Đỉnh Cấp Tư Chất, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Vạn Năm

Chương 94. Dung Hư cảnh tầng ba, đồ đệ không bớt lo

Trước mắt Lâm Phàm xuất hiện từng hàng chữ:

[Ngươi bảo vệ Ngọc Thanh tông thành công, thu được một quyển bí tịch pháp thuật]

[Chúc mừng ngươi thu được Hoàn Tướng Thuật]

[Hoàn Tướng Thuật: Thi triển pháp thuật này có thể bức đối phương hiện ra chân thân, có hiệu quả với tất cả sinh linh]

Cũng không tệ lắm!

Lâm Phàm không trực tiếp truyền thừa mà chờ đợi Hoàng Tôn Thiên đoạt xá thành công.

Bên kia.

Các tu sĩ mười chín tông môn vẫn đang canh giữ bên ngoài Ngọc Thanh tông. Tông chủ của bọn hắn cũng không rời đi, mà theo chân Lý Khanh Tử tiến vào chủ phong.

Biểu hiện của Lâm Phàm thật sự quá kinh khủng!

Toàn bộ tông chủ đều bị dọa tới mất mật, không dám đánh Ngọc Thanh tông nữa nhưng cũng không dám trực tiếp rời đi.

Kẻ địch khủng bố bực này nếu không hóa giải, bọn hắn ăn ngủ không yên.

Đi tới đại điện chủ phong, Lý Khanh Tử bắt đầu điều tra chân tướng.

Lần này không người nào dám ra tay với hắn ta, thậm chí khi nói chuyện với hắn ta bọn họ còn phải cẩn thận từng li từng tí.

Nói cho cùng, tu chân giới vẫn là nơi cường giả vi tôn.

Trải qua một phen giao lưu, đầu mâu chỉ thẳng về phía Lý Tiềm Long.

Lý Khanh Tử ném Lý Tiềm Long đã bị phế bỏ ra ngoài, bắt đầu đối chiếu.

Một tràng hạo kiếp cực lớn trong tu chân giới Đại Yến lại được Lâm Phàm ra tay hai lần thuận lợi giải quyết xong.

Sau bảy ngày.

Hoàng Tôn Thiên đoạt xá thành công.

Hắn ta bừng tỉnh.

Hắn ta vẫn luôn đau khổ theo đuổi Dung Hư cảnh, lại chưa từng thu được kết quả gì.

Không nghĩ tới cuối cùng hắn ta lại dựa vào cách này để trở thành đại tu sĩ Dung Hư cảnh.

Đây có thể tính là nhân họa đắc phúc không?

[Hảo cảm của Hoàng Tôn Thiên với ngươi tăng lên, trước mặt độ hảo cảm là ngũ tinh]

Thấy nhắc nhở này, Lâm Phàm cười một tiếng thỏa mãn, nhìn Hoàng Tôn Thiên cũng càng thêm thuận mắt.

Hoàng Tôn Thiên hít sâu một hơi sau đó đi tới trước mặt Lâm Phàm, cung kính khom lưng hành lễ.

Lâm Phàm phân phó nói: "Ngươi trực tiếp tới Tây Uyên châu đi. Nếu cảm thấy không dễ lừa gạt thì ít nói chuyện thôi. Dù sao ngươi cũng là đại tu sĩ Dung Hư cảnh, bọn hắn cũng không dám ép hỏi ngươi."

Hoàng Tôn Thiên gật đầu nói: "Yên tâm đi, ta nhất định sẽ ổn định ở Cửu Long tông."

Hắn ta xoay người rời đi.

Đi tới cửa động, hắn ta bỗng quay đầu hỏi: "Có cần ta lăn lộn đến vị trí tông chủ không?"

Chuyện như tranh giành chức tông chủ này hắn ta rất có tâm đắc.

Sắc mặt Lâm Phàm đầy cổ quái nói: "Ngươi tự quyết định, ta không hạn chế ngươi, miễn là không quấy rầy ta với Ngọc Thanh tông, ngươi có thể tùy ý phát triển."

Hoàng Tôn Thiên truy hỏi: "Ta nên xưng hô với ngài như thế nào, đạo hiệu của ngài là gì?"

"Trảm Thần trưởng lão chỉ là chức vị, cũng không phải đạo hiệu của Lâm Phàm.

Lâm Phàm suy nghĩ một chút, nói: "Luân hồi."

Luân hồi!

Cái đạo hiệu này ý vị thâm trường!

Hoàng Tôn Thiên lộ ra dáng tươi cười, lại hành lễ.

Chờ sau khi hắn ta rời đi rồi Lâm Phàm mới bắt đầu truyền thừa Hoàn Tướng Thuật.

Một tháng sau.

Tu chân giới Đại Yến chấn động lên, Ngọc Thanh tông phát lệnh truy nã Chu Phàm, Mạc Phục Cừu, chuẩn bị bắt lấy bọn hắn. Chính ma lưỡng đạo liên thủ bắt đầu xua đuổi Vệ gia.

Đám tán tu đều nghi ngờ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?

Vệ gia ngoại trừ giao thiệp rộng, thực lực của bản thân bọn họ cũng không tính là mạnh mẽ. Rất nhanh bọn họ đã dẫn toàn gia lão ấu chạy trốn, rời xa tu chân giới Đại Yến.

Tu chân giới Đại Yến nghênh đón hòa bình.

Lý Khanh Tử đã tỏ rõ thái độ với các tông môn, Ngọc Thanh tông không muốn xưng bá, chỉ muốn hòa bình tu luyện. Đồng thời hắn ta hy vọng tu chân giới Đại Yến có thể đoàn kết, không nên cho các tông môn tu chân ở nơi khác thừa cơ hội.

Thực lực bá đạo của Lâm Phàm đã bày ra đó, đối với đề nghị của Lý Khanh Tử các tông môn cầu còn không được.

Đánh không lại, tốt nhất là không cần đánh!

Mười năm thoáng qua.

Lâm Phàm đột phá tới Dung Hư cảnh tầng ba.

Dung Hư cảnh quả không đơn giản, tiểu cảnh giới sơ kỳ đã cần tốn nhiều thời gian như vậy.

Chẳng qua đối với thọ mệnh của Lâm Phàm, mười năm này chỉ như mưa bụi.

Trong mười năm này, Hình Hồng Tuyền vẫn chưa trở về, lão giả mặc áo bào xám cùng lĩnh ngộ công pháp với nàng đã rời đi.

Có Thiên Chi Khôi Lỗi ở đó, Lâm Phàm cũng không sợ nàng gặp chuyện.

Từ sau khi Ngọc Thanh tông hạ đạt lệnh truy nã, Chu Phàm và Mạc Phục Cừu như bốc hơi khỏi thế gian, không đứng ra gây sự nữa.

Chẳng qua thỉnh thoảng Lâm Phàm vẫn có thể nhìn thấy bọn hắn có hành động từ trong bưu kiện.

Thậm chí hắn còn hoài nghi hai người này đang ở cùng nhau.

Dù sao trước đây bọn họ cũng có quan hệ rất tốt.

Lâm Phàm đã não bổ ra một bộ kịch bản.

Nam chính bị ép nhập ma, nam nhị không đành lòng liều mình tùy tùng, cũng thành ma theo, trọn đời làm bạn.

Ngoài tu luyện, Lâm Phàm theo thói quen ấn mở quan hệ nhân tế kiểm tra bưu kiện.

[Bạn tốt của ngươi Hoàng Tôn Thiên gặp phải tán tu tập kích]

[Đồ đệ của ngươi Dương Thiên Đông xông ra danh tiếng trong Yêu tộc, yêu chúng dưới trướng vượt lên trước mười vạn]

[Thần sủng của ngươi Hỗn Độn Thiên Cẩu gặp phải Yêu Vương tập kích] x68

[Đạo lữ của ngươi Tuyên Tình Quân trở về nhân gian]

[Bạn tốt của ngươi Hình Hồng Tuyền đốn ngộ, lĩnh ngộ thần thông]

[Bạn tốt của ngươi Quan U Cương vì khủng hoảng ngươi mà nảy sinh tâm ma]

[Đồ đệ của ngươi Tô Kỳ truyền bá vận rủi, hại chết tổng cộng trăm vạn sinh linh, nghiệp lực ngập trời]

Lông mày Lâm Phàm không ngừng giật giật.

Nghiệt đồ này thật đúng là sao chổi!

Chỉ mới rời đi vài chục năm đã hại chết trăm vạn sinh linh?

Lâm Phàm bỗng có chút hối hận. Có phải hắn vốn nên giữ Tô Kỳ bên người không?

Nhưng hắn nghĩ lại, giữ lại bên người có thể họa chết Ngọc Thanh tông.

Vậy không được.

Đạo hữu chết nhưng bần đạo không thể chết.

Lại nói, thân phận sao chổi của Tô Kỳ cũng không phải Lâm Phàm ban cho.

Muốn trách cũng phải trách Thiên Đình, cứ nhất định phải giáng hắn hạ phàm.

Còn có đại đồ đệ, Dương Thiên Đông định không trở lại sao?

Định làm Yêu Vương luôn sao?

Lâm Phàm bất đắc dĩ.

Đồ đệ dưới tay hắn đều là hạng người gì vậy!

[Kiểm tra đo lường được người có Tiên Thiên Khí Vận, phải chăng kiểm tra lai lịch]

Đột nhiên trước mặt Lâm Phàm xuất hiện một câu nhắc nhở.