Dung Hư cảnh tầng chín!
Thiên kiêu số một Thiên Tiên Phủ năm ngàn năm trước!
Người duy nhất còn sống của Linh Tiêu tông thời thượng cổ!
Hai mắt vì thiên phạt mà bị mùi Vẻn vẹn chỉ một hàng chữ đã khiến Lâm Phàm ngửi được hai chữ trâu bò.
Thân thế bực này vậy mà lại không phải người có Tiên Thiên Khí Vận.
Lâm Phàm mở miệng hỏi: "Ngươi đã từng nghe nói tới Linh Tiêu tông chưa?"
Lý Khanh Tử trả lời: "Đã từng nghe nói tới. Nghe nói nó là đại tông năm ngàn năm trước, chẳng qua vì đắc tội với thần tiên mà trời giáng vận rủi, toàn tông bị diệt. Lâm trưởng lão, vì sao ngươi lại hỏi tới Linh Tiêu tông? Chẳng lẽ di chỉ chúng ta phát hiện là Linh Tiêu tông?"
Lâm Phàm gật đầu nói: "Ta biết một chút về thôi toán, người này tên Tiêu Diêu."
Nghe vậy, Lý Khanh Tử trừng to mắt, hít sâu một hơi.
Hắn ta chưa từng nghe nói tới Tiêu Diêu, nhưng Linh Tiêu tông hắn ta đã từng nghe nói tới.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Bỏ qua mảnh di chỉ đó sao?" Lý Khanh Tử thận trọng hỏi.
Hiện tại hắn ta chỉ sợ mình vô duyên vô cớ bị dính mầm vạ, chỉ hy vọng Ngọc Thanh tông có thể bình an phát triển. Chỉ cần cho Ngọc Thanh tông thêm thời gian, sớm muộn gì nó cũng có thể lớn mạnh, trở thành đại tông môn như Huyết Viêm thiên môn, Vô Tướng tông.
Lâm Phàm trả lời: "Xem ngươi đi, nếu dễ bị thiên phạt như vậy hẳn nó đã sớm tới rồi. Ta cảm thấy chỉ cần không để Linh Tiêu tông tái hiện nhân gian là được, bảo vật vô tội."
Lý Khanh Tử gật đầu, muốn kêu hắn nhổ những tài nguyên kia ra cũng khó, dù sao các trưởng lão cũng đã phân chia không ít.
"Tạm thời mặc kệ Tiêu Diêu, cứ để hắn ta ăn uống suy nghĩ, dưa hái xanh không ngọt." Lâm Phàm nói tiếp.
Lý Khanh Tử không có ý kiến gì. Vừa nghe nói Tiêu Diêu đến từ Linh Tiêu tông, phản ứng đầu tiên của hắn ta là đuổi Tiêu Diêu.
Nhưng nghĩ lại, hắn ta đánh không lại Tiêu Diêu, đuổi thế nào được?
Sau đó Lý Khanh Tử rời đi.
Lâm Phàm bắt đầu sử dụng mô phỏng thí luyện đối chiến với Tiêu Diêu.
Mười giây sau.
Lâm Phàm mở mắt, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
"Gia hỏa này cũng thật sâu, thần thông quá cẩu thả." Lâm Phàm tự lẩm bẩm.
Vậy mà Tiêu Diêu lại biết thần thông phân thân, thoáng cái đã phân ra mấy vạn phân thân, khiến Lâm Phàm không thể lập tức miểu sát.
Có thể sống quá mười giây dưới tay Lâm Phàm, thực lực có thể tính là mạnh mẽ.
Lâm Phàm tiếp tục mô phỏng thí luyện.
Hắn muốn tìm ra phương miểu sát Tiêu Diêu thức.
Cảm giác đánh quái công lược này khiến Lâm Phàm vui vẻ chìm đắm vào trong.
Thời gian một nén nhang sau.
Rốt cục Lâm Phàm cũng tìm được phương pháp miểu sát Tiêu Diêu, chỉ cần có thể ra tay nhanh hơn tốc độ hắn biến phân thân là được.
Chẳng qua thần thông vừa đấu võ vừa thả phân thân của Tiêu Diêu thật cẩu thả.
Sau khi Lâm Phàm hiểu rõ thực lực của Tiêu Diêu lại càng cảm thấy hứng thú với hắn ta hơn.
Cường giả như vậy nếu gia nhập Ngọc Thanh tông, hắn càng có thể an tâm tu luyện hơn.
Chợt, Lâm Phàm ấn mở quan hệ nhân tế kiểm tra bưu kiện.
[Đồ đệ của ngươi Tô Kỳ bị Ma Chủ tù binh]
[Đồ đệ của ngươi Tô Kỳ truyền bá vận rủi, khí vận của Ma Chủ cùng với tử tôn giảm xuống]
[Đồ đệ của ngươi Dương Thiên Đông bị yêu thú tập kích] x3872
[Thần sủng của ngươi Hỗn Độn Thiên Cẩu bị mãnh thú tập kích, bản thân bị trọng thương, may mắn chạy trốn]
[Bạn tốt của ngươi Chu Phàm thức tinh thần thông kiếp trước, thực lực tăng mạnh]
[Bạn tốt của ngươi Quan U Cương bị ma tu tập kích] x2
[Thần sủng của ngươi Hắc Ngục Kê thôn phệ thần thú Chu Đấu, huyết mạch lột xác, thu được khí vận tai họa]
[Bạn tốt của ngươi Thanh Nhàn chân nhân bị tu sĩ chính đạo tập kích] x5823 Thanh Nhàn chân nhân đến từ Huyết Viêm thiên môn, gặp phải nhiều người tập kích như vậy, xem ra Huyết Viêm thiên môn và Vô Tướng tông đã bắt đầu chiến tranh.
Tô Kỳ, Dương Thiên Đông cũng gặp phải phiền toái.
Đối với Tô Kỳ, Lâm Phàm hoàn toàn không lo lắng.
Về phần Dương Thiên Đông, rõ ràng thằng nhãi này đã rời khỏi Đại Yến, trong Đại Yến nào có yêu quái dám tập kích nghĩa tử của Yêu Vương.
Hỗn Độn Thiên Cẩu cũng có thể tính là đã gặp báo ứng. Gần đây nó không phải chịu đòn, đoán chừng đang núp ở nơi nào đó dưỡng thương.
Hy vọng nó có thể tỉnh ngộ hoàn toàn, sớm ngày trở về.
Lâm Phàm lắc đầu bật cười, rất nhanh đã tiếp tục tu luyện.
Lâm Phàm đã Hợp Thể cảnh tầng hai, không sợ Huyết Viêm thiên môn, Vô Tướng tông. Chẳng qua người không biết lo xa, ắt sẽ có buồn gần.
Lâm Phàm sợ Chu Tước có thể phá giới hạ phàm, vì vậy hắn nhất định phải tranh thủ thời gian tu luyện, không thể lười biếng.
Trong một khe sâu mờ tối, Tô Kỳ chật vật ngồi tĩnh tọa ở góc vách núi. Hắn ta căng thẳng nhìn một bóng người phía xa xa.
Người nọ quanh thân có ma khí lượn lờ, khuôn mặt dọa người, trên mặt mọc đầy vảy màu đỏ ngòm, lành lạnh khủng bố.
"Tô Kỳ cắn răng nói: "Ma Chủ, ta chỉ là một người phàm tục, ngài hãy bỏ qua cho ta đi!"
Ma Chủ vẫn đang nhắm mắt như cũ, đả tọa tu luyện.
Tô Kỳ giận mà không dám nói gì.
Một lát sau.
Ma Chủ khoan thai nói: "Tiểu tử, nếu bản tọa muốn gϊếŧ ngươi ngươi đã chết rồi, có thể sống đến hiện tại, đây là cơ duyên của ngươi, cứ chờ đi."
Cơ duyên?
Tô Kỳ trừng to mắt, thận trọng nói: "Ngài muốn truyền tuyệt học cho ta?"
Hắn ta kích động. Chẳng lẽ đây là nhân họa đắc phúc trong truyền thuyết?
"Có lẽ vậy, bản tọa không thể tính ra số mạng của ngươi, chỉ có thể thấy ngươi khí vận bất phàm, có lẽ ngươi có thể kế thừa y bát của bản tọa. Nếu sau này bản tọa không thể hoàn thành tâm nguyện, vậy giao cho ngươi." Ma Chủ thờ ơ trả lời.
Tô Kỳ truy hỏi: "Tâm nguyện gì?"
"Huyết tẩy nhân gian."
Tô Kỳ sửng sốt.
Không hổ là Ma Chủ!
Đã như vậy, ta đây sẽ ngủ đông nơi này, tìm cơ hội gϊếŧ hắn ta!
Tô Kỳ yên lặng nghĩ.
Hắn ta vẫn luôn cảm thấy mình là người hiền lành, trước đây sở dĩ mình gia nhập Ngọc Thanh tông cũng vì nhìn trúng Ngọc Thanh tông là tông môn chính đạo.