Chương 17 Anh để em nhìn ( Cao H )
“Bảo bối, sức lực câu dẫn anh đâu?” Ngôn Giác ôm Cẩm Sắt, khẽ cười.
“Từ bỏ... Ngôn Giác... Không muốn...” Cẩm Sắt đẩy phần bụng anh, bàn tay mềm mại gãi ngứa anh, làm côn ŧᏂịŧ Ngôn Giác lại có chút cương cứng.
“Được rồi, đừng lộn xộn, anh mang em đi tắm rửa...” Ngôn Giác ôm Cẩm Sắt lên.
Trong phòng tắm, Cẩm Sắt vịn bả vai Ngôn Giác, cả người run rẩy... Cánh tay anh căng cứng, ngón tay ở bên trong tiểu huyệt móc ra tϊиɧ ɖϊ©h͙...
“Không muốn... Ngôn Giác... A a...” Hai chân Cẩm Sắt run dữ dội hơn.
“Không muốn cái gì? Anh chưa có chơi em đâu, kêu thành như vậy làm cái gì, không đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ móc ra...” Côn ŧᏂịŧ của Ngôn Giác cương cứng đến không được, nghe tiếng cô rêи ɾỉ, mẹ nó, lại không thể thao.
“Bảo bối, em nhìn dâʍ ŧᏂủy̠ của em...” Theo hai ngón tay ở trong thịt huyệt ra vào, mang ra từng mảnh từng mảnh chất lỏng cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙...
“Không muốn... Ngôn Giác... Anh là chó...” Cả người Cẩm Sắt không có sức lực nắm lấy bả vai anh.
“Chó? Vậy em là cɧó ©áϊ của anh?” Ngôn Giác nhìn Cẩm Sắt còn có sức lực, híp mắt cười.
“A... Ngôn Giác... Từ bỏ... Em không còn sức lực.” Cả người Cẩm Sắt bị đặt dựa vào gạch men sứ, bên trong phòng tắm có chút sương mù.
“Anh nhìn miệng nhỏ của em rất có sức lực, bảo bối, làm một lần nữa, anh muốn chơi em.” Ngôn Giác bắt lấy một chân của cô vòng qua eo anh, qυყ đầυ chậm rãi trượt lên trượt xuống cọ sát môi huyệt và hạt le, cọ sát mấy lần đều không có cắm vào.
“Ngôn Giác... Anh đừng như vậy ~” Cẩm Sắt đứng bằng một chân, có chút bất lực nhón chân lên, nắm chặt bả vai anh, bị qυყ đầυ đỉnh phá có chút trống rỗng.
“Đừng nhúc nhích! Tiểu huyệt cùng chủ nhân giống nhau đều không nghe lời, anh phải trừng trị nó thật tốt...” Ngôn Giác cầm qυყ đầυ chậm rãi cắm tiến vào lỗ huyệt.
“A......” Cẩm Sắt cảm thụ được côn ŧᏂịŧ to lớn nóng bỏng đang cắm vào tiểu huyệt, cả người có chút khẩn trương.
“Đừng kẹp!” Ngôn Giác vỗ vỗ cái mông thịt căng tròn mềm mại của cô, ấn cái mông thịt, đem côn ŧᏂịŧ cắm vào...
Qυყ đầυ thô to chen vào trong khe thịt mềm mại, thịt huyệt ấm áp đè ép côn ŧᏂịŧ, qυყ đầυ phá vỡ tầng tầng thịt mềm đem nếp gấp đều căng đầy...
“A! Ngôn Giác...... Quá sâu!!” Cẩm Sắt nhón mũi chân lên, vỗ cánh tay Ngôn Giác.
“Sâu? Anh còn chưa có cắm vào hết đâu, tiểu huyệt kẹp anh quá sướиɠ rồi... Bảo bối, em xem một chút tiểu huyệt của em... Là thế nào ăn anh.”
Cẩm Sắt cúi đầu xuống, thị giác bị xung kích, tiểu huyệt phấn nộn sưng lên, cánh môi phấn nộn bị tách ra, côn ŧᏂịŧ màu đỏ tím nhét đầy tiểu huyệt, tiểu huyệt bị cắm thành chữ O giống như muốn bị căng nứt, một phần côn ŧᏂịŧ còn ở bên ngoài, trên lôиɠ ʍυ rậm rạp còn có dịch nhờn của cô...
“Tê...” Ngôn Giác đột nhiên bị tiểu huyệt kẹp chặt, suýt chút nữa liền bắn.
“Anh để em nhìn, chứ không bảo em kẹp anh.”
“A... Cắm tới!” Cẩm Sắt thét lên, phần bụng bị côn ŧᏂịŧ đỉnh nhô lên.
“Kêu cái gì? Giữ lại chút sức lực để anh làm em...” Ngôn Giác cười lớn, đè ép cô, dưới thân bắt đầu mãnh liệt va chạm.
“Ách... A... Ngôn... Chậm chút...” Cẩm Sắt bất lực chống chân, nhưng tất cả trọng tâm đều là anh làm chủ đạo, Cẩm Sắt bị thao cả người run rẩy, eo không ngừng ưỡn lên đón hùa động tác của anh, đạt tới cao trào.
“Bảo bối, chậm một chút không thoải mái được.” Ngôn Giác xoa bóp nhào nặn núʍ ѵú cô, gặm cắn cái cổ trắng nõn, một lần mạnh hơn một lần.
“Quá... Quá nhanh!! Ngôn!! A a a!!” Cẩm Sắt run rẩy lần nữa đạt tới cao trào, bờ mông nâng cao lên, Ngôn Giác rút côn ŧᏂịŧ ra, côn ŧᏂịŧ to lớn dữ tợn, phía trên còn dính rất nhiều chất lỏng.
Cẩm Sắt không còn sức lực dựa vào gạch men sứ, anh xoay người cô áp vào tường, ôm chặt eo nhỏ thon mềm, qυყ đầυ cọ sát thịt mềm cắm vào tiểu huyệt.
“A......” Tư thế tiến vào từ phía sau dễ dàng cắm tới miệng tử ©υиɠ.
“Bảo bối, tiểu huyệt của em sao lại chặt như thế? Còn có thể ăn hết côn ŧᏂịŧ của anh...” Ngôn Giác ở trên lưng cô ấn xuống từng dấu hôn, côn ŧᏂịŧ chậm rãi cắm lộng.
“Ưʍ... Ngôn Giác... Anh đừng nói nữa ~” Cẩm Sắt lắc eo, không muốn nghe anh nói những lời này...
“Được, anh không nói, anh làm...”
Ngôn Giác nắm lấy eo thon mềm, ngón tay đè thắt lưng cô, cái mông nhỏ trắng nõn vừa tròn vừa vểnh, lúc phần bụng đè lên mông, mông thịt sẽ rung lắc qua lại, đôi mắt Ngôn Giác bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đỏ ngầu, nhịn không được đánh “Bốp bốp...” lên cái mông đang câu dẫn anh.
“A... Đau...Anh...Ưʍ...” Cẩm Sắt ăn đau, bất mãn rêи ɾỉ.
Côn ŧᏂịŧ của Ngôn giác bị tiếng rêи ɾỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng cương to, tăng nhanh tốc độ xuyên xỏ tiểu huyệt.
“A... Ưʍ... Ngôn Giác... Ngôn Giác...” Phần bụng va chạm bờ mông trắng nõn, khe mông bị đυ.ng đỏ lên, dâʍ ɖị©ɧ chỗ giao hợp của hai người văng tung tóe.
“Bảo bối, lúc câu dẫn anh em cũng không phải thế này...” Cơ bắp Ngôn Giác căng cứng, ôm chặt eo cô, hận không thể thao chết cô, qυყ đầυ đẩy ra thịt mềm cắm vào miệng tử ©υиɠ, thịt huyệt tầng tầng co rút, điên cuồng mυ'ŧ chặt.
“Từ bỏ... Ngôn Giác ~”
“Không muốn!? Bảo bối, nói ngược lại sao?” Giọng Ngôn Giác khàn khàn khác với lúc bình thường, có chút gợi cảm khó hiểu.
Côn ŧᏂịŧ cương to ở trong tiểu huyệt thọc tới thọc lui, mang theo chất lỏng ra vào, trên lôиɠ ʍυ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, côn ŧᏂịŧ lấp kín mỗi một ngóc ngách trong tiểu huyệt, căng ra tất cả nếp gấp.
“A a!! Ngôn Giác!! Em tới!! Em a a a.” Cẩm Sắt nắm lấy tay anh, muốn bị thao chết.
“Tới? Bảo bối, anh còn chưa tới đâu.” Chất lỏng nóng ướt cọ rửa qυყ đầυ, Ngôn Giác không quan tâm cô vừa mới cao trào, côn ŧᏂịŧ rút ra tới cửa huyệt lại thô bạo cắm vào, thao lộng vừa hung ác lại mãnh liệt.
“A a!! Không muốn!! Không!” Qυყ đầυ cắm đến một chỗ nào đó, còn đang dư vị cao trào thịt huyệt đột nhiên căng cứng, Cẩm Sắt khàn giọng kêu lên.
Ngôn Giác lộ ra nụ cười xấu xa, cánh tay nắm chặt eo thon, côn ŧᏂịŧ điên cuồng cắm vào tiểu huyệt, mỗi lần ra vào đều cắm mạnh vào chỗ kia, tiểu huyệt co rút càng ngày càng chặt... Tần suất nhanh chóng.
“A!! Ngôn Giác... Ngôn Giác... Không muốn...” Cẩm Sắt nắm lấy cánh tay anh, cả người run rẩy, trong huyệt phun ra chất lỏng trong suốt, mắt Ngôn Giác đỏ ngầu, “Bảo bối? Để anh thao đi tiểu?” Anh ôm lấy bụng dưới cô, không cho cô ngã xuống.
Côn ŧᏂịŧ lần nữa chen vào trong tiểu huyệt, thịt huyệt còn đang co cút, hút chặt côn ŧᏂịŧ của Ngôn Giác.
“Bảo bối... Thoải mái sao?” Ngôn Giác ôm nhỏ eo thon mềm, côn ŧᏂịŧ ba ba va chạm.
“Quá nhanh! Ngôn Giác... Anh bắn nhanh lên!!” Mắt Cẩm Sắt đỏ bừng, cảm giác muốn chết mất.
Côn ŧᏂịŧ của Ngôn Giác cắm sâu vào miệng tử ©υиɠ, điên cuồng đong đưa eo, bàn tay to xoa bóp núʍ ѵú, niết mạnh đầṳ ѵú cứng rắn...
“Bảo bối, đều bắn cho em!” Ngôn Giác thở hổn hển, qυყ đầυ cắm vào tử ©υиɠ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, anh ôm chặt eo Cẩm Sắt, không cho cô ngã xuống.
“Khóc cái gì bảo bối, thoải mái khóc?” Ngôn Giác rút ra côn ŧᏂịŧ nửa mềm, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng từ cửa huyệt phấn nộn chảy ra, chảy xuống trên đùi...
Hai mắt Cẩm Sắt đỏ bừng, nước mắt đều chảy ra.
“Vương bát đản...” Cẩm Sắt cũng không dám nói gì, chỉ khóc đánh bả vai anh.
Ngôn Giác cười khẽ, tắm rửa sạch sẽ cho cô, hai người tắm rửa xong, anh ôm cô lên phòng ngủ trên lầu đi ngủ.