Anh rễ Giang càng đi càng kinh ngạc run sợ, chồng của bạn Ngư giống như thực không bình thường nha. Bất quá hắn tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng may hắn là người gần như dù có chuyện gì cũng có thể mặt không đổi sắc được.
Mà trừ bỏ anh rễ Giang, một đám người nhìn thấy Trần Văn Uyên dắt một người đang ôm một bó hoa hồng thật to cũng đều sôi nổi lộ ra biểu tình khϊếp sợ nhưng vẫn cần ăn dưa.
Người kia là ai?
Này là đang đưa hoa cho ai?
Trần đặc trợ còn cố ý đi xuống lầu đón?
Trước khi có manh mối mọi người đều không thể tùy tiện mà đoán được, mà toàn bộ đều đưa ánh mắt mịt gắn chặt trên người anh rễ Giang còn có Trần Văn Uyên.
Thẳng đến lúc Trần Văn Uyên gõ cửa văn phòng của Cố Trầm Ngôn.
Mọi người: “!!!”
Hoa của Cố tổng!
Hoa là tặng cho Cố tổng!
Cố Trầm Ngôn đang xem một văn kiện, nghe tiếng gõ cửa nhàn nhạt nói: “Vào đi”.
Cửa bị bị đẩy ra.
Trần Văn Uyên dẫn đầu đi vào, trên tay hắn còn cầm một phần cơm hộp, hắn đem hộp cơm đặt ở một bên trên bàn nhỏ, sau đó nói: “Tiên sinh, cơm trưa của ngài đã chuẩn bị tốt, mặt khác, ngài còn có một phần chuyển phát nhanh yêu cầu ngài tự mình ký nhận”.
Cố Trầm Ngôn ngẩng đầu nhìn hắn.
Trần Văn Uyên mời anh rễ Giang tiến vào.
Khi nhìn thấy là một người xa lạ, còn có một bó hoa hồng đỏ tươi, Cố Trầm Ngôn nhăn mày lại.
Ánh mắt anh dừng lại ở trên người anh rễ Giang.
Một tiểu bình dân như anh rễ Giang khi gặp một người có khí tràng lạnh lẽo mạnh mẽ này lại còn có địa vị cao hơn mình rất nhiều thì cũng có chút lo lắng, lúc này bị Cố Trầm Ngôn đơn giản nhìn thoáng qua liền càng khẩn trương còn có sợ hãi.
Vì thế hắn hô ra ngay.
“Tôi là tới đưa hoa giùm Kiều Thư”.
Âm thanh to lớn, cả một tầng lầu đều nghe được.
Kêu xong anh rễ Giang liền an tĩnh.
Hắn có chút thấp thỏm nhìn về phía Cố Trầm Ngôn.
Lại thấy Cố Trầm Ngôn vừa mới nhíu mày rõ ràng không vui khi vừa nghe được tên Kiều Thư liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên nhu hòa.
Còn từ phía sau bàn làm việc đứng lên.
Cố Trầm Ngôn đi đến trước mặt anh rễ Giang.
Ánh mắt anh dừng ở trên bó hoa hồng hỏi: “Kiều Thư đưa?”
Anh rễ Giang liên tục gật đầu: “Đúng vậy”.
Cố Trầm Ngôn lộ ra một nụ cười.
Anh động tác ôn nhu tiếp nhận bó hoa: “Cảm ơn.”
Anh rễ Giang sợ hãi nói: “Không cần, không cần, hoa đưa đến cho ngài rồi tôi liền đi trước”.
Trần Văn Uyên: “Tôi tiễn ngài”.
Cửa văn phòng thuận tiện bị đóng lại, ngăn cách ánh mắt bên ngoài tìm tòi nghiên cứu ở bên ngoài.
Cố Trầm Ngôn ôm hoa đi đến một bên.
Điện thoại di động trên bàn làm việc đang nhẹ nhàng chấn động.
Kiều Thư ngồi ở trên xe buýt cúi đầu đánh chữ gửi tin nhắn cho Cố Trầm Ngôn.
Trên mặt là nụ cười ngây ngốc.
Kiều Thư: Cố tiên sinh.
Kiều Thư: Hoa nhận được chưa?
Cố Trầm Ngôn trả lời thực mau: Đã nhận được.
Cố Trầm Ngôn: Thật xinh đẹp.
Kiều Thư nhấp môi cười: Kia Kiều Kiều phỏng vấn Cố tiên sinh một chút, Cố tiên sinh thích bó hoa hồng này không?
Cố Trầm Ngôn: Cố tiên sinh anh ta thực thích.
Kiều Thư: Vậy là tốt rồi.
Kiều Thư: heo heo vui vẻ xoay vòng vòng.jpg
Cố Trầm Ngôn: Như thế nào đột nhiên tặng hoa cho tôi?
Kiều Thư: “……”
Kiều Thư nghĩ nghĩ đánh chữ: Chính là muốn tặng hoa cho Cố tiên sinh, như vậy có thể hong nha?
Cố Trầm Ngôn: Có thể.
Kiều Thư nghĩ nghĩ lại cắn môi tiếp tục nói: Kỳ thật còn có nguyên nhân nữa là vì Cố tiên sinh quá tốt.
Kiều Thư: Còn có……
Cố Trầm Ngôn: Còn có cái gì?
Kiều Thư: Anh đoán đi nha.
Cố Trầm Ngôn: Đoán không ra.
Kiều Thư nhịn không được cười ra tiếng.
Đường Đình đang ngồi phía trước Kiều Thư tò mò quay đầu lại hỏi: “Kiều Thư cậu cười cái gì vậy?”
Kiều Thư ngẩng đầu, tươi cười trên mặt ngọt nị người: “Không có gì, chính là nhìn thấy chuyện làm tôi vui vẻ thôi”.
Đường Đình ánh mắt kỳ quái.
Kiều Thư lại không giải thích, cậu cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn nói chuyện phím cùng Cố Trầm Ngôn.
Kiều Thư: Đoán không ra kia không có biện pháp, phải làm sao bây giờ nha Cố tiên sinh?
Đường Đình ánh mắt dừng trên điện thoại của Kiều Thư, rồi sau đó lại chuyển lên nhìn nụ cười của Kiều Thư.
Ngọt ngọt nị nị.
Một suy đoán đột nhiên hiện lên, Đường Đình đôi mắt hơi hơi trợn to.
Nhưng thực nhanh cô liền bình tĩnh lại.
Người trẻ tuổi như vậy cũng rất bình thường.
Đường Đình nhẹ nhàng cười, đang định thu hồi ánh mắt quay đầu lai, liền đυ.ng phải ánh mắt của Âu Nhất Niên đang ngồi bên người Kiều Thư.
Đường Đình: “……”
Cô phi thường tự hiểu mà duỗi tay ở trên miệng mình làm một động tác kéo khóa, lại dùng sức vỗ vỗ ngực!
Âu Nhất Niên: “……”
Âu Nhất Niên đối với cô gật gật đầu.
Ở trong văn phòng Cố Trầm Ngôn nhìn tin nhắn trên điện thoại cũng cười thành tiếng.
Cố Trầm Ngôn: Kiều Kiều tiểu tiên sinh có thể nói cho Cố tiên sinh không? Cố tiên sinh muốn biết.
Kiều Thư đôi mắt lớn hơn một chút.
Kiều Thư: Kiều Kiều tiểu tiên sinh?
Cố Trầm Ngôn: Không thích?
Nụ cười trên mặt Kiều Thư càng lớn hơn nữa, nếu không phải bởi vì ở trên xe, lại có rất nhiều người, Kiều Thư liền có thể lăn lộn ngay tại chỗ.
A a a!
Kiều Thư: Thích.
Kiều Thư nghĩ nghĩ, lớn mật biểu đạt: Chồng ơi.
Thích chồng nha.
Sau khi gửi tin nhắn đi, Kiều Thư có chút khẩn trương chờ mong Cố Trầm Ngôn trả lời.
Cố Trầm Ngôn: Tôi cũng thực thích.
Cố Trầm Ngôn: Kiều Thư.
Cố Trầm Ngôn: Về sau có thể thường xuyên sử dụng cái xưng hô này không?
Kiều Thư biết Cố Trầm Ngôn đang nói cái gì, nhưng cậu vẫn là trộm đem hai câu nói của Cố Trầm Ngôn hợp lại với nhau.
Tôi cũng thực thích —— Kiều Thư.
A a a!
Kiều Thư gắt gao nắm di động.
Mặc kệ!
Coi như Cố Trầm Ngôn thổ lộ!
Kích động Kiều Thư đỏ mặt hồi phục: Có thể.
Kiều Thư: Chồng.
Cố Trầm Ngôn: Hiện tại Kiều Kiều tiểu tiên sinh có thể nói cho chồng không?
Kiều Thư: Có thể.
Kiều Thư: Muốn tặng hoa cho chồng là bởi vì Kiều Kiều tiểu tiên sinh có thể thu hoạch hai cái vui sướиɠ nha.
Cố Trầm Ngôn: Hửm?
Kiều Thư: Một cái là vui sướиɠ của chồng.
Kiều Thư: Một cái là vui sướиɠ của Kiều Kiều tiểu tiên sinh nha.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa là, là muốn theo đuổi anh đó, muốn hướng anh thổ lộ.
Nhưng Kiều Thư chưa nói ra tới.
Thổ lộ việc này vẫn là cần phải mặt đối mặt nói.
Cố Trầm Ngôn: Kiều Thư.
Cố Trầm Ngôn: Tôi cũng thu hoạch được hai cái vui sướиɠ.
Trong văn phòng toàn là nhu tình mật ý, bên ngoài văn phòng, toàn bộ nhân viên trong tầng này đều đang sôi trào.
“Kiều Thư?”
“Kiều Thư là ai?”
“Ngọa tào! Cố tổng nhận hoa! Lần đầu tiên a!”
“Từ từ, tên này có chút quen a, tôi giống như là ở nơi nào đã nhìn thấy nha!”
……
“Từ từ! Bí thư Ngô!”
________________
*Cái chỗ này bữa tui đổi thành chồng nhỏ Kiều Kiều chắc mấy bạn cũng thấy rồi ă, nma nay tui tính vô edit thêm chương nữa thì thấy có một khúc khác thì CTN mới nghĩ Kiều Kiều là "vợ nhỏ" của ổng nên là tui mới bay lên đây sửa lại ă.
Chương sau CTN dễ thương dã man