Một ngày này.
Hi Tuyền tiên tử trước cửa thăm hỏi.
Lâm Phàm lập tức để Tuân Trường An đi ra ngoài, cũng để Hi Tuyền tiên tử đi vào.
Thấy dung nhan tuyệt thế của Hi Tuyền tiên tử, Tuân Trường An thất thần một lát. Chờ khi hắn ta ra ngoài động rồi, hắn ta không khỏi nhớ tới người trong lòng mình.
Trái tim vốn đã yên lặng thật lâu cũng bắt đầu rối loạn.
Tuân Trường An thở dài một hơi.
Hắn ta đi tới dưới một thân cây, nhìn về phương xa, yên lặng xuất thần.
Đã lâu không gặp Hi Tuyền tiên tử, hiện tại gặp lại, Lâm Phàm lại cảm thấy kinh diễm.
Hi Tuyền tiên tử tuyệt đối là nữ tử xinh đẹp nhất trong những nữ tử hắn biết.
Nhất là khí chất.
Chẳng trách Lý Khanh Tử, Lý Tiềm Long, Quan U Cương vì nàng mà tranh tới bể đầu chảy máu.
"Lâʍ đa͙σ hữu, đã lâu không gặp." Hi Tuyền tiên tử mở miệng cười nói.
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Sư phụ, sao lại xa lạ với ta như thế?"
Hi Tuyền tiên tử thở dài nói: "Ngươi đã là đại tu sĩ Dung Hư cảnh, cao hơn ta hai đại cảnh giới, ta lại không có ân sư thừa với ngươi, không thể tính là sư phụ ngươi. Trước đó chúng ta chỉ có danh phận sư đồ mà thôi, nếu tiếp tục giữ vững danh phận này, ta không chịu nổi, dễ giảm phúc."
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, cũng không phản bác.
"Lần này tiên tử tới tìm ta là có chuyện gì sao?" Lâm Phàm cười hỏi nói.
Hi Tuyền tiên tử mở miệng nói: "Ngọc Thanh tông chuẩn bị phái bảy vị trưởng lão Nguyên Anh đi tới thánh địa Tây Uyên châu luận đạo, ngươi đi không?"
Lâm Phàm lắc đầu nói: "Ta không đi, ta không cần."
Đây là sự thực.
Hi Tuyền tiên tử cười nói: "Quên đi."
Hai người lại hàn huyên vài câu.
Không trò chuyện lâu lắm, Hi Tuyền tiên tử đã rời đi.
Màn giao lưu giữa hai người rất bình thản, có cảm giác quân tử chỉ giao nhạt như nước.
Lâm Phàm cũng không xấu hổ, trái lại hắn còn cảm thấy rất thoải mái.
Ở chung một chỗ với Hi Tuyền tiên tử, cho dù im lặng không nói hắn vẫn cảm thấy rất bình tĩnh.
"Tây Uyên châu? Cũng không biết gần đây tên kia thế nào."
Lâm Phàm tự lẩm bẩm.
Hắn ấn mở quan hệ nhân tế kiểm tra bưu kiện.
Người có ấn tượng tốt với hắn thật sự quá nhiều, tuyệt đại đa số đều là người Ngọc Thanh tông, số bưu kiện cũng nhiều tới mức hắn hoa cả mắt.
Đột nhiên Lâm Phàm chú ý tới bên cạnh ảnh chân dung nhân vật có nút thiết trí đặc biệt quan tâm.
Hắn lập tức đem mình muốn người chú ý thiết lập là đặc biệt quan tâm.
Lại ấn mở bưu kiện, xuất hiện một xem người đặc biệt quan tâm.
Lâm Phàm lựa chọn đặc biệt quan tâm, trong bưu kiện lập tức ít đi rất nhiều.
[Bạn tốt của ngươi Hoàng Tôn Thiên bị tu sĩ đồng môn tập kích] x75
[Đồ đệ của ngươi Tô Kỳ bị bảy tông môn liên thủ truy sát]
[Bạn tốt của ngươi Cửu Đỉnh chân nhân cảm ngộ tự nhiên, thọ mệnh tăng trưởng ba trăm năm]
[Thần sủng của ngươi Hỗn Độn Thiên Cẩu bị ma tu tập kích] x641
[Thần sủng của ngươi Hỗn Độn Thiên Cẩu bị tu sĩ chính đạo tập kích] x377
[Bạn tốt của ngươi Chu Phàm bị tu sĩ chính đạo tập kích] x983
[Bạn tốt của ngươi Chu Phàm bị trọng thương, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, bị Đạp Tuyết tông bắt làm tù binh 1
[Đồ đệ của ngươi Dương Thiên Đông gặp phải yêu thú tập kích] x3782
[Đồ đệ của ngươi Dương Thiên Đông thức tỉnh huyết mạch Yêu Thánh, tu vi tăng vọt]
Lâm Phàm nhướng mày.
Thật khủng khϊếp!
Mới hơn mười năm, số lần những người này gặp phải tập kích đã tăng tới hơn ngàn.
Tiểu tử Dương Thiên Đông này là khoa trương nhất, đạt tới ba ngàn lần.
Chẳng lẽ mấy chữ số phía sau đại biểu cho số người công kích hắn ta sao?
Lâm Phàm cảm thấy hẳn là như vậy.
Trong mười mấy năm, sao có thể gặp phải 3782 lần tập kích!
Quá khoa trương!
Ai chịu nổi?
Rốt cuộc Dương Thiên Đông đang làm cái gì, vì sao chỉ đi ra ngoài một chuyến mà mãi chưa trở lại.
Trở thành Yêu Vương nên không muốn trở về nữa?
Hay là hắn ta đã triệt để hóa yêu, muốn làm Chí Tôn Yêu tộc?
"Thấy Dương Thiên Đông thức tỉnh huyết mạch Yêu Thánh, Lâm Phàm an tâm.
Tiểu tử này không chết được!
Không cần lo lắng cho hắn ta.
Còn có Chu Phàm...
Vị vai chính này lại bị bắt làm tù binh, thật khổ!
Đạp Tuyết tông là tông môn nào?
Vì sao ta chưa từng nghe nói tới?
Chẳng lẽ không phải tông môn trong tu chân giới Đại Yến?
Lâm Phàm vừa nghĩ vừa tiếp tục xem bưu kiện.
Càng xem xuống dưới, đạo tâm của hắn càng kiên định.
Vẫn nên ở lại trong Ngọc Thanh tông an tâm tu luyện mới thỏa đáng.
Mặt trời lặn, hoàng hôn.
Ánh tà dương như máu, vòm trời hiu quạnh.
Giữa dãy núi có vô số tu sĩ ngự kiếm phi hành, lơ lửng giữa không trung, tràng diện có chút đồ sộ.
Toàn bộ tu sĩ đều đang nhìn chằm chằm một phương hướng.
Chỉ thấy trên sườn núi có một nam tử đang đứng.
Rõ ràng là Tô Kỳ.
Tô Kỳ máu me đầy mặt, đầu tóc rối bời, áo bào bị nghiền nát, vô cùng chật vật.
Hắn ta cắn răng nghiến lợi nhìn kẻ địch ở bốn phương tám hướng cùng với trên bầu trời.
Một nam tử trung niên đứng trên phi kiếm chỉ vào Tô Kỳ, nổi giận nói: "Yêu nghiệt, ngươi chạy nơi đâu! Hôm nay ngươi nhất định phải chết!"
Tu sĩ khác sôi nổi chửi ầm lên.
Sở dĩ Tô Kỳ bị đuổi gϊếŧ là vì trên người hắn ta có quá nhiều bảo bối.
Mấy chục năm nay hắn ta đã khắc chết không biết bao nhiêu tu sĩ, di vật của bọn chúng đều bị hắn ta lấy đi. Trước đó không lâu hắn ta còn không cẩn thận bày ra năng lực tài chính của mình trên đấu giá hội, bị người chú ý. Vất vả lắm mới tru sát kẻ xâm lấn, kết quả đối phương lại có thân phận rất lớn.
Trưởng bối của người chết đến đuổi gϊếŧ hắn ta. Vào lúc tính mạng Tô Kỳ như ngàn cân treo sợi tóc, cũng may sư phụ trong lòng Tô Kỳ đã bảo vệ hắn ta, âm thầm ra tay tru sát vị trưởng bối kia.
Chuyện cứ như vậy mà dây dưa không dứt, càng náo càng lớn.
Trữ vật giới chỉ của Tô Kỳ càng ngày càng nhiều, nhưng phiền phức cũng càng ngày càng nhiều.
Lần này, bảy tông môn tề tụ, thế tất phải gϊếŧ hắn.
Tô Kỳ chỉ có tu vi Kim Đan cảnh, nào có thể đánh ra.
Mắt thấy đám tu sĩ này chuẩn bị đồng loạt thi triển pháp thuật đuổi gϊếŧ hắn ta, Tô Kỳ không nhịn được hô lớn: "Sư phụ! Nhanh cứu ta!"