"Có cần dụ dỗ Ma quân không? Nàng sắp phi thăng, tối thiểu cũng là tu sĩ Đại Thừa."
Lâm Phàm thầm nghĩ.
Sau đó chợt lắc đầu.
Quên đi.
Miễn gây phiền toái.
Lâm Phàm xoay người rời đi.
Sau khi xoay người, hắn không chú ý tới Tuyên Tình Quân đang dùng khóe mắt chăm chú nhìn hắn.
[Tuyên Tình Quân có ấn tượng tốt với ngươi, trước mặt độ hảo cảm là nhất tinh]
Bước chân Lâm Phàm ngừng một chút, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi.
Cái quỷ gì?
Hắn vô thức quay đầu nhìn lại, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Tuyên Tình Quân.
Không xong!
Ma quân đang nhìn hắn!
Lâm Phàm có chút sợ hãi khó hiểu, vì vậy lễ phép cười cười với Tuyên Tình Quân.
[Hảo cảm của Tuyên Tình Quân với ngươi lại tăng lên, trước mặt độ hảo cảm là nhị tinh]
Lâm Phàm vội vàng rời đi.
Tuyên Tình Quân xoay người đuổi theo hắn.
Sau khi rời khỏi thành trì nội môn, Lâm Phàm lập tức thi triển Phong Thần Thuật nhanh chóng trở về.
Trở lại Tiên Thiên động phủ rồi, Lâm Phàm ngồi trên giường, rất sợ hãi.
"Hy vọng nàng chỉ cảm thấy ta đẹp chứ đừng nhìn chằm chằm ta thật."
Lâm Phàm yên lặng nghĩ.
Hắn cũng không ngốc.
Cho dù Tuyên Tình Quân thích hắn hắn cũng sẽ không một bước lên trời.
Dù sao nàng cũng là Ma Quân, đã chìm nổi ở nhân gian bao nhiêu năm?
Sao có thể nhất kiến chung tình với một người, còn nguyện vì người đó mà trả giá hết thảy?
Nếu Lâm Phàm đi lấy lòng nàng chỉ có một kết cục.
Nô tài!
Tuyên Tình Quân đi tới trước Tiên Thiên động phủ, thấy bảy chữ trên vách đá.
Nhãn nhất thời trời cao biển rộng!
Nàng không nhịn được cười.
Tiểu tử này thật thú vị.
Tuyên Tình Quân cười cười, sắc mặt bỗng nhiên ngưng trọng.
"Bảy chữ này lại có một phen đạo lý..."
Tuyên Tình Quân suy nghĩ một chút, sau đó xoay người rời đi.
Đối với chuyện nàng rời đi, Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm.
"Hy vọng nàng có thể từ bỏ dục niệm với ta."
Lâm Phàm tự lẩm bẩm.
Hắc Ngục Kê hỏi: "Dục niệm là gì?"
Lâm Phàm tức giận nói: "Ta muốn ăn ngươi, đó chính là dục niệm!"
"AI Nữ nhân ban nãy kia muốn ăn chủ nhân sao?" Hắc Ngục Kê kinh hãi.
Nói cách khác, nữ nhân kia mạnh hơn Lâm Phàm?
Nét mặt Lâm Phàm tràn đầy cổ quái, nói: "Cũng có thể hiểu như vậy."
Bởi vì áp lực do Thoa Y thánh giáo mang tới, Lâm Phàm tu luyện càng thêm khắc khổ.
Hắc Ngục Kê có khổ mà không nói được.
Theo Lâm Phàm bắt đầu liều mạng nạp khí, dẫn đến linh khí trong động phủ điên cuồng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể hắn, tốc độ nạp khí của Hắc Ngục Kê bị áp chế.
Bảy năm sau.
Rốt cục Lâm Phàm cũng đột phá tới Nguyên Anh cảnh tầng tám!
Hắn vẫn cảm thấy thời gian quá thiếu thốn.
Nếu có thể đột phá tới Hóa Thần cảnh trước khi Thoa Y" thánh giáo đột kích, vậy hắn cũng có nắm chắc hơn.
Lâm Phàm vừa nạp khí vừa ấn mở quan hệ nhân tế kiểm tra.
[Bạn tốt của ngươi Chu Phàm bị Thoa Y thánh giáo tập kích] x87
[Đồ đệ của ngươi Dương Thiên Đông bị Thoa Y thánh giáo tập kích] x87
[Bạn tốt của ngươi Mạc Trúc bị đệ tử đồng môn tập kích]
[Bạn tốt của ngươi Lý Khanh Tử bị đồng môn tập kích, bản thân bị trọng thương]
Ừm?
Vì sao Lý Khanh Tử lại bị đồng môn tập kích?
Lâm Phàm sửng sốt.
Chẳng lẽ lại có gian tế?
Hắn lập tức kiểm tra Ngọc Thanh tông.
Tu sĩ Nguyên Anh cảnh cũng không phải gian tế.
Chờ đã.
Chẳng lẽ là Quan U Cương?
Lâm Phàm nghĩ không sai, chính là Quan U Cương.
Quan U Cương không dám khiêu chiến Trảm Thần trưởng lão cũng không còn suy nghĩ muốn làm chưởng giáo nữa, nhưng hắn ta cực kỳ tức giận, vì vậy đã tìm Lý Khanh Tử luận bàn, nhân cơ hội phát tiết.
Đối với chuyện này, các trưởng lão Ngọc Thanh tông cực kỳ bất mãn với hắn ta.
Ngọc Thanh tông đang trong thời khắc căng thẳng, vậy mà ngươi lại làm ra chuyện như thế, ngươi thấy ngươi còn mặt mũi làm chưởng giáo sao?
Sau khi Quan U Cương bị chửi lại tức giận đi bế quan, không còn xuất đầu lộ diện nữa.
Nhưng hắn ta cũng không hề rời khỏi Ngọc Thanh tông, có thể thấy được trong lòng hắn ta vẫn có Ngọc Thanh tông.
Hết thảy chuyện này Lâm Phàm đều không hiểu rõ, hắn tiếp tục lật xem bưu kiện.
Hi Tuyền tiên tử, Thường Nguyệt Nhi, Hình Hồng Tuyên không gặp chuyện gì, mà những bạn tốt khác hoặc nhiều hoặc ít đều từng có tranh đấu với người.
Kể cả Tuyên Tình Quân.
Tu vi của Tuyên Tình Quân vẫn đang là Trúc Cơ cảnh tầng ba, Lâm Phàm hoài nghi nàng vốn không tu luyện, chỉ mải quan sát người khác.
Khi Lâm Phàm thầm than thở thời.
Hắn bỗng cảm giác được một luồng khí tức.
Tuyên Tình Quân!
Bà nương này lại tới!
"Đạo hữu có ở đây không, ta có thể thăm hỏi ngươi một chút không?"
Nghe được giọng nói của Tuyên Tình Quân, Lâm Phàm căng thẳng hẳn lên.
Hắn suy nghĩ một chút, đối phương đã biết chắc hắn đang ở nơi này, nếu hắn giả chết nói không chừng độ hảo cảm sẽ không còn.
Đối phương là Ma Quân, có độ hảo cảm đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với độ thù hận!
Nghĩ xong, Lâm Phàm mở cửa đá của động phủ ra.
Tuyên Tình Quân chân thành đi tới.
Vừa thấy Lâm Phàm, nàng không khỏi mỉm cười.
Lâm Phàm bất đắc dĩ.
Hắc Ngục Kê còn nhớ rõ khí tức của Tuyên Tình Quân.
Nó hoảng sợ kêu lên: "Van cầu ngươi! Không nên ăn chủ nhân nhà ta!"
Vẻ mặt Tuyên Tình Quân tràn đầy hoang mang.
Lâm Phàm hơi xấu hổ.
Hắn trừng mắt liếc Hắc Ngục Kê, khiến nó sợ đến không dám nói nữa.
Tuyên Tình Quân đi tới trước mặt Lâm Phàm, cười nói: "Ta là đệ tử Ngọc Trúc phong Tuyên Tình Quân. Mấy năm trước ta đã từng có dịp gặp mặt sư huynh trong tông một lần, kinh thiên nhân, từ đó trong lòng đã chôn giấu bóng hình ngươi.
Lần này ta tùy tiện tới đây thăm hỏi hi vọng sư huynh không nên trách cứ."
Đủ trực tiếp!
Lâm Phàm không biết nên trả lời như thế nào.
"Độ anh tuấn của sư huynh quả là thiên hạ hiếm thấy, tuyệt thế vô song, sư muội nguyện dâng một bảo vật hi vọng sư huynh không nên cự tuyệt."
Tuyên Tình Quân tiếp tục cười nói, đồng thời vươn tay ra, một ngọc phiến xuất hiện trong tay nàng.
Lâm Phàm hiếu kỳ hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đây là Thiên Tiên phủ lệnh, Thiên Tiên phủ là thánh địa tu hành của tu chân giới, chỉ khi chiếm được Thiên Tiên phủ lệnh mới có thể đi tu hành. Từ nơi ấy đi ra, kém cỡ nào cũng có thể thành tựu Nguyên Anh."