Lão thái thái biết nếu lại nhắc tới chuyện này hắn liền muốn không kiên nhẫn, chỉ đành ấn không đồng hồ trước, dù sao ngày sau có rất nhiều thời gian.
Nghiêm Nhụy Đồng đạp bước chân nhỏ rầm rầm chạy về phía phòng khách, nhìn thấy lão gia tử liền xông tới, không coi ai ra gì hô to: "Ông cố nội~~"
Lão gia tử đứng dậy ôm cô đầy lòng, khuôn mặt già nua luôn luôn nghiêm túc khó nén được sự vui vẻ, cười ra tiếng: "Tiểu Ngoan trở về rồi à."
"Trở về rồi!"
Nghiêm Nhụy Đồng gật đầu lặp đi lặp lại.
Ông lão ôm cô ngồi xuống, dạy cô chào hỏi mọi người: "Còn nhận ra người này sao? Đây là bác họ của cháu, còn đây là cô họ..."
"Tiểu Nhụy Đồng đều lớn như vậy?"
Chu Vũ Quân cảm thán nói: "Cháu lớn lên thật sự là càng ngày càng xinh đẹp!"
Trong người thân ít nhiều cũng biết là đứa nhỏ này đầu óc không quá thông minh, Nghiêm Ngự Đông vẫn luôn bảo vệ con gái của mình thập phần nghiêm ngặt, nói đơn giản một câu, ngay cả người thân cũng rất hiếm thấy qua bộ dáng của cô, vì thế có lời đồn thổi rằng hắn không muốn vạch trần sự tồn tại của cô, sợ người ngoài biết liền làm mất thể diện của Nghiêm gia.
Chính là đáng tiếc bộ dạng này, nếu là đầu óc bình thường, có thể sinh ra đứa con xinh đẹp đến như vậy nên làm cho người ta kiêu ngạo nha.
Nghiêm Ngự Đông dìu lão thái thái sau đó mà đến, hướng trung lão nhân ngồi bên trái lão gia tử hô to bác họ, Chu Vũ Quân nhìn thấy hắn, lập tức kéo bạn trai đang ngồi ở bên cạnh đứng lên giới thiệu:
"Anh họ, đây là bạn trai của em, tên là Trầm Kính Chi."
Nghiêm Ngự Đông gập đầu: "Hân hạnh được gặp mặt."
Sau đó hỏi lại em họ: "Anh nghe lão thái thái nói qua là sang năm mới em dự định kết hôn?"
Chu Vũ Quân liếc nhìn bạn trai, nhút nhát nói: "Em cũng đang có kế hoạch này."
Nghiêm Ngự Đông gật gật đầu, đỡ lão thái thái ngồi xuống ghế ngồi, nói: "Có cái gì cần hỗ trợ cứ việc mở miệng, ngày hôn lễ nếu sớm đặt ra, anh sai người đem phòng yến hội trên tầng cao nhất của Tỉ Duyệt giữ lại cho em."
Khách sạn Tỉ Duyệt là sản nghiệp đứng tên của Nghiêm gia, cũng là khách sạn cao cấp nhất Hàn Thành.
Chu gia tuy rằng ở dưới sự che chở của Nghiêm lão thái thái vẫn luôn trải qua cuộc sống có thể nói là giàu có, nhưng cũng không có khả năng mắt cũng không chớp một cái liền lấy rất nhiều tiền đi tổ chức hôn lễ.
Mà câu nói hiện giờ của Nghiêm Ngự Đông chẳng khác nào làm cho bọn họ tiết kiệm được hơn mấy trăm vạn, Chu Vũ Quân tự nhiên vui mừng khôn xiết.
"Cám ơn anh họ rất nhiều."
Nghiêm Ngự Đông cười cười, nhìn về phía Trầm Kính Chi vẫn không nói gì, hỏi:
"Trầm tiên sinh hiện tại đang làm việc ở đâu?"
Đột nhiên bị gọi tên, Trầm Kính Chi đứng thẳng lưng, co quắp vội vàng nói: "Làm, làm việc trong ngành ngân hàng."
"Ngành tài chính sao?"
Nghiêm Ngự Đông nhìn một cái, nói:
"Rất tốt."
Trầm Kính Chi khiêm tốn nói: "Không có… em chỉ là một người làm công ăn lương mà thôi.”
Chu Vũ Quân lo lắng anh họ xem thường bạn trai, nhịn không được giải thích cho bạn trai: "Kính Chi mới ba mươi tuổi, hiện tại đã là phó quản lý nghiệp vụ, trong giới ngân hàng rất ít có phó quản lý nào trẻ tuổi đến như vậy!"
Nghiêm Ngự Đông nể mặt em họ, cũng nói đỡ vài câu:
"Vũ Quân từ nhỏ đã thông minh, tìm bạn trai tất nhiên cũng ưu tú..."
Nói xong, đột nhiên cảm giác góc áo bị người kéo một chút, hắn cúi đầu nhìn, Nghiêm Nhụy Đồng không biết từ lúc nào sờ đến bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng lại nói: "Ba ba, con đói! ”