thư không thể tin được mà xoay người, trong bóng đêm nỗ lực nhìn thẳng vào hình dáng Cố Trầm Ngôn.

“Không, không tới sao?”

Trong bóng đêm, Cố Trầm Ngôn nói: “Kiều Thư, ngày mai em còn phải đóng phim”.

Thanh âm ẩn nhẫn.

Kiều Thư: “……”

Kiều Thư lặng lẽ dịch qua đó, cậu tiến đến bên tai Cố Trầm Ngôn nói: “Ngày mai em không có cảnh đánh diễn, đều là cảnh nhẹ nhàng, không có việc gì”. Bên tai cậu nóng lên: “Anh, anh nhẹ chút liền được rồi”.

“Cố Trầm Ngôn”.

“Một tháng, em rất nhớ anh……, anh không muốn em sao?”

Cố Trầm Ngôn: “Muốn……”

Thanh âm của anh bị phong bế trong bóng đêm, sau khi Kiều Thư nghe được trên người cơ hồ đều hồng thấu: “Anh Cố, Kiều Kiều muốn anh”.

Thật là cửu biệt gặp lại, củi khô lửa bốc, chẳng qua lửa này tuy lớn, lại cũng ôn nhu.

Kiều Thư bị đốt thành một bãi nước.

Rồi lại bị chặt chẽ cố định, chỉ có thể dùng sức mà bám lấy khối gỗ trên người.

Lại lần nữa tỉnh lại thì trời đã sáng, Kiều Thư khó khăn mở to mắt ngáp một cái.

Có tiếng nước truyền đến.

Kiều Thư nghiêng đầu nhìn về nơi tối hôm qua Cố Trầm Ngôn ngủ, Cố Trầm Ngôn đã không còn ở trên giường.

Kiều Thư cười trộm một chút.

Rời giường mặc quần áo, quần áo được Cố Trầm Ngôn săn sóc đặt ở đầu giường, Kiều Thư duỗi tay lấy qua, lại cười trộm một chút.

Tối hôm qua Cố Trầm Ngôn thực ôn nhu, Kiều Thư trừ bỏ có chút không ngủ đủ, thì trên người không có một chút khó chịu.

Kiều Thư động tác tự nhiên mặc xong quần áo, thời điểm hai chân cậu đạp lên trên mặt đất đột nhiên dừng một chút.

Rồi sau đó cả người cậu đều đỏ lên.

Bên chân là một kiện áo sơ mi màu đen, là tối hôm qua cậu mặc.

Kiều Thư còn nhớ rõ tối hôm qua trong bóng đêm, Cố Trầm Ngôn là như thế nào cởi bỏ cái áo sơmi này, lại là như thế nào……

Kiều Thư che mặt.

Sau một lúc lâu cậu cong lưng đem áo sơ mi nhặt lên.

Quá nhăn……

“Tỉnh?” Cố Trầm Ngôn từ trong phòng vệ sinh ra tới.

Kiều Thư tay run lên, thiếu chút nữa đem áo sơ mi trên tay làm rớt trên mặt đất.

Cố Trầm Ngôn đi tới, tự nhiên lấy cái áo sơ mi trên tay Kiều Thư qua: “Đi rửa mặt trước, một hồi chúng ta đi bên ngoài ăn cơm, ăn xong tôi lại đưa em đi đoàn phim”.

Kiều Thư: “Được”.

Cậu có chút chạy trối chết.

Cố Trầm Ngôn đứng ở tại chỗ lại nhẹ nhàng mà cười một chút, ngón tay thon dài của anh lướt qua áo sơ mi, rồi sau đó động tác mềm nhẹ đem áo sơ mi gấp tốt.

Khách sạn bọn họ dừng chân có cung cấp bữa sáng, bất quá Cố Trầm Ngôn cũng không có mang Kiều Thư ăn ở khách sạn.

Anh mang theo Kiều Thư lái xe cuối cùng ngừng ở một tiệm bán đồ ăn sáng.

Bữa sáng của cửa hàng là bán bánh bao, đủ loại bánh bao, một đám tinh tế nhỏ xinh phá lệ đáng yêu, cũng hương thơm bay đầy mũi.

Cố Trầm Ngôn: “Bánh bao vị gạch cua?”

Kiều Thư cười: “Dạ”.

Cố Trầm Ngôn: “Ông chủ hai phần bánh bao nhân gạch cua, một phần bánh bao nhân thịt, một ly sữa bò nóng, một ly sữa đậu nành”.

Lão bản: “Được rồi, vào bên trong ngồi, lập tức tới”.

Bánh bao nhân gạch cua hương vị tươi ngon, Kiều Thư cắn liên tiếp hai ngụm ngon đến nheo lại hai mắt: “Anh như thế nào biết cửa hàng này nha?”

Cậu ở chỗ này đóng phim sắp một tháng, cũng không biết cửa hàng này đâu.

Ăn ngon!

Cố Trầm Ngôn: “Trần đặc trợ đề cử, thích thì nói ngày mai chúng ta lại đến”.

Kiều Thư cười: “Được”.