Vì thế tay nhỏ của nàng chống ở vách đá phía sau, giãy dụa muốn từ trên người Hề Thiệu Công đi xuống.
Sao Hề Thiệu Công có thể để cho con vịt đến miệng còn bay mất, lập tức ôm eo liễu của nàng túm vào trong nước, đồng thời côn ŧᏂịŧ tiếp tục theo dòng nước đỉnh lên. Không ngừng ngậm lấy vành tai nhỏ của Lâm Bích Ngô, đầu lưỡi chui vào vành tai dùng sức mυ'ŧ.
Lâm Bích Ngô cảm thấy phía sau tai mình vừa nóng vừa ngứa, một kɧoáı ©ảʍ khó mà miêu tả được từ tai lan ra khắp toàn thân, nàng lập tức phát ra một tiếng kêu nhỏ như mèo vừa ngọt lại mềm.
“A a a!”
Sức lực trong cơ thể giống như hoàn toàn bị người ta ra hết, mà Hề Thiệu Công tiếp tục nhân cơ hội này chọc sâu vào trong hoa kính của nàng.
“Ách…” Hắn gầm nhẹ lên một tiếng, nguyên một nhục côn thô dài hoàn toàn cắm vào trong tiểu huyệt của Lâm Bích Ngô, bị tiểu huyệt ấm áp lại chặt như vậy bao vây, Hề Thiệu Công sướиɠ đến lỗ chân lông trên người như nổ tung.
Mà từ khi phát hiện ra lỗ tai chính là nhược điểm trí mạng của cô nhóc, Hề Thiệu Công lập tức liếʍ mυ'ŧ hôn lên lỗ tai nhỏ của Lâm Bích Ngô, đầu lưỡi linh hoạt ở trong lỗ tai nhỏ của nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Lâm Bích Ngô ưm ưm rêи ɾỉ yêu kiều, cũng bất chấp tiểu huyệt còn có một dị vật sưng to không chút ý tốt đâm chọc, ngước cần cổ màu hồng phấn lên, cơ thể mềm mại không ngừng hướng xuống nước.
Nên hình dung như thế nào khi côn ŧᏂịŧ của mình hoàn toàn cắm vào tiểu huyệt của cô nhóc này nhỉ?
Hề Thiệu Công không nghĩ ra được từ ngữ nào có thể hình dung, chỉ cảm thấy nói là dục tiên dục tử cũng không quá.
Tiểu huyệt của cô nhóc này giống như nàng vậy, nho nhỏ, phấn nộn, mềm mại, nóng, cả người nàng bị hắn hôn đến hồ đồ, tiểu huyệt mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ của hắn, từng chút kéo chặt, giống như một cái miệng nhỏ dịu dàng vậy, biết nên mυ'ŧ như thế nào khiến hắn thoải mái nhất.
Mà cơ thể nhỏ xinh của nàng theo hắn đỉnh lộng mà trầm nổi trên mặt nước, một đôi chân dài trắng nõn quấn quanh vòng eo hắn.
Đôi tay nhỏ mềm mại chống đỡ ở đầu vai hắn, tuyết nhũ no đủ mượt mà dính sát vào ngực hắn, nhũ thịt mềm mại từng chút từng chút cọ lên ngực hắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng cũng theo đó mở ra, không ngừng ưm ưm kiều mị, còn có nước mắt hoặc là nước sông không ngừng từ trên má nàng chảy xuống, khiến cho nàng có vài phần đáng thương, lại có vài phần liêu nhân, làm cho nhịp tim của Hề Thiệu Công đập nhanh hơn mấy phần.