97.
Hệ quả của một đêm phóng túng là họ xuýt đi học trễ.
Lúc xong việc, cậu tắm rồi làm bài tiếp, còn nó ngủ luôn. Khuya rồi, cậu cũng không gọi nó dậy nữa. Thế là cậu chép bài cho nó. Chép tầm hai phần thì cậu buồn ngủ. Cậu tính, sáng mai dậy sớm chép nốt. Nào ngờ cậu ngủ quên.
Mặc dù đến lớp vừa đúng lúc chuông reo, nhưng nó chưa làm bài tập xong nên nó bị gọi xuống văn phòng viết kiểm điểm.
Cậu lo lắm. Vừa giải lao là cậu đợi nó ngoài hành lang rồi, nhưng nó quay lưng về phía cửa, nó không thấy.
Nó viết vẽ linh tinh trên giấy. Cô chủ nhiệm bảo lớp trưởng rủ một bạn mang tài liệu phụ đạo chung:
– Cử một bạn phụ em đi. Nhiều đồ lắm, mình em lấy là em phải đi hai lượt đấy.
Hắn đã phát hiện người đang chờ ngoài cửa phòng nãy giờ rồi, tranh thủ gọi thẳng:
– Lê Nguyện ạ.
Cô chủ nhiệm thấy cậu nên cô đồng ý:
– Ừ. Lê Nguyện, em theo Ngộ Tinh Diểu đến phòng Giáo vụ đi.
Cậu nghe hai tiếng “Lê Nguyện” là cậu quay đầu lại liền, thấy Ngộ Tinh Diểu kɧıêυ ҡɧí©ɧ bằng ánh mắt với cậu.
Cậu cũng không né được, đành phải theo hắn đến phòng Giáo vụ.
Quanh phòng Giáo vụ có nhiều phòng học trống. Cậu cứ đi theo hắn vì cậu không biết vị trí chính xác của phòng Giáo vụ ở đâu. Mãi đến khi cậu vào phòng riêng với hắn, cậu mới ý thức được rằng mình nên chạy.
Hắn chưa từng rời mắt khỏi cậu. Thấy cậu muốn chạy, hắn nhanh chóng kéo cậu vào rồi khóa trong.
Phòng này chứa nhiều đồ đạc. Cậu không trốn kịp nên bị hắn bắt lại.
Hắn nâng đầu gối, lấy đà ép cậu quỳ xuống, ghì tay cậu trên đỉnh đầu. Đầu gối cậu cọ xát với nền xi măng, xương vang răng rắc, lòng nhói dữ dội.
Kế đó, một ©ôи ŧɧịt̠ tanh nồng thọc vào họng cậu.
Hắn cúi đầu nhìn cậu, ra lệnh:
– Bú đi.
98.
Hắn kéo tóc cậu lên, ngang ngược đút vật giữa chân hắn vào miệng cậu.
Kích thước vật đó ngoại cỡ so với cậu. Vật đó thọc sâu vào họng cậu, khiến cậu buồn nôn, khó thở.
Hắn không chê nơi này dơ, tựa vào mặt bàn phủ bụi, vừa coi thường lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ bóng người ngoài phòng.
Đến nhanh đấy.
Nó điên cuồng đá cửa, tức tối hét ầm lên:
– Ngộ Tinh Diểu! Mở cửa!
Nó đá cửa liên tục. Chân thì tê, mà cửa chưa bị hỏng nữa. Nó lại hét:
– TᏂασ mẹ thằng chó này! Ngộ Tinh Diểu!!!
Nhìn nó giống chúa sơn lâm phẫn nộ, lệ khí đầy mình, dồn mọi sự thô tục hỏi thăm mười tám đời nhà hắn.
Hắn mặc kệ, cúi lưng bóp cằm cậu, nhếch mép:
– Bú nhanh lên, đừng để Trì Nghiệm bên ngoài nóng lòng chờ đợi.
Cậu bị vật cứng chặn họng phát nghẹn, mặt đỏ bừng, mắt ngấn lệ. Cậu quỳ ở đó, bất lực, tự hỏi tại sao mình không thể thoát khỏi việc bị cưỡng chế như này.
Hắn rút dươиɠ ѵậŧ nhớp nháp nước dãi ra khỏi miệng cậu, nhanh tay tuốt vài cái rồi bắn hết vào miệng cậu không sót giọt nào.
Cậu bị sặc, ho hết mớ tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống đất. Tay cậu che ngực, cậu ra sức ho hết mớ đấy ra, ho đến mức nổi gân xanh, mặt tái nhợt, hít không thông, chính cậu xuýt ngất.
Vị tanh nồng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ vẫn đọng lại trong họng cậu, khiến cậu nôn thêm trận nữa.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua cửa sổ, rọi vào căn phòng vắng lặng, chỉ vọng lại tiếng nôn của cậu.
Nó đá mãi mà cửa không mở. Nó bèn chạy vào nhà vệ sinh, lấy cây lau nhà chọc vỡ cửa kính phòng kia.
Nó đạp qua mảnh niểng gắn trên khung, đấm Ngộ Tinh Diểu một cái. Hắn né không kịp, đau đớn đá vào bụng nó. Hai người họ đánh nhau.
Người đấm kẻ đá, không ai nhường ai, mặt mày nhem nhuốc, họ lăn lộn trên sàn nhà bụi bặm.
Cậu chạy lên cản họ, kéo nó ra rồi ôm lấy tay nó.
Cậu vẫn còn bị sặc, ghì cánh tay rắn rỏi của nó, nghẹn ngào rằng:
– Đừng đánh nữa, Trì Nghiệm à.
Hắn đánh nó mạnh đến thế. Cậu sợ nó bị thương, sợ đến mức tay cậu run bần bật, vẫn hỏi thăm nó:
– Cậu đau không? Cậu có bị thương ở đâu không?
Cơn giận của nó chưa nguôi đâu, nó còn trừng hắn đang oằn oại dưới đất. Nghe cậu hỏi, nó giấu vẻ hung dữ khỏi mắt, nhẹ nhàng vuốt lưng cậu, dịu dàng trả lời:
– Mình không sao.
Cậu vẫn còn sợ lắm. Cậu nép vào lòng nó, thỏ thẻ:
– Tụi mình đi thôi, đi về lớp.
Hắn nhìn hai người trước mắt hắn ôm áp mà ghen tuông, không cam lòng:
– Lê Nguyện, lại đây.
Không những cậu không lại, mà còn không thèm nhìn hắn.
Hắn bật cười:
– Ha ha ha! Kỹ nữ bạc tình, kéo quần lên là trở mặt, không quen. Chẳng phải cậu kéo tôi vào đây để bú cho tôi à? Sao? Thấy bạn trai đến nên không bán da^ʍ nữa? Yêu đương nhưng không quên kiếm tiền nhỉ? Cậu thấy đúng không nào?
Hắn liếʍ vết máu bên khóe miệng, mỉa tiếp:
– Cậu ngốc vừa thôi, Lê Nguyện. Cậu nói xem, Trì Nghiệm thích cậu thật? Hay chỉ muốn đυ. cậu thôi?
– Câm miệng vào, mẹ mày!
Cơn giận trong lòng vừa nguôi lại bùng. Nó nắm chặt tay, nó muốn gϊếŧ người lắm rồi.
Cậu cản nó, không để nó xông lên:
– Kệ người ta, cậu đừng nghe, đừng tức. Tụi mình đi thôi, tụi mình đi đi… được không?
Nó còn vừa nghĩ ra một kế sách khiến nó hết giận ngay lập tức. Nó mỉm cười nhìn mái đầu đang dụi vào vai mình, sau đó sờ mặt cậu. Trước mặt hắn, nó hôn môi cậu.
Chụt! Hôn một cái thật kêu.
99.
Lẽ ra nó đang ngồi viết kiểm điểm trong phòng giáo viên.
Thấy cô đi lấy nước, nó lẻn ra ngoài.
Trong mắt thầy cô, nó là học sinh cá biệt có tiếng có miếng luôn. Điểm thấp, liên tục vi phạm nội quy trường học, nhưng nó cũng biết giúp đỡ bạn bè. Thầy cô đành mắt nhắm mắt mở cho qua để nó tốt nghiệp bình thường, miễn là nó không gây chuyện nghiêm trọng nào cả.
Giữa tháng 11 rồi, chưa đến bảy tháng nữa là thi đại học.
Thế mà trong khoảng “chưa đến bảy tháng” ấy, vẫn có chuyện.
Đánh nhau trong phòng trống, tiếng vang đến tận tai thầy tổng phụ trách.
Thầy tổng phụ trách đi dạy hơn hai chục năm, tâm huyết dồn vào giáo dục và danh dự của trường suốt nửa đời nay.
Cho nên, thầy chưa chuẩn bị tâm lý gì đã phải chứng kiến hai cậu học sinh nam ôm nhau. Phải nói là, thầy khϊếp sợ.
Yêu sớm khi còn ngồi trên ghế nhà trường, ấy là bình thường. Ngoài sân thể dục, trên sân thượng, trong rừng nhỏ, thầy vẫn thường bắt gặp đôi lứa thương nhau. Học sinh nữ nạo phá thai khá hiếm, nhưng cũng có. Với ngôi trường tư thục rồng cá lẫn lộn này, học sinh giỏi học sinh dở cũng bị lẫn vào nhau.
Thầy đi dạy, hơn hai chục năm nay, thầy chưa từng trách em nào cả. Nhưng mà hai cậu kia… hai cậu kia đang làm gì? Ôm ấp? Hôn môi? Còn cậu nằm dưới đất là sao? Cướp bồ?
Này không còn là vấn đề yêu sớm đơn giản nữa, này là đồng tính luyến ái đó!!!
Trong mắt thế hệ cũ, đồng tính luyến ái là bệnh hoạn, là tục tĩu, là hạ tiện, là đắm mình trong trụy lạc!
100.
Ba học sinh nhanh chóng bị mời vào phòng hiệu trưởng.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ, chính hắn cũng không đoán được đến nước này. Hắn cúi đầu, thầm tìm cách đối phó. Họ bị bắt tại trận, chắc chắn trường sẽ báo phụ huynh. Phụ huynh nhanh tới thôi. Nào, đánh nhau, giật bồ, lúc đó không giấu nổi. Hắn phải ngụy biện thế nào đây?
Nghỉ học? Bị ghi vào học bạ? Có ảnh hưởng đến tốt nghiệp không? Có thành vết nhơ trước khi vào đại học không?
Hắn nghĩ nhiều lắm, cốt làm sao mà giảm sức ảnh hưởng của việc này hết mức có thể.
Chuyện này lớn rồi. Thầy hiệu trưởng, thầy tổng phụ trách và chủ nhiệm các khối đang tìm hiểu sự việc, lúc này trong phòng hiệu trưởng chỉ còn ba người hắn, y và cậu thôi.
Cậu sợ hãi, hoang mang, đầu óc rối tung, lo lắng đến mức vô thức lại gần nó, kéo tay nó, gọi nó:
– Trì Nghiệm ơi…
Cậu nào ngờ rằng nó tránh tay cậu. Tay cậu trơ trọi giữa không trung, cậu ngơ ngác gọi lại:
– Trì Nghiệm ơi?
Nó liếc cậu, ánh mắt lạnh nhạt, xa cách.
Đâu rồi, vẻ dịu dàng thương cậu khi xưa?
Cậu không biết ý nó là sao. Cậu cố lơ cảm giác lạ lẫm này, run giọng hỏi nó:
– Cậu sao vậy?
Ba người đứng song song trước bàn làm việc của thầy hiệu trưởng. Hắn nhìn qua, thấy nó không nói chuyện với cậu, thấy nó cũng nhìn hắn với ánh mắt lạnh nhạt kỳ lạ.
Cậu muốn hỏi nó thì cửa phòng thầy mở. Thầy hiệu trưởng vào đầu tiên, sau đó là cả tốp người.
Cô chủ nhiệm lớp họ, các thầy cô chủ nhiệm khác, thầy chủ nhiệm khối, thầy tổng phụ trách… và phụ huynh của họ.
Thầy hiệu trưởng nói thẳng:
– Mọi người đã có mặt đông đủ. Về chuyện này, chúng ta…
Giữa căn phòng đầy người như thế, thầy hiệu trưởng kể lại những chuyện phát sinh từ nửa tiếng trước.
Hắn nhạy cảm phát hiện: có mặt đông đủ? Chưa chắc.
Hắn im lặng nhìn quanh. Người đông đấy, nhưng không đủ. Phụ huynh của Lê Nguyện không có mặt. Các thầy cô không biết, hay là không thèm để ý, hay là…
Thầy tổng phục trách cắt ngang mạch suy nghĩ của hắn:
– Đồng tính luyến ái là bệnh! Có bệnh mau chữa! Nhà trường không chấp nhận các em điên khùng như thế! Mau đến viện chữa đi!
Cả đời thầy hết lòng vì sự nghiệp giáo dục, nên cách nói chuyện của thầy khác cực đoan.
Thầy hiệu trưởng giơ tay, ý bảo thầy tổng phụ trách đừng kích động. Thầy hiệu trưởng nói:
– Cái chuyện đồng tính luyến ái này loạn lắm. Tôi là hiệu trưởng, tôi phải nghĩ cho danh dự của trường.
Thầy đóng cửa phòng mình để học sinh bên ngoài không thể hóng tiếp được. Thầy nói tiếp:
– Chúng tôi mời các vị phụ huynh tới đây để cùng nhau tìm cách giải quyết xem chuyện này là yêu sớm hay là… Các vị thấy đó, tạm thời các vị đón con về, hay là…
Bỗng Trì Nghiệm nói xen vào:
– Chơi đùa ấy mà, đừng xé chuyện bé ra to.
Cha nó tái mặt, bắt lấy nó, dặn nó ngậm miệng, dặn nó đừng có quậy tung cái chuyện này lên.
Thầy hiệu trưởng nâng ly trà, nhấp môi, không tức giận vì nó vừa nhảy vào mồm thầy. Thầy hỏi:
– Thế chuyện bé là bé thế nào? Em nói cho mọi người nghe xem.
Thầy thổi ly trà, nhấp một miếng rồi nhắc trước:
– Đừng có bảo đây là trò đùa của nam sinh tụi em. Mấy cái lời nói dối sứt sẹo ấy, sao mà qua mắt thầy? Số năm thầy đi dạy còn lớn hơn số tuổi em hiện tại đó.
Ánh mắt nó nặng nề, còn miệng thì bật cười:
– Đùa thật. Đồng tính gì chứ, em thấy Lê Nguyện dễ bắt nạt nên em chọc nó thôi. Nay nó bị bắt lây thôi, chuyện không liên quan đến nó đâu.
Đầu óc cậu trống rỗng, mắt dại ra nhìn nó. Cậu không hiểu nó đang nói gì nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn nó, còn nó nhìn Ngộ Tinh Diểu.
Những chuyện phát sinh tới tận lúc này, hắn cau mày mãi. Hắn không rõ nó nói dối để làm gì, cho đến khi hắn thấy nó nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, không có tức giận.
Ánh mắt nó âm u, nó nói tiếp:
– Không phải đồng tính luyến ái đâu, cũng không có yêu đương luôn. Em với Ngộ Tinh Diểu tính hết rồi.
Thầy tổng phụ trách quát lớn:
– Tính cái gì?
Nó kể rằng, nó tính với Ngộ Tinh Diểu lừa Lê Nguyện ở lại sau khi tan học, nhưng mà Ngộ Tinh Diểu lại dụ Lê Nguyện đi trước. Nó tưởng kế hoạch được đẩy thời gian tiến hành sớm hơn.
Thầy hiệu trưởng hỏi tiếp:
– Kế hoạch gì?
– Thì như thầy cô thấy đó. Ban đầu chỉ là bịt miệng cưỡng bức Lê Nguyện thôi, ai ngờ nó phản kháng mạnh quá, còn gọi thầy tới nữa.
Nói cách khác, Trì Nghiệm và Ngộ Tinh Diểu định cưỡng bức Lê Nguyện. Không yêu đương, không liên quan đến Lê Nguyện. Lê Nguyện là nạn nhân.
Mẹ hắn đoan trang, nhã nhặn, lại độc đoán. Cô không thể chấp nhận cậu con trai giỏi giang nhà mình bị bôi nhọ trong miệng của một đứa cá biệt như thế. Cô ra sức chỉ vào người nó, mắng:
– Điêu!
Cha nó bảo cô đừng chỉ chỉ chỏ chỏ như thế, rằng con cô cũng có mặt mà. Các thầy cô nhanh chóng thảo luận phương án giải quyết chuyện này. Anh một câu tôi một câu, bí mật mà giữ không cẩn thận là chết.
Cậu kéo tay áo nó, hốc mắt đỏ hoe, gọi nó:
– Trì Nghiệm ơi.
Lúc này nó mới đáp lại cậu:
– Mấy thứ tao từng nói để lừa mày đó, sợ nói thích mày thì mày chưa dính. Tao sốt ruột quá, đành nhanh chóng nói thế. Chậc, vẫn chưa lừa nổi mày.
Nó không hạ thấp âm lượng gì cả. Thế là cuộc tranh luận tĩnh lại.
Cô chủ nhiệm lớp của họ nhìn hắn. Cô không tin lời nói từ một phía được:
– Em có gì muốn giải thích không Ngộ Tinh Diểu? Trì Nghiệm nói thật à?
Trước khi hắn mở miệng, nó gọi hắn:
– Ngộ Tinh Diểu.
Rồi nói vu vơ:
– Tháng Sáu năm sau là phải thi đại học rồi.
Không đầu không đuôi. Thế mà hắn hiểu. Không phải chỉ mình hắn thi đại học, cũng không phải nó muốn thi đại học.
Mà nó muốn… cậu thi đại học, vào tháng Sáu năm sau.
Thi đại học, bước ngoặt quan trọng của mỗi người.
Đồng tính luyến ái? Đừng nói xã hội, ngay cả nhà trường cũng không chứa chấp bọn họ.
Thi đại học, còn chưa đến bảy tháng nữa.
Tại sao phụ huynh Lê Nguyện chưa tới? Vì sao Trì Nghiệm lừa người lớn, rằng nó cưỡng bức cậu? Rõ ràng, hai đứa nó đang yêu nhau.
Không khó đoán lắm. Nó chỉ muốn cậu không dây vào chuyện này, không muốn cậu va vào những tin đồn về đồng tính luyến ái, không muốn cậu bị đuổi học. Nếu cậu bị lộ chuyện vừa yêu sớm lại đồng tính luyến ái, kể cả khi cậu không bị đuổi học thì cậu cũng bị đồn vớ vẩn.
Phải biết là, trường học là nơi truyền lời đồn cực nhanh, truyền con dao gϊếŧ người vô hình.
Bảo vệ cậu. Đồng thời, kéo hắn xuống.
– Em… – Hắn ho khan hai tiếng, rồi nói lại.
Sáng nay cô chủ nhiệm nhờ hắn và cậu đến phòng giáo vụ lấy tài liệu bổ túc. Nào ngờ giữa đường cậu bị Trì Nghiệm kéo đi, còn bảo Trì Nghiệm muốn gặp cậu gấp.
Tài liệu nhiều quá. Hắn đành phải nhờ bạn khác mang phụ. Đang đi về thì nghe tiếng cậu kêu cứu, thế là hắn phá cửa sổ, vào phòng, đánh nó.
101.
Hai phía hai câu chuyện, thật giả lẫn lộn, nhưng không chịu kể thật.
Thầy hiệu trưởng tin vào câu chuyện từ phía lớp trưởng – học sinh giỏi. Đúng hơn là họ chỉ tin vào người họ tin.
Ngẫm lại đi. Ngộ Tinh Diểu, hạt giống vào Đại học Thanh Hoa hoặc Đại học Bắc Đại luôn mà. Sao em ấy có thể làm trò đó được? Ngược lại thì Trì Nghiệm từng bắt nạt Lê Nguyện.
Nó không cãi câu nào. Mặc dù hắn tự lái bản thân ra khỏi câu chuyện, nhưng ít nhất hắn cũng không kéo cậu vào.
Cậu khóc lóc lắc đầu, nức nở:
– Không đúng… Mọi người đừng tin… Em với Trì Nghiệm… Tụi em…
Nó cười giễu:
– Đừng khóc. Tao chỉ trấn mày có 3000 tệ thôi mà? Trả lại mày là được chứ gì?
Nó nói, nó trấn tiền cậu, nó ép cậu yêu nó, không là không trả tiền lại cho cậu.
Hai bên lý do thoái thác, thật thật giả giả, toàn không phải lời nói thật.
Cậu phải lấy tiền về, nên cậu mới nói dối.
Cậu bị nó bắt nạt, nên cậu mới khóc.
102.
Sau đó, rất nhiều bạn ùa vào phòng hiệu trưởng, cậu vẫn khóc. Các bạn an ủi cậu, rằng cậu khóc mãi do cậu quá sợ, rằng Trì Nghiệm tàn ác, rằng nó gieo gió gặt bão.
Các bạn còn bảo, sau này nó không bắt nạt cậu được nữa.
Nước mắt tràn mi cậu, lã chã rơi xuống. Cậu cố căng mắt ra để nhìn nó.
Rõ ràng cậu đang ở cùng không gian với nó, cớ sao cậu lại thấy cả hai như bị tách ở hai thế giới khác vậy?
Phía cậu ân cần an ủi; đằng đó chửi bới, đánh đập.
Cậu tự mình khỏi mớ thanh âm ồn ào xung quanh, để rồi nghe thấy tiếng thắt lưng vυ't lên và tiếng gió, tiếng da lưng Trì Nghiệm rách toạc.