Nguyện Nguyện

Chương 7

37.

Bạo lực học đường là vấn đề của gia đình, trường học và cả xã hội, can thiệp hay ngó lỡ vấn đề này cũng có cái hay, cái dở riêng. Cả quý thầy cô và các bậc phụ huynh đều có nghĩa vụ chống lại bạo lực học đường cũng như dạy dỗ học sinh để vấn đề này không thể phát sinh thêm nữa.

Ấy thế mà Lê Nguyện lại mong thầy cô đừng can thiệp vào vấn đề của cậu. Không những họ chẳng thể thay đổi điều gì, mà còn khiến chuyện nghiêm trọng hơn.

Không xen vào, cùng lắm thì cậu tiếp tục làm bài giùm Trì Nghiệm. Nhưng đã xen vào, giờ cậu lại phải đứng trong căn phòng hoang chứ dụng cụ thể thao này đây.

Cậu chẳng làm lớn chuyện thêm được nữa, vì cậu biết thừa: cậu có phản đối cũng vô dụng, tựa như cậu cũng đoán được rằng cậu sẽ gặp chuyện này. Có điều, cậu vẫn giải thích:

– Không có. Mình không có cố ý.

Hắn chẳng tin cậu:

– Dám nói “không có cố ý” à?

– Thế cậu nói xem, mình làm vậy thì được gì chứ?

Trì Nghiệm xoắn áo lên. Cánh tay hắn chắn ngang người Lê Nguyện:

– Được hiệu quả đấy.

Hắn lại gần cậu, hỏi thêm:

– Nhìn tao bị mắng, vui không?

Cậu chưa từng nghĩ thế bao giờ cạ. Cậu lắc đầu, đáp rành mạch:

– Không có.

– Ha! – Hắn cười mỉa – Chắc tao tin?

Cậu không cãi được hắn. Hắn hỏi tiếp:

– Mày bảo xem, nợ này tính sao đây?

Cậu ngẫm một chút rồi đề nghị:

– Hay là cậu đánh mình để bù lại di, được không?

Bình thường Trì Nghiệm kéo bè kéo cánh gây gổ đánh nhau với đám học sinh hư trường khác dưới cái cớ “trả thù” cho anh em chí cốt của nó, ấy là tuổi trẻ, ấy là nghĩa khí.

Còn cái ngữ trói gà không chặt như cậu ấy à, lỡ mà bị tụi trường khác tóm được là tụi nó sẽ lại giễu cậu thêm mất.

Với thiếu niên đang tuổi phản nghịch, cái tôi cao ngất ngưởng thì để nó đánh, nó có bớt giận không? Ai cũng biết nó bị cha nệm ghế vào người rồi!

– Đánh mày thì lại hời cho mày à?

Thế, phải làm sao thì cậu mới bớt giận?

Cậu cắn môi, ngẩng đầu nhìn nó với ánh mắt vô tội. Nó nhìn lại cậu, cơn tức trong lòng nó tiêu tan. Nó thấy hơi mất tự nhiên.

Nó tự nhủ trong lòng: “Cắn môi làm đéo gì vậy? Định quyến rũ ai đây?”

Thế nhưng miệng nó cục súc:

– Tạm thời tao ghim cái nợ này để tao tính kỹ xem mày phải trả như nào. Giờ thì ra ngoài vậy.

Cậu đi theo nó, mặt cậu cúi gằm. Chợt cậu nghe nó chửi thề:

– Tên mọt sách chết đẫm giả tạo!

Cậu ngẩng đầu theo quán tính, thấy Ngộ Tinh Diểu đang làm bài.

Hắn nhìn bọn cậu không soi xét, không dữ dằn, chỉ nhìn qua thôi. Chỉ là, cậu vẫn ngừng bước. Cậu không đi về phía trước nữa, mà vòng đường khác.

Cậu hơi sợ Ngộ Tinh Diểu.

38.

Bài tập về nhà đêm nay không còn nhiều nữa, từ ba phần giảm xuống còn một phần. Đây là đêm đầu tiên mà Lê Nguyện đi ngủ trước 11 trong hai ba tuần trở lại đây.

Cậu đang dọn đồ vào cặp sách thì cửa sổ phòng cậu bị ai ném đá. Cậu ngó ra, thấy Trần Kim đang vẫy tay với cậu:

– Xuống đây.

Trần Kim đến, có công chuyện. Cậu thầm đoán được công chuyện nào, nhưng mà cậu vẫn lễ phép bước xuống theo lời Trần Kim, hỏi:

– Anh cả ơi, khuya rồi, có việc gì không?

– Khách nam… lần trước ấy, lại đặt chỗ mày tuần này. Tối thứ bảy đấy.

Cậu không ngờ vị khách mà Trần Kim nhắc đến lại là vị khách lần trước, lớp trưởng. Nghĩa là…

Cuối cùng thì một Lê Nguyện đã quen đối diện với mọi chuyện một cách điềm tĩnh phải tỏ vẻ hoảng hốt. Cậu vội vã rũ đi:

– Anh… anh cả ơi, em… em không tiếp khách nữa. Anh bảo em không cần phải làm thêm mà?

– Anh cả không ép Nguyện Nguyện tiếp nhé? Mày đừng sợ, cũng đừng từ chối vội làm gì. Hai ngày tới mày cứ xem xét đi? Mặc dù bây giờ mày hết túng thiếu, nhưng mày nên tính trước đi chứ? Bà nội mày nhiều tuổi rồi, còn mày thì sắp vào đại học. Kiểu gì mà chẳng cần thêm tiền, mày nhỉ?

Anh ta còn mở rộng thêm những điều tích cực: “Đĩ đực tiếp khách vài lần thì có gì xấu nào? Tiền vào như nước, mà ít ai cướp miếng cơm. Sau này có đậu đại học, rời khỏi trấn đây, mày có quen gái thì còn ai bới được mấy chuyện tiêu cực này chứ?”

Cậu vẫn từ chối anh cả.

– Mày chắc chưa? Không cân nhắc nữa à?

– Dạ.

– Thứ bảy hẵng báo lại với tao. Tạm thời tao cũng chưa từ chối mối này cho mày đâu. Nguyện Nguyện à, mày nghĩ kỹ lại lời tao khuyên hôm nay đi.

39.

Chuyện làm ăn vào tối thứ bảy như con dao kề cổ cậu, chỉ chực chờ xực vào.

Cậu quyết tâm không ghé cái khách sạn nhỏ như đã hẹn.

Anh cả nói không sai; cậu thiếu tiền, làm ngành này thì tiền vào cực nhanh.

Nếu không phải lúc cùng cực, cậu cũng chẳng muốn đi ngành này.

Cậu không hề giao lưu nhiều với Ngộ Tinh Diểu. Dưới danh nghĩa “bạn cùng lớp”, chắc hắn sẽ không để lộ chuyện cậu làm đĩ đực này đâu.

Còn Trì Nghiệm, đã hai hôm kể từ hôm bị mời phụ huynh, nó nhịn muốn chết. Nó vẫn đang chờ một thời khắc tuyệt vời để kiếm chuyện với Lê Nguyện.

Thứ bảy đến. Sáng đó, cậu vẫn phải lên trường để học.

Trong lúc ra chơi, cậu đi vệ sinh. Vừa về chỗ ngồi thì cậu thấy tờ giấy ghi chú dán trong sách tiếng Anh của cậu: Ra về, chờ tao trong phòng dụng cụ thể thao.

Kèm theo chữ ký của Trì Nghiệm.

40.

Tiếng chương tan học vang lên. Thầy cô còn chưa kịp nói “Lớp nghỉ” thì tụi học sinh ngồi cuối lớp đã ùa ra ngoài.

Giáo viên tiếng Anh vừa bực vừa chán. Bài kiểm tra còn chưa phát xong, học trò không nhận thì sao biết mình sai ở đâu để sửa cơ chứ?

Trì Nghiệm đã chạy. Lê Nguyện đành phải nhận bài kiểm tra của nó rồi mang lên phòng dụng cụ chờ nó.

Lúc cậu đến, phòng trống không.

Lạ nhỉ? Trì Nghiệm vọt khỏi lớp từ sớm, sao nó lại chưa đến?

Bỗng cửa phòng mở. Cậu quay đầu lại, thấy người mở cửa không phải là Trì Nghiệm.

Mà là lớp trưởng.

– Chào Lê Nguyện.

Trì Nghiệm chưa từng viết tờ ghi chú đó. Lớp trưởng đã viết, để lùa cậu.

Cậu không kịp tính đến khả năng này, nhưng cậu biết: việc cậu ở chung với lớp trưởng một mình là một việc nguy hiểm.

Cậu vội chạy về phía cửa. Tay cậu vừa chạm nút cửa thì lớp trưởng chộp lấy cậu.

Sầm!

Cửa đóng lại, khóa trong.

Lớp trưởng áp cậu lên cánh cửa. Phía dưới của hắn đã trướng, giọng điệu da^ʍ dật:

– Tôi không chờ được nữa nên làm tại đây luôn đi.

Không chờ được đến tối, thế là hắn đòi làm tại đây.

Ngộ Tinh Diểu kéo cổ áo của cậu xuống. Vết tích mập mờ dạo trước đã nhạt màu, hắn tạo thêm vết mới.

Trên vùng xương quai xanh phía phải của Lê Nguyện có một vết bỏng do tàn thuốc đang cháy mà Trì Nghiệm dí đầu thuốc vào người cậu, vết bỏng ấy đã thành sẹo hình tròn.

Hắn liếʍ vết sẹo ấy. Bỗng chốc, mọi sức lực trong người cậu hóa thành làn nước xuân, cậu nhũn người dựa vào lòng hắn.

Lần làʍ t̠ìиɦ trước, hắn đã không quan tấm đến cảm nhận của cậu. Thế nên lần này, hắn mới biết vết sẹo này là điểm nhạy cảm của cậu.

Chính cậu cũng thấy bản thân nhạy cảm nhường nào. Trong lúc còn hơi tỉnh táo, cậu gọi hắn:

– Ngộ…

Cậu muốn đẩy ra khỏi người cậu, muốn giải thích rõ ràng với hắn. Chỉ là, hắn phát hiện điểm nhạy cảm của cậu thì tập trung tấn công nó, khiến cậu không thể nói rõ ràng được.

Hắn cứ liếʍ, rồi lại mυ'ŧ.

Cậu không thể chịu được nữa, bèn rên khẽ.

Lớp trưởng cạ thằng nhỏ rắn rỏi vào người cậu, cắn tai cậu, hỏi thầm:

– Đυ. Nguyện Nguyện ở đây có khiến Nguyện Nguyện nhớ hết những chuyện của Nguyện Nguyện với Trì Nghiệm ngay chỗ này không?

41.

Ngộ Tinh Diểu vân vê từ lưng quần Lê Nguyện xuống dưới. Cậu bắt lấy cổ tay hắn như muốn cản hắn lại:

– Lớp trưởng đừng… đừng như vậy… Mình… Mình không bán nữa mà…

– Ồ? Thế hả? – Hắn mặc kệ sức cào yếu nhớt của cậu mà đưa tay vào trong qυầи иᏂỏ cậu, rờ chim cậu – Lê Nguyện, đã làm đĩ thì đừng lập đền thờ trinh tiết chứ.

Lòng bàn tay hắn đầy vết chai do cầm bút nhiều, rờ đến đâu là chỗ đấy tê rần. Hắn vυ't từ đỉnh đầu tới phần bìu, xuống rồi lại lên, lên xong nắn đầu rồi lại tuốt xuống.

Cậu cương dần. Thấy chú chim chắc xương trong tay mình, hắn tự cho là bản thân đã quá hiểu chiêu trò của người đang tựa lòng hắn lúc này:

– Lạt mềm buộc chặt với tôi là một trò vô bổ, cậu thấy đúng không nào? Hay là cậu sợ tôi quỵt tiền?

Nói rồi hắn nhét tiền vào qυầи ɭóŧ của cậu, dán mình vào nửa thân dưới của cậu, hỏi tiếp:

– Này đã được chưa?

Hắn ép cậu nhập vào bể tình, ép cậu chìm trong làn kɧoáı ©ảʍ vô biên.

Cậu khá lạnh nhạt, cậu cũng chẳng tò mò với chuyện không hợp lứa tuổi của cậu nữa; cũng ít thủ da^ʍ, tầm ba bốn lần rồi thôi, chứ đừng nói là để người ngoài khiến cậu phê cậu ra.

Đối với cậu, tay hắn xa lạ, cơn sướиɠ xa lạ. Tuy chưa biết tay hắn sẽ còn lướt tới đâu, chỉ là lúc này hắn muốn vắt kiệt cậu, muốn giúp cậu lêи đỉиɦ.

Để rồi khi cậu sắp đạt đỉnh, hắn lại không cho cậu bắn. Hắn cứ chặn ngang đấy khiến cậu đang lâng lâng giữa trời thì bị mặt đất kéo tụt xuống. Cậu đã từng như thế bao giờ đâu, cả người khó chịu nên cậu ngọ nguậy.

Mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt thẫn thờ, con ngươi ươn ướt. Chợt, nước mắt cậu rơi, rơi vì uất ức, vì bị bắt nạt.

Cậu không thể đứng vững nữa, chân cậu nhũn ra. Hắn ôm eo cậu, đỡ cậu quỳ trên một miếng đệm rồi cởϊ qυầи cậu.

Hắn cầm cây bút lông đỏ lên, cắn nắp bút ra, viết một từ tiếng Anh trên đùi cậu.

Vị trí của cái từ này khá đặc biệt: muốn nhìn hết cả từ thì phải dạng chân cậu ra.

Cậu vẫn còn cương. Lưng cậu dán vào vách cửa lạnh lẽo, dưới đùi bị ngòi bút uốn lượn kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Một đốm lửa nhỏ có thể thiêu rụi cả cánh đồng cỏ; hắn còn khơi ngọn lửa trong lòng cậu lên như thế, cậu đành nhỏ giọng nỉ non.

Hắn quăng cây bút lông ra rồi đè lên người cậu:

– Nguyện Nguyện à, sau này có dịp thì cậu tự xăm mấy từ này đỏ lên nhé…

Sau đó, hắn kề vào tai cậu, vừa liếʍ vừa nhủ:

– Hợp với cậu lắm.

Hắn lỡ chắn ngang làn sóng tình trước của cậu nên giờ hắn bù lại.

Hắn thơm cổ cậu, nhá vết sẹo bỏng, mυ'ŧ hạt đậu nhỏ, cắn vào lườn eo, rồi lại hôn cậu.

Bị tấn công dồn dập như thế, cậu vừa khó thở vừa lêи đỉиɦ, luồng tinh trắng đặc sệt bắn vào lòng bàn tay hắn.

Hắn nâng một chân cậu lên, ngón tay thon dài quệt luồng tinh ấy qua những từ tiếng Anh đỏ chói, mơn trớn vài giây rồi bôi quanh lối vào chật hẹp.

Sau đó, hắn giữ đôi chân tựa vào cổ hắn, cạ ©ôи ŧɧịt̠ căng cứng lên lối vào của cậu. Và thúc vào.

Hắn đè lên cậu, nhắn nhủ:

– Rên hay lên xem nào! Trì Nghiệm đang chờ ngồi ngoài cửa…

Rồi hắn khựng lại, giọng điệu vui sướиɠ:

– Để nghe đấy.