Đây là lần đầu tiên Cố Trầm Ngôn đến hiện trường xem Kiều Thư diễn, cùng tưởng tượng của anh giống nhau, thiếu niên lúc nghiêm túc đóng phim phảng phất như đang sáng lên, trong mắt cậu có ánh sáng chiếu rọi, tứ chi, ngôn ngữ còn có thần thái cùng ngày thường hoàn toàn bất đồng.
Cố Trầm Ngôn có chút không thích ứng, nhưng lại cảm thấy kiêu ngạo.
Đây là Kiều Thư của anh.
Trong công tác Kiều Thư cũng thực đáng yêu.
Cố Trầm Ngôn ánh mắt dần dần ôn nhu.
Nhà làm phim nhanh chóng tìm một chỗ tốt nhất có thể xem toàn bộ hiện trường quay chụp rõ ràng, lại gọi người nhanh chóng đi lấy ghế dựa lại đây.
Nhân viên công tác nhanh chóng chuyển đến một cái ghế bành gỗ.
Nhà làm phim: “……”
Mặt nhà làm phim vặn vẹo một chút, thừa dịp ánh mắt của Cố Trầm Ngôn còn dừng ở trên người mấy diễn viên, liền nhanh chóng đi qua nói: “Như thế nào lại lấy cái này!”
Loại ghế gỗ giá rẻ như thế nào làm sao có thể cho kim chủ ba ba ngồi? Đừng nói vị kim chủ ba ba này còn là đại nhân vật mà chỉ cần dậm chân một cái là có thể làm cho Hải Thành thậm chí cả nước chấn động.
Nhân viên công tác ủy khuất nói: “Chính là đây ghế dựa tốt nhất của đoàn phim rồi”.
Nhà làm phim: “……”
Quên mất.
Đoàn phim bọn họ trước khi có kim chủ ba ba Cố tổng này thì thực nghèo thực nghèo phi thường nghèo, thế cho nên dù là sau khi có kim chủ ba ba, nhà làm phim bao gồm cả đám người đạo diễn như cũ đều không có thay đổi gì cho hoàn cảnh của đoàn cả, có thể sử dụng liền sử dụng, tất cả đều muốn đem tiền đều sử dụng vào hậu kỳ chế tác cùng công tác tuyên truyền của bộ phim này, muốn làm một bộ phim thật xuất sắc.
Nhà làm phim trầm mặc.
Vài giây sau hắn nói: “Nhanh chóng đi tìm cái đệm mềm sạch sẽ lại đây, không có liền đi mua”.
Nhà làm phim tự mình bê ghế dựa qua đó, xấu hổ giải thích: “Cố tổng, mời ngài ngồi, thật là chiêu đãi không chu toàn, đoàn phim trước mắt chỉ có loại ghế dựa này, tôi đã cho người đi lấy cho ngài một cái đệm, ngài ngồi trước một chút”.
Cố Trầm Ngôn cũng không để ý.
Anh trực tiếp ngồi xuống: “Không cần đệm, như vậy là được”. Lại nói: “Chú bận thì cứ đi đi”.
Nhà làm phim nơi nào chịu buông tha cơ hội được lộ mặt trước đại lão chứ, hắn còn muốn mượn cơ hội kéo gần quan hệ, tranh thủ bộ phim này quay xong cũng bắt được đầu tư của vị đại lão này.
Vị này chính là Cố Trầm Ngôn!
《 Nhất Kiếm Giang Hồ 》 là bởi vì Cố Trầm Ngôn đầu tư, nên giá trị bộ phim tăng gấp mấy lần, nguyên bản chỉ tính toán làm một web drama nội dung khá khá một chút, hiện tại có Cố Trầm Ngôn đầu tư, đoàn phim chỉ là nói với những cái đài truyền hình đó một chút tin tức, những cái đài truyền hình đó liền chủ động tìm tới.
Nghĩ đến trước mắt bộ phim đạt được những điều này đều vượt qua thứ mà nguyên bản bọn họ tưởng tượng, nhà làm phim tức khắc mỹ tư tư, càng là thề muốn hầu hạ Cố Trầm Ngôn cho thật tốt, làm anh vừa lòng.
Vì thế nhà làm phim vội vàng nói: “Không cần không cần, lúc này vừa lúc tôi rãnh rỗi”.
Cố Trầm Ngôn nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, đơn giản không hề để ý tới, đem lực chú ý toàn bộ đặt ở trên người Kiều Thư.
Nhìn Kiều Thư quan trọng hơn.
Lần này anh xuất hiện ở chỗ này, là bởi vì anh nhớ vợ nhỏ của anh.
‘Vợ nhỏ?’
Cố Trầm Ngôn ngốc một chút.
Rồi sau đó một mạt ý cười hiện lên.
Nhà làm phim vẫn luôn chú ý Cố Trầm Ngôn thiếu chút nữa nhìn ngây người, hắn có phải hay không vừa mới hoa mắt? Vị này trên thương trường được mọi người gọi là Diêm Vương sống, băng sơn Cố tổng thế nhưng cười?
Hắn theo bản năng nhìn theo ánh mắt của Cố Trầm Ngôn, muốn biết nguyên nhân làm vị Cố tổng này lộ ra nụ cười.
“Vương sản xuất”.
Trần Văn Uyên ở một bên đột nhiên lên tiếng đánh gãy ánh mắt tìm kiếm của Vương sản xuất.
Vương sản xuất vội vàng hoàn hồn, “Trần tiên sinh ngài có gì phân phó sao?”
Trần Văn Uyên hơi hơi mỉm cười: “Tôi đối nhân viên của đoàn phim không thân, làm phiền ngài giúp ta nhìn xem, trà chiều phân lượng có đủ hay không, không đủ nói mọi người bên này tiếp tục đưa thêm”.
Vương sản xuất có chút do dự, hắn không muốn rời đi, rốt cuộc Cố Trầm Ngôn đang ở tại đây, nhưng Trần Văn Uyên yêu cầu hắn cũng không thể cự tuyệt, vì thế chỉ có thể nói: “Được”.
Hắn vội vàng rời đi.
Trong phim trường, Kiều Thư một thân hồng y của giáo chủ, khí thế lẫm liệt đứng ở trên luận võ đài, tươi cười thiên chân nhưng trong miệng lại thốt ra những lời nói tàn nhẫn.
Trường kiếm trên tay có máu đỏ tươi giàn giụa, cuối cùng nhỏ giọt ở trên đài, mở ra từng đóa từng đóa huyết hoa đỏ tươi.
Kiều Thư đang nói lời kịch, đột nhiên cảm giác được có người đang nhìn cậu, ngày thường cậu đóng phim người nhìn cậu không ít, này có lẽ cũng là giống nhau, nhưng cậu tổng cảm thấy ánh mắt này có chút không giống.
Kiều Thư muốn quay đầu tìm nơi ánh mắt này phát ra, nhưng cậu nhớ rõ chính mình đang là đóng phim, chỉ có thể áp xuống cổ thình lình xảy ra xúc động thình lình xảy ra này, nghiêm túc mà tiếp tục quay chụp.
“Vợ nhỏ mặc hồng y cũng rất đẹp”. Cố Trầm Ngôn đột nhiên nhẹ giọng nói.
Anh nghĩ: Lần sau phải chọn nhiều quần áo màu đỏ một chút cho vợ nhỏ mặc.
Trần Văn Uyên đứng gần, lỗ tai hắn lại thính, nghe được, vì thế hắn theo bản năng hướng bên trong phim trường nơi Kiều Thư đang đứng nhìn tới.
Xác thật.
Quần áo đỏ thẩm khoác trên người Kiều Thư có khuôn mặt trắng nõn làn da như tuyết, như một đoàn lửa cháy bắt mắt.
Vì thế Trần Văn Uyên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, phong cách nhà thiết kế nào sẽ càng thích hợp với Kiều Thư, màu đỏ có tác dụng càng tinh mỹ, làm một đặc trợ đủ tư cách, hắn muốn trước tiên chuẩn bị tốt tư liệu, để tiên sinh miễn đi ưu phiền.
Bên này Kiều Thư nghiêm túc đóng phim, Cố Trầm Ngôn nghiêm túc mà xem Kiều Thư đóng phim, mà nhân viên công tác trong phim trường còn lại thì cố ý vô tình mà đem ánh mắt dừng ở trên người Cố Trầm Ngôn.
Có người nhìn qua liền nhận ra là Cố Trầm Ngôn người ở trên báo kinh tế tài chính ngẫu nhiên lộ mặt vài lần, có người không nhận ra, nhưng lại thần kinh thô ráp khi nhìn thấy khi tràng cường đại của Cố Trầm Ngôn, còn có thái độ ân cần của nhà làm phim liền cũng biết Cố Trầm Ngôn thân phận không đơn giản, liền tâm tư lung lay bắt đầu hỏi thăm.
Trong lúc nhất thời đoàn phim tuy là nhìn qua như cũ là lui tới như bình thường, nhưng phía dưới lại là nhân tâm di động.
Có các ý tưởng khác nhau.
Mà cách đó không xa Âu Nhất Niên cùng Lộ Nguyệt hai người lại đang khϊếp sợ còn có chút khó xử, muốn đi qua đó hay không?
Trần Văn Uyên hướng hai người khẽ lắc đầu.
Hai người tức khắc buông xuống ý niệm.
Vương sản xuất thực nhanh trở lại, trên tay còn cầm một cái khay, bên trong có trái cây còn có một hộp trà.
Trái cây là lâm thời gọi người đi phụ cận mua tới, chọn loại quý nhất tốt nhất mà mua, trà thì là Vương sản xuất vào phòng đạo diễn người cực kì yêu trà đào ra.
Đoàn phim keo kiệt hiện giờ chỉ có trái cây, nhưng cũng đều là những cái trái cây không quý giá gì, mà nước trà loại đồ vật cần sự tinh xảo cùng chú ý này ở trong đoàn phim bận rộn cũng sẽ không được chuẩn bị nhiều, dù cũng sẽ chuẩn bih một ít nhưng đều là bởi vì đóng phim sẽ dùng đến.
Mấy thứ này tự nhiên không xứng với Cố Trầm Ngôn.
Vương sản xuất: “Cố tổng, mời ngài dùng”.
Có người đi tới mang một cái bàn nhỏ lên, Cố Trầm Ngôn nhìn thoáng qua nói: “Cảm ơn”.
Tiếp theo lại đem ánh mắt trở lại trên người Kiều Thư.
Trận diễn này thực nhanh liền quay xong.
Kiều Thư từ trong trạng thái thoát ra, theo bản năng liền đi tìm nơi ánh mắt kia phát ra.
Cậu quay đầu, sau đó liền mắt đối mắt với một ánh mắt sâu thẳm.
Kiều Thư sửng sốt, giây tiếp theo kinh hỉ trừng lớn hai mắt: “!!!”
Tiếp đó lại xoa xoa đôi mắt.
Người còn ở!
Thật sự là Cố Trầm Ngôn!
Kiều Thư kích động từ trên đài nhảy xuống, đài có chút cao, thời điểm Kiều Thư nhảy xuống có lảo đảo một chút, đem Cố Trầm Ngôn cả kinh từ trên ghế đứng lên.
Cũng may Kiều Thư đã đứng vững vàng.
Nhưng đồng thời Kiều Thư cũng thanh tỉnh lại.
Cậu không biết Cố Trầm Ngôn vì cái gì lại ở chỗ này, nhưng nơi này là phim trường, người đến người đi, cậu hiện tại nếu là trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực Cố Trầm Ngôn, phỏng chừng sẽ xảy ra một hồi phong ba.
Vì thế Kiều Thư chỉ có thể âm thầm áp xuống kích động, lưu luyến mà liếc mắt nhìn Cố Trầm Ngôn một cái, sau đó cúi đầu nhanh chóng đi tới chỗ Lộ Nguyệt bọn họ.
Kiều Thư: “Chị Nguyệt Nguyệt, điện thoại!” Thanh âm miễn bàn là có bao nhiêu nóng nảy.
Lộ Nguyệt vội vàng đưa cánh tay tới.
Kiều Thư lấy qua điện thoại mịt mờ mà nhìn thoáng qua Cố Trầm Ngôn một cái, chỉ chỉ điện thoại, sau đó cúi đầu bắt đầu đánh chữ.
Kiều Thư:!!!
Kiều Thư: Sao anh lại tới đây!
Kiều Thư: A a a a a a a a, thật là quá vui luôn, em vừa mới nãy còn đang suy nghĩ khi nào được gặp anh nha.
Kiều Thư nói trắng ra, một tháng không gặp, cậu hiện tại là thật sự rất muốn rất muốn Cố Trầm Ngôn, lúc này Cố Trầm Ngôn giống như là nghe được tiếng lòng của cậu, làm cậu vui mừng kích động muốn xỉu.
Cố Trầm Ngôn lấy ra điện thoại mở khóa liền nhìn thấy mấy cái tin nhắn như vậy, khóe môi không tự giác cong lên.
Cố Trầm Ngôn: Tôi cũng nhớ em.
Giờ phút này hơi thở lạnh nhạt trên người anh hoàn toàn tan đi, hóa thành một mảnh ôn nhu, Vương sản xuất đang đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Vương sản xuất: Đây là……
Cố Trầm Ngôn: Hôm nay quay xong rồi sao?
Kiều Thư bẹp miệng: Còn có một cảnh nữa.
Cậu khó có được mà làm nũng: Muốn nhanh nhanh diễn xong nha.
Cố Trầm Ngôn: Ngoan, quay xong tôi mang em đi ra bên ngoài ăn cơm.
Kiều Thư nháy mắt sinh lực tràn đầy: Được nha!
Mỹ tư tư Kiều Thư bắt đầu nghĩ cớ để được ra ngoài, hơn nữa tính toán suất diễn ngày hôm sau của cậu.
Thời điểm cảnh của Kiều Thư quay xong đã là thời gian cơm chiều, đạo diễn cùng nhà làm phim mời Cố Trầm Ngôn cùng nhau đi ăn cơm, Cố Trầm Ngôn uyển chuyển từ chối.
Cố Trầm Ngôn: “Xin lỗi, một hồi còn có việc”.
Đạo diễn tiếc hận: “Chuyện của Cố tổng quan trọng, cơm khi nào đều có thể ăn ha ha ha”.
Cố Trầm Ngôn gật gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài.
Mấy nghệ sĩ ở một bên đang chờ bữa cơm chiều này nghe vậy liền bóp bóp cổ tay, cứ như vậy mất đi cơ hội Cố Trầm Ngôn bắt chuyện.
Đường Đình: “Còn tưởng rằng có thể cùng Cố tổng cùng nhau ăn cơm đâu, liền tính nói không nói được lời nào, cùng nhau ăn bữa cơm cũng đủ tôi khoác lác với người khác, ai”.
Trình Vân Xuyên cũng thở dài: “Còn tưởng sẽ thám thính được lần sau Cố tổng muốn đầu tư bộ phim nào nữa chứ”.
“Hôm nay biết Cố tổng chính là kim chủ của đoàn phim chúng ta nhưng không đem chúng ta kinh đến, Cố thị đây là tính toán tiến quân sang giới giải trí? Bất quá tôi cảm thấy Cố tổng tự mình tới cũng không phải là vì lí do quá đơn giản kia đâu, đây chính là nhân vật đứng đầu Hải Thành, cư nhiên tới đoàn phim chúng ta, tôi hiện tại còn cảm thấy tôi còn đang mơ, Kiều Thư cậu nói có phải hay không?”
“Ai, Kiều Thư cậu đang làm gì?”
Kiều Thư hướng phòng thay quần áo đi nhanh tới, “Tôi buổi tối muốn đi ra ngoài ăn cơm, liền không cùng các người cùng nhau”.
Đường Đình: “Đi ra ngoài ăn?”
Kiều Thư: “Ừm”. Cậu không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Cùng người quan trọng của tôi hẹn đó”.
Đường Đình nhìn thấy nụ cười này nháy mắt đã hiểu.
Đối tượng tới!
Một bên Trình Vân Xuyên còn đang hỏi: “Là ai nha? Cậu có bạn lại đây? Muốn hay không chúng ta cùng nhau chiêu đãi hắn?”
Đường Đình đạp hắn một chân: “Khẳng định là bạn bè rồi, có cái gì cần hỏi đâu, buổi tối hai người chúng ta còn có suất diễn phải quay, làm sao có thời gian, vẫn là nhanh chóng đối lời kịch đi”.
Trình Vân Xuyên thành công bị nói sang chuyện khác.
Kiều Thư đổi quần áo xong lại đi soi gương một chút, cậu nghiêm túc mà đối với gương soi soi, nhíu mày.
Làn da giống như thật sự có chút khô.
Nhưng hiện tại đắp mặt nạ rõ ràng không còn kịp rồi, Cố Trầm Ngôn còn ở bên ngoài chờ cậu nữa, khó được mới gặp nhau, Kiều Thư không muốn lãng phí thời gian.
Nghĩ như vậy, Kiều Thư cầm lấy kem dưỡng ẩm ở một bên bôi lên.
Cố Trầm Ngôn mới sẽ không ghét bỏ cậu đâu.
Kiều Thư không dẫn theo hai người Âu Nhất Niên, cậu tròng lên áo khoác liền hưng phấn mà hướng bên ngoài đi.
Cố Trầm Ngôn xe ngừng ở trong một góc, anh vẫn luôn nhìn cửa ra vào của đoàn phim, khi nhìn thấy từ trong bóng đêm Kiều Thư đi ra liền ấn còi, vì Kiều Thư mở cửa xe.
Kiều Thư ngồi trên ghế phụ, cậu nhìn nam nhân anh tuấn trước mặt, yên lặng nhìn gần ước chừng một phút, sau đó cười ra tiếng.
Xe còn chưa có khởi động.
Cố Trầm Ngôn hỏi: “Cười cái gì?”
Kiều Thư mi mắt cong cong: “Em cảm thấy Cố tiên sinh như là một thần đèn nha”.
Cố Trầm Ngôn: “Hả?”
Kiều Thư: “Em lúc này mới nhớ anh muốn gặp Cố tiên sinh, Cố tiên sinh liền xuất hiện”.
Cố Trầm Ngôn nghe vậy cũng cười.
Cười qua rồi, Kiều Thư lúc này mới đánh giá chiếc xe này, cậu kỳ quái hỏi: “Hôm nay như thế nào tự mình lái xe?”
Trong ấn tượng của cậu, Cố Trầm Ngôn cơ hồ không có chính mình tự lái xe bao giờ, Cố tổng bận rộn bên người luôn là có tài xế đi theo còn có đám người Trần đặc trợ.
Cố Trầm Ngôn khó được cùng cậu đùa giỡn: “Kiều Kiều tiểu tiên sinh đoán thử xem”.
Cái xưng hô này làm tâm Kiều Thư nhộn nhạo lên, cậu đè xuống trái tim không an phận, “Cố tiên sinh là muốn cùng Kiều Kiều tiểu tiên sinh đơn độc hẹn hò?”
Cố Trầm Ngôn không có phủ nhận.
Kiều Thư tim đập càng lợi hại hơn.
Không khí bên trong xe bởi vì câu trả lời này Kiều Thư liền trở nên ái muội.
Kiều Thư nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Cố Trầm Ngôn, hầu kết hoạt động, nuốt vào một ngụm nước miếng.
“Lộc cộc”.
Cố Trầm Ngôn nhìn cậu.
Kiều Thư nhịn không được: “Cố tiên sinh”.
Cố Trầm Ngôn: “Hửm?”
Kiều Thư: “Nhiều ngày không gặp, Kiều Kiều tiểu tiên sinh của anh muốn hôn hôn anh nha”.
Kiều Thư duỗi tay, cậu bắt lấy cà vạt của Cố Trầm Ngôn, cánh tay dùng sức, đem Cố Trầm Ngôn kéo qua tới.
Sau đó cậu ngửa đầu phủ lên môi Cố Trầm Ngôn.
Khi chưa có ý thức được tình cảm của chính mình, Kiều Thư liền cảm thấy cậu cùng Cố Trầm Ngôn hôn môi là là chuyện làm cậu trầm mê, khi ý thức được cảm tình, lại trải qua một tháng không gặp, Kiều Thư đối với nụ hôn này càng là cực kì khát vọng.
Cậu lớn mật ngậm lấy môi Cố Trầm Ngôn, hàm răng nhẹ nhàng mà ở cặp môi mà cậu mơ ước kia nhẹ nhàng gặm cắn.
Ngọt tư tư.
Cùng tâm tình của cậu giống nhau.
Lại như là mở nắp lon coca, nở ra vô số bọt khí nhỏ.