Thích Anh Có Tiền

Chương 16: Anh lãnh cảm sao? ( H )

Chương 16 Anh lãnh cảm sao? ( H )

Mắt Cẩm Sắt đỏ hoe nhìn Ngôn Giác, Ngôn Giác cắn răng, “Không làm nữa”, anh rút côn ŧᏂịŧ cương cứng ra, tiểu huyệt lặng lẽ chảy ra chất lỏng, môi huyệt tách ra, thịt huyệt ngược lại nhanh chóng co rụt lại...

“Ngôn Giác... Anh có phải... Lãnh cảm hay không!” Cẩm Sắt tức giận.

Ngôn Giác nhíu mày, trong đầu đầy dấu chấm hỏi, “Cẩm Sắt, mẹ nó, anh không phải đau lòng em sao!”

“Mẹ nó, còn hối hận nữa chứ! Không phải em để anh tiến vào sao!” Cẩm Sắt tức giận, đạp một chân lên bả vai anh, một chân này còn không có mạnh bằng người khác đánh anh một chút.

Ngôn Giác bật cười, “Bảo bối, nguyên lai là như vậy a... Không phải là anh không biết sao.”

Ngôn Giác ôm Cẩm Sắt vào trong ngực, Cẩm Sắt dạng hai chân để bên hông anh, cô xoắn mông cọ xát côn ŧᏂịŧ, côn ŧᏂịŧ cứng rắn ma sát tiểu huyệt mềm mại.

“Ngôn Giác, anh là lãnh cảm sao? Nói không làm liền không làm.” Cẩm Sắt bất mãn cắn bả vai anh.

“Hiện tại anh đã biết, nói ngược sao... hiện tại anh đã hiểu.” Ngôn Giác cầm côn ŧᏂịŧ sắp nổ tung loát hai lần, nhắm ngay tiểu huyệt mềm mại của cô, kéo cô chậm rãi ngồi xuống.

“Ưʍ...” Cẩm Sắt hơi run rẩy, loại cảm giác này làm cô có chút sợ hãi.

Côn ŧᏂịŧ ở trong tiểu huyệt trừu động, thịt mềm bị đẩy ra từng tầng từng tầng, gắt gao hút chặt côn ŧᏂịŧ, Ngôn Giác vuốt ve thân thể mềm mại trơn bóng của cô, cắи ʍút̼ núʍ ѵú trước mặt, “Bảo bối, sao em lại mềm như vậy? Vυ' nhỏ của em làm bằng cái gì? Nước sao.”

“Anh đừng nói lung tung...” Cẩm Sắt cào lưng anh.

“Được, anh không nói, anh làm...”

Cả người Cẩm Sắt run rẩy mềm nhũn ra, ôm chặt Ngôn Giác, mặc cho anh liên tục đâm thọc.

“Bảo bối, tiểu huyệt của em có thể a, đem côn ŧᏂịŧ của anh đều ngậm gắt gao.” Ngôn Giác vỗ vỗ cái mông nhỏ căng tròn mềm mại trắng nõn.

“A a a! Đâm thủng!” Cẩm Sắt vỗ bả vai anh, không khỏi kêu ra tiếng.

“Chậc, thủng không được, em đừng kẹp, em muốn bẻ gãy anh...” Ngôn Giác còn chưa nói xong, thân thể cô gái trên người anh đột nhiên run rẩy, chất lỏng cọ rửa qυყ đầυ, thịt mềm chặt chẽ hút lấy côn ŧᏂịŧ.

Ngôn Giác thở ra một hơi, tay anh vuốt ve làn da mềm mại trên lưng cô, hưởng thụ tiểu huyệt hút chặt.

“Bảo bối... Thoải mái sao...” Ngôn Giác nắm lấy mông thịt mềm mại, nhẹ nhàng trừu động.

“Thoải mái...” Cẩm Sắt kiều nhuyễn nhẹ giọng trả lời.

Cẩm Sắt cảm thấy thắt lưng đau quá, “Ngôn Giác ~ Em không muốn như vậy...” Cẩm Sắt nhỏ giọng nói.

Ngôn Giác đặt cô nằm xuống, dùng tư thế nguyên thủy nhất hung hăng thao cô...

“Ưʍ... Ngôn... Nhẹ chút ~ “ Cẩm Sắt nắm lấy bàn tay bên hông, không khỏi hô lên.

“Bảo bối, rêи ɾỉ không phải kêu như thế...” Ngôn Giác cười.

“Tiểu huyệt của em không phải nói như thế, em nhìn nó kẹp lại chặt, lại còn chảy rất nhiều nước...”

Cẩm Sắt nơi nào nghe qua những lời này, đỏ bừng cả khuôn mặt nhìn anh chằm chằm.

“Còn nhìn anh à? Bảo bối, em có biết bây giờ em đang bị anh thao không.” Ngôn Giác bật cười, động tác có chút thô bạo tăng tốc thao lộng cô...

“Ô ô... Ngôn... A... Chậm một chút... Muốn thủng... A...” Cẩm Sắt cảm thấy chính mình muốn bị đâm thủng, nắm chặt tay anh.

“Bảo bối, sẽ không thủng...” Ngôn Giác nhìn cô tao như thế, cũng không khống chế bản thân, nửa quỳ nhún eo, hung ác cắm vào trong tiểu huyệt phấn nộn mềm mại, côn ŧᏂịŧ cắm rút mang theo thịt mềm hồng phấn, tinh hoàn va đập làm cho da thịt trắng nõn trở nên đỏ bừng, có thể thấy được dùng bao nhiêu sức lực.

“Ngôn Giác... Ngôn Giác!! Từ bỏ!! Từ bỏ!” Cả người Cẩm Sắt run rẩy, cao trào liên tục, nắm chặt ga giường dưới thân, thừa nhận nam nhân thao lộng.

Côn ŧᏂịŧ to lớn mỗi lần ra vào đều sẽ mang theo thịt mềm, qυყ đầυ mang theo thịt mềm cắm vào miệng tử ©υиɠ, chỗ giao hợp của hai người trong thời gian dài cắm rút, xuất hiện bọt trắng...

“Bảo bối, vừa rồi em không phải nói như thế, không phải để anh chơi em sao? Anh đang thực hiện lời hứa đây.” Ngôn Giác giữ chặt bắp đùi trắng nõn mềm mại của cô, điên cuồng đâm thọc tiểu huyệt, lần sau mạnh hơn lần trước.

“A a a... Ngôn... A!” Cẩm Sắt nắm lấy cánh tay anh, cả người run rẩy đạt tới cao trào.

“Anh lãnh cảm sao? Em nghiệm hàng một chút chẳng phải sẽ biết sao, bảo bối!” Eo Ngôn Giác nhanh chóng trừu động, tiếng ba ba ba bên trong căn phòng không ngừng vang lên.

“Em, em sai rồi... Ngôn Giác... Chậm một chút... Em không thể chịu được... A... Em...” Cẩm Sắt bị thao đến mắt đỏ bừng, không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Xương mu của Ngôn Giác va chạm vào bắp đùi trắng nõn mềm mại của cô, côn ŧᏂịŧ cắm sâu vào miệng tử ©υиɠ.

“Bảo bối... Anh muốn bắn!! Anh bắn vào bên trong được không!”

“Không! Không muốn ~ Không muốn ~” Tay Ngôn Giác ôm chặt vòng eo mềm mại, Cẩm Sắt muốn trốn cũng trốn không thoát.

“Anh rút ra không được!! Bảo bối!! Đều bắn cho em!! Đều cho tiểu huyệt của em!!!”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào chỗ sâu nhất, cả người Cẩm Sắt run rẩy, hai chân trắng nõn mềm mại run rẩy không còn chút sức lực, Ngôn Giác hôn đôi môi mềm mại của cô, không có rút côn ŧᏂịŧ ra, hưởng thụ cảm giác bị tiểu huyệt mυ'ŧ chặt.