Tất Cả Mọi Người Đang Đợi Bọn Họ Ly Hôn

Chương 4

Vừa rời khỏi phòng tiệc, Cố Phán lập tức gọi điện thoại cho Lục Tuyển.

Từ trước đến nay Lục Tuyển luôn là một người bình tĩnh lý trí, rất ít khi thất thố như vậy trước mặt người khác, hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.

"Xảy ra cái..." Điện thoại kết nối rất nhanh, nhưng cô vừa mới mở đầu đã bị cúp máy một cách vô tình.

Lục Tuyển chính là người như vậy, cho dù bọn họ đã sớm kết hôn, anh vẫn có thể không trả lời Wechat của cô, không chút lưu tình cúp điện thoại của cô, trên người vĩnh viễn lộ ra một cảm giác xa cách không thể tiếp cận, tính cách vô tình vô nghĩa như vậy, cho dù là Cố Phán thích anh từ bé, cũng có chút không chống đỡ nổi.

Chương 3

Cố Phán dùng sức siết chặt điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tuyết đã dừng.

Cửa kính phản chiếu khuôn mặt tinh xảo của cô.

Đôi mắt của cô rất lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy đuôi mắt hơi hồng hồng.

Chỉ trong nháy mắt Thời Vãn đã nhận ra có gì đó không ổn: "Anh ta cúp điện thoại của cậu?”

Không qua vài giây, điện thoại lại rung lên, xác thực suy đoán này.

Cố Phán rũ mắt nhìn màn hình điện thoại.

Một lúc lâu sau, cô thở dài, giống như thỏa hiệp nhấn nghe: "Trợ lý Giản.”

"Phu nhân." Giọng nói của trợ lý Giản bình tĩnh vững vàng, nhưng cũng không khó nghe ra nó mang theo vài phần xấu hổ, "Lục phu nhân đột nhiên ngất xỉu, vừa mới được đưa đến bệnh viện XX.”

Trong chớp mắt đầu Cố Phán trở nên trống rỗng, gần như phản xạ có điều kiện mà truy hỏi: "Mẹ tôi bị sao vậy? Có phải bệnh tim lại tái phát không?”

"Không phải."

Cô thở phào nhẹ nhõm: "Tôi sẽ đến ngay lập tức.”

"Phu nhân," Trợ lý Giản dừng một chút, hạ thấp giọng, có chút khó có thể mở miệng nói, "Lục tổng bảo cô không cần đến đây, chờ bữa tiệc đóng máy kết thúc trực tiếp trở về nhà cũ là được.”

Trái tim Cố Phán thắt mạnh một cái, nói không nên lời trong lòng là tư vị gì.

Hai nhà Lục, Cố không chỉ là thế giao, Lục mẫu cùng Cố mẫu lại càng là khuê mật không có gì giấu nhau, thường xuyên qua lại, năm Cố mẫu bị bệnh qua đời, Cố gia vừa vặn gặp phải khủng hoảng, Cố phụ không thể không thu xếp cho Cố Phán ở lại Lục gia.

Lúc ấy cô mới chỉ có năm tuổi, có thể nói, cô gần như là do Lục mẫu nuôi lớn, Lục Tuyển biết rõ đối với cô mà nói Lục mẫu giống như mẹ ruột vậy, vì sao không cho cô đi bệnh viện?

Cố Phán im lặng vài giây, dịu dàng cười cười: "Nói với anh ấy, tôi không mệt, không cần lo lắng cho tôi.”

Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng.

Cô đi trở về, đang muốn bảo trợ lý Giản gửi số phòng bệnh tới, giọng nói trầm thấp lười biếng của Lục Tuyển chợt vang vọng bên tai: "Không mệt thì đến đi.”

Chấn động đến mức khiến lỗ tai tê dại.

Cố Phán sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, ngay từ đầu điện thoại đã mở loa ngoài.

Một cảm xúc không thể nói rõ là phẫn nộ hay lúng túng xấu hổ, trong nháy mắt từ lòng bàn chân vọt tới đỉnh đầu, cô tức giận đến đau dạ dày, trực tiếp kết thúc cuộc gọi.

"Làm sao vậy?" Thời Vãn hỏi.

"Lục Tuyển cúp điện thoại của tôi, sau đó bảo trợ lý gọi cho tôi hơn nữa còn mở loa ngoài, cậu nói xem anh ấy có phải có bệnh hay không?"

“......”

Im lặng một lúc.

Biểu tình Thời Vãn phức tạp nói: "Anh ấy không phải là đang thể hiện lòng trung thành với Thẩm Yên chứ?”

Nếu không cần gì phải làm điều thừa như vậy.

Mấy chén rượu vang đỏ trước đó uống quá nhanh quá gấp, hiện tại tác dụng chậm dâng lên, Cố Phán cả người đều lâng lâng, ngay cả tinh thần cũng có chút không rõ, cô mờ mịt suy tư một lát, lẩm bẩm nói: "... Không có khả năng.”

"Anh ấy chắc là..." Cô cong mắt cười một chút, mở điện thoại ra, nhắn tin cho chị Trương, giọng nói khàn khàn mơ hồ không rõ, "Chắc là chỉ là đang chờ một cuộc, ừm... Một cuộc gọi quan trọng.”

Lý do này quá vụng về khó tin, chính Cố Phán đều không tin.

Khi đến bệnh viện, trời đã tối sầm.

Hai người đi tới cửa phòng bệnh tư nhân trên tầng cao nhất, Thời Vãn cười giơ tay ra hiệu gọi điện thoại: "Tôi không quấy rầy một nhà ba người các người, hẹn gặp lại.”

Cố Phán ôm cô một cái, vừa định gõ cửa, liền nghe thấy tiếng nói chuyện của Thẩm Yên truyền đến từ trong phòng bệnh: "Mẹ, ngài thật sự dọa chết con và anh Lục Tuyển rồi! ”

Tay cô dừng lại trong nháy mắt, Thời Vãn đã xoay người chuẩn bị rời đi cũng dừng lại, hai người liếc nhau một cái, đôi mắt Cố Phán nhiễm hơi men hơi say, nhìn không ra cảm xúc.

"Ngài không biết khi anh Lục Tuyển nghe được tin ngài ngất xỉu, sắc mặt đáng sợ đến mức nào, nhà sản xuất bị anh ấy dọa đến mức mặt trắng bệch." Ngữ khí của Thẩm Yên vô cùng thân thiết.

(ngữ khí: tư tưởng, ý chí, thái độ của người sử dụng ngôn ngữ bộc lộ ra qua cách nói, cách viết)

"Ta không có việc gì, là Trần tẩu lo lắng qua mức thôi." Thanh âm Lục mẫu nghe có chút yếu.

"Đều ngất xỉu còn nói không sao, nếu ngài giống lúc ở Mạn thành mấy năm trước thì làm sao bây giờ?" Chẳng lẽ ngài đã quên khi đó anh Lục Tuyển gấp thành cái dáng gì? ”

Lục mẫu dịu dàng nở nụ cười: "Nhớ chứ, đương nhiên nhớ chứ, lúc trước nếu không phải có con..."

Đây là một bệnh viện tư nhân, Lục mẫu ở lại phòng VIP hàng đầu, hiệu quả cách âm có thể nói là khá tốt, chỉ là tầng này thật sự quá yên tĩnh, hơn nữa cửa phòng bệnh vừa vặn bị người mở ra, mặc dù âm thanh không lớn, vẫn rõ ràng mà lọt vào tai, ngay cả bầu không khí ấm áp trong phòng bệnh cũng ập vào mặt.

Rất phù hợp với những gì Thời Vãn đã nói -----

Một nhà ba người.

Cố Phán im lặng nhìn người đàn ông phía sau cửa, ánh mắt dừng lại trên ngón tay thon dài đặt lên cổ áo sơ mi của anh.

Lục Tuyển có lẽ không nghĩ tới cô sẽ đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt rõ ràng sửng sốt một chút, lập tức lại khôi phục thành bộ dáng mặt vô biểu tình, nới lỏng cà vạt, cởi bỏ cúc áo.

Cô vội vàng quay mặt sang một bên.

Một trận trời đất quay cuồng đi theo đánh tới.

Rượu vang đỏ tác dụng chậm lớn, Cố Phán vốn đã say, cả đầu đều choáng váng, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, chóp mũi đã đều là mùi bạc hà mát lạnh sạch sẽ trên người nam nhân.

Cô không biết đã bị Lục Tuyển đặt ở trong ngực từ khi nào, tầm mắt cũng bị ép trở lại xương quai xanh có đường cong xinh đẹp cùng với làn da trắng như ngọc của anh.

Bên trên không có dấu vết gì.

Sạch sẽ.

Thần kinh đang căng thẳng của Cố Phán buông lỏng ra, chân mềm đến mức sắp không đứng được, nếu không phải bàn tay to của Lục Tuyển vẫn luôn nắm chặt eo cô, cô đã sớm ngã ngồi xuống trên mặt đất.

Lục Tuyển híp mắt, thanh âm có chút lạnh lùng hỏi: "Không mệt sao?”

Cố Phán nghe ra sự trào phúng trong lời nói của anh, trong nháy mắt thẹn quá hóa giận đẩy anh, chỉ tiếc Lục Tuyển tuy nhìn gầy, nhưng dáng người lại vô cùng rắn chắc, căn bản không lay động được anh chút nào.

Đủ loại cảm xúc đè nén ở đáy lòng dựa vào cảm giác say mà quấy rối phá phách, mọc dài như dây leo, cô nhìn chằm chằm xương quai xanh tinh xảo của người đàn ông, liếʍ liếʍ môi trên, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên tiến lại gần cắn một cái.

Thời Vãn nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lục Tuyển sắc mặt lạnh như băng cũng giật mình.

"Không mệt mỏi." Cố Phán ngẩng đầu lên, cánh tay ôm chặt cổ anh, vặn vẹo vòng eo, đôi mắt hạnh mờ mịt, từng làn nước gợn sóng, đặc biệt quyến rũ người khác, "Cảnh cuối cùng đó quay suốt một tuần, hại tôi đến bây giờ vẫn chưa thể ngủ được anh trai, làm sao có thể mệt mỏi? ”

Thời Vãn: "..."

Lục mẫu ở trong phòng bệnh nghe được thanh âm của con dâu một cách rõ ràng: "..."

Tay đang gọt táo của Thẩm Yên dừng lại.

Lục Tuyển duỗi đôi chân dài kia ra, cửa phòng bệnh đóng lại một tiếng “Phanh”.

Không khí có dừng lại trong nháy mắt.

Ánh đèn trên đỉnh đầu phác hoa ra hình dáng yết hầu Lục Tuyển hoạt động, anh nhìn Cố Phán thật sâu, thanh âm trầm hơn so với bình thường, mang theo ý cảnh cáo: "Cố Phán, đừng náo loạn.”

Giữa hai người vây quanh một loại bầu không khí ái muội mà người khác khó có thể chen chân vào, phảng phất trời sinh nên là một đôi.

Thời Vãn thức thời xoay người rời đi.

Say rượu, ánh mắt Cố Phán chạm đến đôi môi mỏng gợi cảm của nam nhân, làm trầm trọng thêm mà đẩy anh lên cánh cửa, kiễng mũi chân hôn lên môi anh, cũng hung hăng cắn một cái.

Nhìn anh một cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Sắc mặt Lục Tuyển chậm rãi trầm xuống, môi mỏng mím chặt.

Hành lang yên tĩnh đến mức kim rơi đều có thể nghe thấy, hai người ai cũng không nói lời nào, bốn mắt nhìn nhau, đều đang tranh đấu với nhau xem ai thắng.

Kỳ thật Cố Phán không phải người có tính cách lớn mật như vậy, không bao lâu, trong lòng liền có chút chột dạ, cô xoa xoa vành tai hơi nóng lên của mình, ra vẻ bình tĩnh lui về phía sau: "Để tôi vào──

Lục Tuyển đột nhiên khom lưng.

Cô căn bản không kịp phản ứng, cả người đã bị anh khiêng lên như khiêng bao cát.

“Lục Tuyển anh làm gì thế! Cố Phán suýt chút nữa thét chói tai thành tiếng, giống như một con mèo con xù lông, nhìn qua có chút hoảng hốt lo sợ.

"Tôi còn chưa nhìn thấy mẹ, anh thả tôi xuống..."

Lục Tuyển không nhẹ không nặng vỗ vào mông cô, giọng nói mơ hồ có chút không kiên nhẫn: "Đừng ồn ào, mẹ không sao.”

"..." Cố Phán không dám tin mở to mắt, mặt đều đỏ lên.

Thật quá đáng, bình thường ở trên giường thích làm gì cũng được, nhưng sao có thể ở bên ngoài đánh cô như vậy? Cô đều bao nhiêu tuổi!

Lục Tuyển mặt không chút thay đổi, trực tiếp khiêng người đi vào thang máy.

“Lục Tuyển, anh thả tôi xuống!” Cố Phán giãy giụa muốn từ trên vai anh bước xuống, lại bị vỗ mạnh một cái.

Lực không mạnh, nhưng ý tứ cảnh cáo lại nồng đậm.

"Chờ không kịp?"

Cả người cô cứng đờ, vành tai đỏ bừng.

Lục Tuyển nhấc mắt lên, tầm mắt dừng ở trong gương.

Trong gương, hai gò má Cố Phán ửng hồng, cổ cũng lộ ra màu đỏ, giống như hoa hồng nở rộ, nhiệt liệt lại rực rỡ, giống như tùy thời đều chờ người hái.

Ngữ khí Lục Tuyển nhàn nhạt: "Muốn thử ở trong thang máy?”

Xuyên thấu qua gương, Cố Phán hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái, chạm đến đôi mắt sâu không thấy đáy của anh, trái tim run lên, thẳng đến khi Lục Tuyển nhét cô vào ghế sau xe, cũng không nói thêm một câu nào.

Cô biết Lục Tuyển nói được thì làm được, người đàn ông này nhìn như chính nhân quân tử, bộ dáng lạnh lùng khắc chế, trên thực tế chính là một tên văn nhã bại hoại ăn thịt người không nhả xương, có vô số phương pháp giày vò người, nhiều đếm không hết.

Tính kín đáo của xe rất cao, sau khi dâng màn che ngăn cách lên muốn làm gì đều được, Lục Tuyển tháo kính xuống, cởϊ áσ khoác cùng với áo khoác tây trang ra, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay cường tráng.

Cố Phán dựa vào lưng ghế, ngồi nghiêng ngả, đầu như một đoàn hồ nhão, trong lòng vẫn còn nhớ Lục mẫu.

"Chúng ta," cô đánh cái rượu cách, "Không thể cứ như vậy mà đi, ít nhất để cho tôi xem mẹ một cái..."

Trong xe đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn lại tiếng hít thở.

Cô bị Lục Tuyển ôm lên đùi, rõ ràng là ngồi từ trên cao nhìn xuống, quyền khống chế lại không ở trên tay mình, chỉ có thể bị động thừa nhận nụ hôn của anh.