Ánh mắt Hoàng Cực Hạo lóe lên nói: "Các ngươi nói cho ta biết vị trí của Thoa Y thánh giáo trước, đợi khi ta tới khiêu chiến Ngọc Thanh tông xong lại đi Thoa Y thánh giáo."
Bốn người áo tơi đưa mắt nhìn nhau.
Vì sống sót, cuối cùng bọn họ thỏa hiệp.
Một lát sau.
Hoàng Cực Hạo rời đi.
Bốn người áo tơi thở dài một hơi, nháo nhào tê liệt trên ghế ngồi.
"Gia hỏa này mạnh tới mức nào?" Một người trong đó nghiến răng nghiến lợi nói.
"Tên còn lại mắng: "Không quan trọng, quan trọng là tôi cảm thấy phòng khách sạn này có vấn đề. Nói tốt có thể cách âm, cách thần thức đâu?"
Ngọc Thanh tông.
"Từ sau khi Lý Khanh Tử rời đi, đã hai năm trôi qua.
Lâm Phàm vẫn là Nguyên Anh cảnh tầng sáu. Có đan dược của Diệp Tam Lang trợ giúp, hắn cách Nguyên Anh cảnh tầng bảy đã rất gần.
Hắc Ngục Kê đã cao tới nửa mét, nhưng Lâm Phàm đã từng kiểm tra đo lường cốt linh của nó, còn lâu mới tới lúc thành thục.
Một ngày này.
Thường Nguyệt Nhi tới thăm hỏi.
Nhiều năm không đến, thấy Hắc Ngục Kê lớn như vậy, nàng không khỏi đi qua vuốt ve Hắc Ngục Kê.
"Ngứa... Ngứa..."
Hắc Ngục Kê kháng cự lui về phía sau.
Nghe được nó cất giọng non nớt, hứng thú của Thường Nguyệt Nhi càng lớn hơn nữa.
Lâm Phàm không nhịn được mở miệng nói: "Chớ sờ nó, đây là tọa kỵ bảo bối của ta, sờ hư rồi ngươi có bồi thường nổi không?"
"Cắt, bồi thường thì bồi thường! Lấy gà làm thú cưỡi, ngươi thật có tiền đồi"
Thường Nguyệt Nhi bĩu môi. Mặc dù nói vậy nhưng thân thể nàng vẫn rất nghe lời, xoay người lại đi đến trước mặt Lâm Phàm.
Nàng đánh giá Lâm Phàm, cười nói: "Lâm sư đệ, mỗi lần ta thấy gương mặt ngươi đều cảm thấy cảnh đẹp ý vui, cũng không biết phụ mẫu ngươi đẹp tới mức nào."
Phụ mẫu?
Bọn họ sao.
Thường thường không có gì lạ.
Trong lòng Lâm Phàm thầm cười nói.
Nhiều năm như vậy thỉnh thoảng Lâm Phàm cũng sẽ nhớ tới phụ mẫu kiếp này.
Hơn một trăm năm trôi qua, nếu bọn họ vẫn là phàm nhân như trước đoán chừng bọn họ đã xuống mồ.
Như thế cũng tốt, giảm đi rất nhiều phiền phức.
Lâm Phàm cũng không quá nhớ phụ mẫu kiếp này của mình.
Khi bọn họ vứt bỏ Lâm Phàm chạy trốn, máu thịt thân tình cũng đã bị chặt đứt.
Đổi lại phụ mẫu hắn kiếp trước tuyệt sẽ không bỏ hắn mà đi.
Thường Nguyệt Nhi tiếp tục nói: "Nghe nói Quan trưởng lão sắp trở về. Ngươi đã từng nghe nói tới Quan trưởng lão chưa? Hắn ta và sư phụ của chúng ta từng cùng bái nhập Ngọc Thanh tông. Chẳng qua vào ba trăm năm trước, hắn đắc tội Chu Tước kiếm tông, vì tị hiềm thái thượng trưởng lão lặng lẽ đưa hắn ra khỏi vương triều Đại Yến. Nửa năm trước, hắn sử dụng pháp thuật hồi âm nói muốn trở về, còn muốn tranh đoạt vị trí chưởng giáo Ngọc Thanh tông."
Lâm Phàm lắc đầu.
Đúng là hắn chưa từng nghe nói tới chuyện này.
Cũng chưa từng nghe nói tới người như vậy.
"Có người nói Quan trưởng lão rất yêu sư phụ của chúng ta, nói không chừng hắn ta sẽ kết thành đạo lữ với sư phụ của chúng ta." Thường Nguyệt Nhi tiếp tục nói.
Lâm Phàm nhún vai.
Suy nghĩ nhiều!
Hi Tuyền tiên tử còn không cho các đệ tử kết đạo lữ, sao bản thân nàng có thể phá hỏng quy củ được?
Hắn hỏi: "Quan trưởng lão kia rất mạnh sao?"
Thường Nguyệt Nhi gật đầu nói: "Có người nói hắn đã lấy được cơ duyên ở Đại Yến, đã thành Hóa Thần. Lần này hắn trở về là muốn dẫn dắt Ngọc Thanh tông vượt lên Chu Tước kiếm tông. Các trưởng lão đều hưng phấn cực kỳ. Ngọc Thanh tông có thêm một vị Hóa Thần, khi đối phó với Thoa Y thánh giáo bọn họ cũng nhiều thêm một phần chắc chắn.
Thái thượng trưởng lão cũng rất vui vẻ, chỉ có điều chưởng giáo đã ra ngoài, còn chưa biết việc này."
Lâm Phàm không khỏi mặc niệm cho Lý Khanh Tử.
Cực khổ nhiều năm như vậy kết quả ngay cả vị trí chưởng giáo cũng khó giữ được.
Lâm Phàm đang định mở miệng hỏi thăm thời gian Quan trưởng lão trở về, trước mắt bỗng xuất hiện một hàng chữ:
[Kiểm tra đo lường được người có Tiên Thiên Khí Vận, phải chăng kiểm tra lai lịch]
Lâm Phàm ngẩn người.
Lại gặp người có Tiên Thiên Khí Vận?
Khí vận của Ngọc Thanh tông tốt như vậy sao?
Vì sao động một chút lại nhảy ra một tồn tại có bối cảnh lớn?
Lâm Phàm vội vã kiểm tra.
[Hoàng Cực Hạo: Hóa Thần cảnh tầng ba, ngự ngoại trưởng lão của Chu Tước kiếm tông, thiên sinh kiếm tâm, có lực lĩnh ngộ cực cao với kiếm đạo. Vì từ nhỏ đã có tư chất tuyệt luân dân đến hắn dưỡng thành tính cách tự cao tự đại.
Vì biến cường hắn có thể từ bỏ tất cả.]
Hoàng Cực Hạo?
ĐMI Vì sao thằng nhãi này lại tới đây?
Chẳng lẽ hắn ta muốn khiêu chiến Ngọc Thanh tông?
Lâm Phàm lập tức đau đầu.
Cứ tu luyện cho tốt không được sao?
Trước mắt Lâm Phàm xuất hiện nhắc nhở lựa chọn.
[Ngọc Thanh tông đối mặt bị Hoàng Cực Hạo khiêu chiến, ngươi có lựa chọn bên dưới]
[Một, hiệu lệnh toàn tông bao vây tiễu trừ Hoàng Cực Hạo, đồng thời đạt được thắng lợi, nổi danh khắp thiên hạ, có thể đạt được một quyển bí tịch pháp thuật Hỏa hệ]
[Hai, lặng lẽ đẩy lùi Hoàng Cực Hạo, không tạo ra động tĩnh quá lớn, có thể đạt được một Linh Bảo]
Lâm Phàm không chút do dự chọn lựa chọn thứ hai.
Rêu rao không phải phong cách của hắn.
Huống hồ nếu như hắn quang minh chính đại đánh bại Hoàng Cực Hạo, chắc chắn Chu Tước kiếm tông sẽ đối địch với Ngọc Thanh tông.
Lâm Phàm còn chưa làm rõ xếp hạng thực lực của Hoàng Cực Hạo trong Chu Tước kiếm tông, dù là mạnh nhất, nhưng nếu Chu Tước kiếm tông liên thủ với Thoa Y thánh giáo, vậy Ngọc Thanh tông chắc chắn sẽ ăn không tiêu.
"Ai, Ngọc Thanh tông vẫn quá yếu."
Lâm Phàm thở dài một tiếng.
Hắn nhìn về phía Thường Nguyệt Nhị, nói: "Ngươi đi về trước đi, ta có việc."
"Chuyện gì?"
"Không tiện nói."
"Cắt."
Thường Nguyệt Nhi bĩu môi đứng dậy rời đi.
Nàng đang nói rất hưng phấn đây, kết quả đột nhiên bị Lâm Phàm hạ lệnh trục khách, đổi lại ai cũng cảm thấy mất hứng.
Sau khi Thường Nguyệt Nhi rời đi, Lâm Phàm bắt đầu dùng mô phỏng thí luyện kiểm tra vị trí của Hoàng Cực Hạo.
Lúc này Hoàng Cực Hạo đang ở vị trí cách Ngọc Thanh tông không tới hai mươi dặm đường.
Hắn ta đi rất chậm, tuyệt không gấp gáp.
Lâm Phàm không trực tiếp lên đường.
Trước phải chuẩn bị!
Làm một trận đối chiến ở mô phỏng thí luyện đi!
Ý thức của Lâm Phàm tiến vào mô phỏng thí luyện.