Chó Hoang

Chương 109: Hoa hồng

Cô khỏa thân.

Hứa Miên Hoan cắn môi, kẹp chặt đôi chân đang có ý đồ xấu xa, trong mắt tràn ngập nịnh nọt, nếu không phải cô đang run thì có lẽ cơ thể trắng như tuyết kia sẽ giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích sạch sẽ chưa từng dính bụi bẩn.

Nghĩ đến đây, Tống Nịch Ngôn chậm rãi đi đến gần cô gái đang run rẩy co ro trong góc giường, anh cúi xuống, dùng bàn tay trắng nõn chạm vào mặt cô, cười dịu dàng: “Em run sao?”

Nghe vậy Hứa Miên Hoan lại càng sợ hãi hơn, cô không dám trả lời anh, cũng không dám ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, khi cụp mắt xuống, cô phát hiện bó hoa hồng vẫn kẹt trong tay của chàng trai.

Cô không nhìn thấy nhụy hoa, ánh mắt của Hứa Miên Hoan chỉ nhìn thấy những cánh hoa đang cụp lại, giống như bị rỉ sắt đốt cháy, trở nên đỏ đậm.

Tống Nịch Ngôn từ từ bóc từng cánh hoa ra.

Những cánh hoa gấp lại bị niêm phong ban đầu đang dần bị phá vỡ, hết nếp gấp này chuyển sang nếp gấp khác.

Hứa Miên Hoan vẫn còn đang nơm nớp lo sợ khi bị ép phải dang rộng hai chân, Tống Nịch Ngôn không kiên nhẫn mà liếc nhìn cô, vươn tay ra, vô cảm chọc vào đầṳ ѵú của cô, kɧoáı ©ảʍ tê dại chớp nhoáng chạy qua các dây thần kinh khiến Hứa Miên Hoan mất đi cảm giác, mãi cho đến khi phía dưới bị nhét một cánh hoa hồng.

Sự lạnh lẽo từ nơi riêng tư âm thầm tiết lộ ý đồ của anh, cô hoảng sợ nhìn chằm chằm động tác của Tống Nịch Ngôn, đôi môi run rẩy yếu ớt cầu xin sự thương xót: “Đừng...”

Tống Nịch Ngôn tạm dừng lại, giọng điệu không mặn không nhạt nhưng lại mỉm cười: “Em lặp lại một lần nữa.”

Trong giọng nói có chứa uy hϊếp khiến cô không dám phản kháng.

Hứa Miên Hoan đau đớn, trơ mắt nhìn lỗ huyệt của mình bị cánh hoa hồng xâm nhập, lúc đầu còn có thể đếm số cánh hoa hồng theo động tác của anh, nhưng sau đó hoa hồng trong lỗ nhỏ bắt đầu ướŧ áŧ, ý thức của cô cũng dần mờ đi.

Môi âʍ ɦộ nhỏ hẹp, ướŧ áŧ đã nuốt chửng nhiều dị vật, ví dụ như dươиɠ ѵậŧ thô to của chàng trai, ví dụ như gậy mát xa cứng rắn, ví dụ như trứng rung, nhưng cô chưa từng thử qua cánh hoa mềm mại rực rỡ như vậy, Hứa Miên Hoan không thể nào diễn tả cảm giác khó chịu kỳ lạ này, cô giống như đang dẫm lên những cánh hoa mềm mại, du͙© vọиɠ của cô treo lơ lửng trong không trung.

Cô chỉ biết ngượng ngùng, nhưng cô không thể nhìn thấy cảnh tượng trong hoa huyệt, vì thế không biết lúc này nó gợϊ ȶìиᏂ đến mức nào.

Hai mắt Tống Nịch Ngôn đỏ bừng, hơi thở dồn dập không thể kiềm chế, môi âʍ ɦộ không có răng cho nên chỉ có thể kẹp lấy cánh hoa hồng, hòa với nó tạo lên một cảm giác khơi gợi khác.

“Hoan Hoan.” Anh hưng phấn cúi người xuống, thì thầm bên tai cô, “Hình như cánh hoa tìm được luống hoa mới...”

Màu sắc của hoa đậm hơn, tiểu bức của cô cũng hồng hơn, trông cực kỳ giống như hoa hồng nuốt chửng âʍ ɦộ nhỏ đáng thương của cô. Tống Nịch Ngôn không khỏi suy nghĩ, nếu lúc này khóa chặt hai chân của cô, liệu những cánh hoa hồng bị gấp này sẽ nở rộ, âʍ ɦộ của cô sẽ là một nhụy hoa mới toanh.

Có lẽ sẽ không.

Khi ngón tay của anh chọc vào, Tống Nịch Ngôn mới nhận ra dịch xuân nồng nàm của cô gái đã thẩm thấu vào cánh hoa, tạm dừng một lúc, Tống Nịch Ngôn nhếch môi.

Anh quên mất

Hoan Hoan nhiều nước như vậy, sao có thể kẹp chân được.

Tống Nịch Ngôn nghiêng đầu, trong đôi mắt hoa đào có vẻ dụ dỗ ngây thơ: “Em nhiều nước quá, liệu cánh hoa có trôi ra ngoài không? Để anh chặn lại cho em nhé, được không?”

Giọng điệu tăng cao, nhưng không phải một câu hỏi ý kiến.

Thậm chí Hứa Miên Hoan còn chưa mở môi thì vật nóng bỏng đã không hề do dự mà đâm vào, Hứa Miên Hoan bật ra tiếng rêи ɾỉ giống như khóc như cười.

Cánh hoa...Cánh hoa bị đẩy vào sâu hơn.

Hứa Miên Hoan chưa từng làʍ t̠ìиɦ kiểu này, cô thậm chí còn không phân biệt được mình đang làʍ t̠ìиɦ với Tống Nịch Ngôn hay là cánh hoa hồng. Cánh hoa không hề nhọn, nhưng cũng không quá mềm mại, vài lần lướt qua điểm G của cô, sự tê liệt lúc đó khiến Hứa Miên Hoan gần như lêи đỉиɦ, nhưng ham muốn của cô vẫn chưa được thỏa mãn.

Lặp đi lặp lại vài lần, Hứa Miên Hoan không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ giống như tra tấn đó nữa, hàng mi của cô run rẩy, khàn giọng nói: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi, Tống Nịch Ngôn, tôi thật sự không dám nữa, tôi thật sự không dám...nữa...”

Tống Nịch Ngôn đột nhiên dừng lại.

Anh cụp mắt xuống, yên lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên giữ cằm của cô, cười một cách khó hiểu: “Em không nên xin lỗi anh.”

Hứa Miên Hoan ngơ ngác nhìn anh.

Tống Nịch Ngôn không vội trả lời cô, anh thẳng lưng, tùy ý đâm vào hoa huyệt, Hứa Miên Hoan khoa trương cho rằng những cánh hoa trong tiểu huyệt cùng với hoa tâm đang bị anh gϊếŧ chết vào lúc này.

Cô nặng nề hừ một tiếng, đây là giây phút ý loạn tình mê nhất, nhưng Tống Nịch Ngôn lại cố tình gằn từng chữ vào lúc này: “Em nên xin lỗi cha mẹ mình. Hoan Hoan à, em chỉ lo chạy trốn cho bản thân, không quan tâm xem những người vô tội có thể bị liên luỵ hay không,” Anh nhìn cô với nụ cười tàn nhẫn, “Hứa Miên Hoan, nói thế nào thì em cũng là một người ích kỷ.”

Anh hài lòng nhìn biểu cảm nhát gan của cô dần thay đổi.

Cuộc sống của Hứa Miên Hoan mười mấy năm qua không quá tốt đẹp, cuộc sống sau năm cô tám tuổi hoàn toàn là một bi kịch, nhưng cô chưa từng oán trách trời đất, cô vẫn lạc quan với những kỳ vọng tốt nhất cho tương lai.

Cô không phải là dáng vẻ không chịu nổi trong miệng anh, chắc chắn không đúng.

“Chẳng lẽ em cho rằng mình là người tốt?” Lúc này Tống Nịch Ngôn lại bắt đầu hướng dẫn từng bước một, lời nói thốt ra khỏi miệng lạnh lùng đến mức khiến trái tim cô run lên: “Cái em học được là yếu đuối chứ không phải tốt bụng. Hứa Miên Hoan, thật ra cho tới bây giờ anh và em chưa từng là trái ngược nhau.”

Hứa Miên Hoan không thể chịu được việc anh nói mình và anh là cùng một loại người.

Giờ khắc này, liều lĩnh gϊếŧ chết tất cả sợ hãi, đau đớn cùng vui sướиɠ, cô phẫn nộ trừng mắt nhìn anh: “Cậu câm miệng.”

Tống Nịch Ngôn nhướng mày, không làm theo lời cô mà nói tiếp: “Hóa ra trong lòng Hoan Hoan cũng nghĩ như vậy, lúc quyết định bỏ trốn, thật ra em cũng nghĩ đến Hứa Trung và Từ Nịnh, thật ra em biết rõ hậu quả, nhưng em vẫn lựa chọn làm như vậy, Hoan Hoan hiểu tại sao mình lại làm như vậy không?”

Hứa Miên Hoan chưa từng hy vọng bản thân bị điếc như vậy vào lúc này, vì thế cô chủ động kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, Tống Nịch Ngôn không kịp phòng bị, anh kêu một tiếng, giọng nói trở nên khàn hơn: “Lúc đó em không hề yếu đuối mà là ích kỷ.”

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, Tống Nịch Ngôn hài lòng nhìn thấy sự tuyệt vọng dâng lên trong mắt cô gái, anh vừa cười vừa đâm thật sâu, lập tức dùng giọng điệu dỗ dành nói bên tai cô: “Hãy ở cùng với anh đi, nếu em yếu đuối thì em không nên xúc động phản kháng anh như vậy. Nếu em tốt bụng, em không nên bỏ rơi gia đình và bạn bè của em.”

Nói xong, anh bắt đầu đâm thọc một cách thô bạo, cánh hoa vốn đã ướt sũng ngày càng lún sâu hơn, thậm chí Hứa Miên Hoan còn không dám thở mạnh, cô sợ cánh hoa sẽ hoàn toàn tiến vào trong cơ thể mình.

Lý trí của cô như cánh hoa trong tiểu huyệt, lênh đênh, chìm trong dòng nước lũ, nó tồn tại nhưng vẫn đang mơ hồ xử lý những thông tin cuối cùng.

Cô không ích kỷ.

Có phải cô không nên chạy trốn không?

Nếu cô không chạy trốn, có phải cô sẽ không cần phải đối mặt với cơn thịnh nộ của anh, Hứa Trung và Từ Ninh cũng không trở thành công cụ anh dùng để đe dọa không?

Vào lúc Hứa Miên Hoan bối rối nhất, cô đột nhiên nhớ ra hôm nay là ngày thi đại học cuối cùng.

Nó không nên “nếu” như vậy.

Nếu cô chưa từng gặp Tống Nịch Ngôn thì đáng lẽ đây là ngày tự do và vui vẻ nhất trong suốt ba năm cấp ba, hiện tại cô đáng lẽ nằm trên sô pha xem TV, hoặc cùng bạn bè của mình lang thang trong trung tâm thương mại, hoặc đi ăn cơm với bố mẹ để chia sẻ những câu chuyện thú vị trong kỳ thi.

Anh dựa vào đâu mà muốn dùng sự ác độc của mình để bóp méo sự liều lĩnh nhất thời của cô, vì sao cô lại coi suy đoán của anh là sự thật?

Nhưng Hứa Miên Hoan không nói gì, cô chấp nhận làʍ t̠ìиɦ với anh, tỏ ra mất trí như thường lệ, chỉ là sau khi kết thúc, Tống Nịch Ngôn vùi vào vùиɠ ҡíи của cô, tập trung moi hết cánh hoa hồng ra thì Hứa Miên Hoan yếu ớt nhìn chằm chằm mái tóc đen nhánh của chàng trai, ánh mắt trống rỗng: “Tống Nịch Ngôn, trên đời này không có người nào kiêu ngạo hơn cậu.”

“Thật không?” Anh không ngẩng đầu, giọng điệu thản nhiên, “Đó là bởi vì anh có tư cách.”