Lâm Phàm thở dài nói: "Đồ nhi, tình yêu nam nữ vốn là khổ ải, đây chính là nguyên nhân vi sư vẫn luôn bế quan."
"Nhưng vì sao... Nhiều giai nhân chủ động tìm ngài như vậy, mà ta chỉ thích một nữ tử, nhưng đối phương lại..."
Tuân Trường An khóc đến cứ phải gọi là đau lòng gần chết.
Hắc Ngục Kê đang ngủ gật dưới một thân cây giữa sườn núi nghe được, lật người.
"Kẻ ngu si, tu luyện thật tốt không được sao..."
Hắc Ngục Kê hừ hừ nói. Sau khi ăn Chu Đấu, nó có thể cảm giác rõ ràng được huyết mạch của mình đang lột xác. Nó rất hưng phấn, nó cảm giác mình sẽ trở nên rất cường đại.
"Thậm chí nó đã bắt đầu kỳ vọng tình cảnh Hỗn Độn Thiên Cẩu quay về khiêu chiến nó.
Cẩu trứng!
Đến lúc đó để ngươi hiểu sự lợi hại của “kê ba"
Bên kia.
Đối mặt với câu hỏi của Tuân Trường An, Lâm Phàm bình tĩnh nói: "Đơn giản là do vi sư mạnh mẽ. Trên đời này cường giả vi tôn, nếu ngươi là thiên hạ đệ nhất, vị nữ tử kia há có thể không yêu ngươi? Tu vi của ngươi chỉ thường thường, lớn lên còn xấu xí, nàng có gì để yêu ngươi? Có gì để thật lòng với ngươi?"
"Thật lòng là vật không đáng tiền nhất trên đời này!"
"Tu luyện Tuyệt Tình Phi Kiếm vi sư truyền thụ cho ngươi cho tốt, kiếm này sẽ giúp ngươi trở thành thiên hạ đệ nhất!"
Nghe vậy, Tuân Trường An ngẩng đầu, gương mặt chảy đầy nước mắt nước mũi lại càng xấu hơn. Lâm Phàm thấy mà thiếu chút nữa quay đầu.
Hắn bỗng có thể hiểu được Thiến nhi.
Chẳng qua hết thảy đều là nồi của thần phật, bọn hắn cố ý khiến Tuân Trường An trở thành xấu như vậy.
Lâm Phàm từng thử thay đổi tướng mạo của Tuân Trường An, nhưng rất nhanh nó đã khôi phục thành gương mặt xấu, vô cùng quỷ dị.
Tuân Trường An trừng to mắt, kích động hỏi: "Thật?"
"Vi sư có gì phải lừa ngươi?"
Người khác nói lời này chắc chắn Tuân Trường An sẽ không tin, nhưng Lâm Phàm nói hắn ta lại tin.
Dựa theo hiện nay, Lâm Phàm đúng là nhân vật cường đại nhất trong nhận thức của hắn ta.
Ngẫm lại thái độ của Hình Hồng Tuyền đối với Lâm Phàm, Tuân Trường An lập tức cảm thấy nóng bỏng.
Tuyệt Tình Phi Kiếm!
Ta nhất định phải tu luyện nó tới cực hạn!
Lâm Phàm không nhiều lời, có mấy lời nói nhiều ngược lại sẽ trở nên sáo rỗng.
Thật ra những lời hắn nói cũng không phải sai hoàn toàn.
Con người vốn là một loại tồn tại rất ti tiện, khi ngươi nhỏ yếu ngươi chướng mắt với sự thật lòng, chỉ muốn trở nên cường đại. Nhưng khi ngươi mạnh mẽ rồi ngươi lại theo đuổi thật lòng.
Lâm Phàm xuống núi đi tìm Hắc Ngục Kê, sau khi xác định Hắc Ngục Kê không có chuyện gì rồi mới về lại Tiên Thiên động phủ.
Sau khi bị Chu Tước thù hận, Lâm Phàm lại có cảm giác cấp bách.
Tuy hiện tại Chu Tước không thể xuống đây, nhưng ngộ nhỡ sau này nó có thể xuống thì sao?
Hắn nhất định phải tranh thủ thời gian biến cường.
Ba năm sau.
Chuyện thần thú Chu Đấu tập kích Ngọc Thanh tông đã kết thúc, trong Ngọc Thanh tông có rất ít người nhắc tới chuyện này, chẳng qua trong tu chân giới lại rung chuyển.
Khi Chu Đấu cuốn tới Đại Yến, tràng diện cực lớn, rất nhiều người đều thấy được.
Trong Ngọc Thanh tông cũng có mật thám của các đại tông môn. Sau khi biết được Chu Đấu bị Trảm Thần trưởng lão trực tiếp miểu sát, bọn họ sợ đến không dám sinh lòng xấu xa gì nữa, chỉ có thể kết giao với Ngọc Thanh tông, tận lực không kết thù kết oán.
Trong Ngọc Thanh tông cũng không có mật thám yêu tộc, tình báo của các tông cũng không thông báo công khai, cho nên cái chết của Chu Đấu là cơ mật trong một vòng nhỏ, đám yêu quái không nghe ngóng được.
Điển Túc Yêu Vương lại rất tò mò không biết Chu Đấu đi đâu, chẳng lẽ sự mất tích của nó có liên quan tới Ngọc Thanh tông?
Lần đầu tiên Điển Túc Yêu Vương nảy sinh kiêng kỵ với Ngọc Thanh tông.
Cái tông môn này không đơn giản!
Một ngày này.
Lý Khanh Tử tới thăm hỏi Lâm Phàm.
Hắn ta đi tới trước mặt Lâm Phàm, còn chưa mở miệng Lâm Phàm đã nói trước: "Mấy chuyện cơ duyên đừng tới tìm ta, ta sẽ không đi!"
Lý Khanh Tử giả vờ ho khan một tiếng, nói: "Lần này không phải chuyện tốt."
Lâm Phàm nhíu mày, mở mắt.
Lý Khanh Tử thở dài nói: "Huyết Viêm thiên môn của Đại Ngụy và Vô Tướng tông Cổ Nguyên châu khai chiến. Hai tông môn này đều là đại quái vật, ở giữa bọn họ có Đại Yến, Tây Uyên châu. Một khi khai chiến, hai châu chúng ta rất có thể sẽ bị cuốn vào."
Lâm Phàm cạn lời, cách xa như vậy cũng có thể khai chiến?
Ăn no rỗi việc!
Lại nói tiếp, hai tông môn này đều có thù hận ẩn tàng với Lâm Phàm.
"Có người nói thiên kiêu Vô Tướng tông Đông Vương Tiên đã gϊếŧ chết nhi tử của môn chủ Huyết Viêm thiên môn, Huyết Viêm thiên môn đang phát triển mạnh, nào có thể chịu nhục, trực tiếp khai chiến. Có người nói vị khách khanh Hợp Thể cảnh kia đã dẫn đầu phóng thẳng về phía Vô Tướng tông."
Trong giọng điệu của Lý Khanh Tử ẩn hàm chút ước ao.
Lúc nào Ngọc Thanh tông mới có thể có đại năng Hợp Thể cảnh!
Không.
Chỉ cần thêm một số Dung Hư cảnh, Hóa Thần cảnh, hắn ta đã rất vui vẻ rồi.
Lâm Phàm mở miệng nói: "Không sao, để bọn hắn chó cắn chó đi, miễn không uy hϊếp tới Ngọc Thanh tông là tốt rồi.
Nếu bọn hắn muốn thuận tiện san bằng chúng ta, Ngọc Thanh tông có ta tọa trấn, ngươi có thể yên tâm."
Hiện tại kẻ địch của Lâm Phàm đã biến thành Chu Tước, Vô Tướng tông và Huyết Viêm thiên môn thì tính là gì?
"Mặt khác, trong di chỉ của tông môn thượng cổ chúng ta phát hiện trước đó phát hiện một lão giả mù, thực lực thâm bất khả trắc. Chúng ta muốn lôi kéo hắn ta, nhưng hắn ta còn chưa đồng ý. Hiện nay hắn ta đang ở trong thành trì nội môn.
Lâm trưởng lão, ngươi xem... Có thể đi thuyết phục hắn giúp chúng ta không?" Lý Khanh Tử ngượng ngùng nói, trong lòng có chút xấu hổ.
Đào người còn cần Trảm Thần trưởng lão ra tay, hắn chưởng giáo là hắn ta thật quá không đủ năng lực.
Lâm Phàm vừa nghe vậy lập tức kiểm tra đo lường người mạnh nhất trong Ngọc Thanh tông ngoại trừ bản thân mình.
[Tiêu Diêu: Dung Hư cảnh tầng chín, năm ngàn năm trước là thiên kiêu số một trong Thiên Tiên Phủ, người duy nhất còn sống trong Linh Tiêu tông thời thượng cổ, hai mắt vì thiên phạt mà bị mù]