Điên Phê Công Tàn Tật Cưỡng Chế Hộ Lý Xinh Đẹp

Chương 4: Nữ huyệt cưỡng ép gậy thịt (H)

Côn ŧᏂịŧ thô to chậm rãi chọc vào lỗ nhỏ, nhục huyệt gắt gao bao lấy côn ŧᏂịŧ của Lý Kế Hiên như một chiếc giác hút, vách thịt ấm áp lan ra tấp cả các giác quan rồi hội tụ lại tại ba huyệt bên dưới của hắn, trong cơn mê đắm tựa hồ sinh ra ảo giác, hắn vẫn cố gắng tỉnh táo, cảm giác thỏa mãn chiếm hết tâm trí hắn, Lý Kế Hiên nhịn không được nữa muốn lập tức đưa đẩy về phía trước.

Nhưng cơ thể tàn tật của hắn nói với hắn là mày không thể, mày không thể làm được đâu, Lý Kế Hiên bất lực dựa đầu vào cơ ngực của Dương Viên, cầu xin Dương Viên, bảo cậu nhấp, tùy ý vặn vẹo trên người hắn đi.

Dương Viên mặc dù là song tính, nhưng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ vốn dĩ rất nhỏ, chứa mỗi côn ŧᏂịŧ của Lý Kế Hiên là đã hết mức rồi, khe huyệt bị côn ŧᏂịŧ căng ra thành màu trắng như cặp da, nếu nhấp một chút nói không chừng sẽ bị rách chảy máu mất.Dương Viên giả vờ như không nghe thấy, nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng cầu xin thống khổ của Lý Kế Hên trên ngực mình.

“Dương Viên, nhấp đi, xin cậu, a, nhấp đi, huyệt da^ʍ nóng quá a.”

Dương Viên trở nên cáu kỉnh, nghe giọng của hắn có vẻ như người bị cᏂị©Ꮒ là Lý Kế Hiên vậy, sau khi miệng huyệt đã thích ứng được với côn ŧᏂịŧ, dâʍ ɖị©ɧ trong lỗ huyệt thấm ướt hết gậy thịt, Dương Viên mới bắt đầu nhấp từ từ.

Dương Viên nhẹ nhàng đung đưa eo, để cho côn ŧᏂịŧ chậm rãi khai mở mọi tầng lớp thịt huyệt bên trong, Lý Kế Hiên càng cảm thấy đau, hắn muốn không phải như vậy, hắn muốn xâm nhập vào trong cơ thể trên người hắn nhanh hơn, thô bạo hơn nữa.

Lý Kế Hiên nhìn rõ ràng huyệt da^ʍ của cậu đang nhấp trên côn ŧᏂịŧ, nỗi đau không thể kiểm soát ở lỗ hoa cũng như không thể kiểm soát sự khó chịu ở hai chân của mình.

“A… Là như vậy sao? Ông chủ~”

Dương Viên khẽ thở hổn hển, như một người nằm trên dùng âʍ ɦộ của mình cưỡиɠ ɧϊếp côn ŧᏂịŧ của Lý Kế Hiên, cậu ác độc phớt lờ dục cầu bất mãn (Vã) của Lý Kế Hiên mà chỉ muốn trút bỏ cơn ngứa ngáy vì hứng tình trên cơ thể mình.

Lỗ hoa được côn ŧᏂịŧ đút vào, tầng tầng lớp lớp đau nhức tê dại chui vào trong lỗ huyệt, vách thịt hút lấy cự vật khổng lồ cảm giác vừa đầy vừa thỏa mãn, không có quá mức thâm nhập, chỉ cần hút vào thôi là có thể cảm nhận được sự sung sướиɠ đang lan tỏa.

Dương Viên đã hưởng thụ đủ rồi, mỉm cười xấu xa với Lý Kế Hiên,

“Ông chủ, tôi sắp xong rồi.”

Dương Viên đang vui vẻ một mình, phớt lờ tất cả những yêu cầu của Lý Kế Hiên, trên khuôn mặt cậu nở nụ cười muốn từ xe lăn bước xuống, nhưng không ngờ, Lý Kế Hiên đột nhiên vòng tay qua eo cậu, khiến cậu không thể nhúc nhích được.

Lý Kế Hiên tập trung toàn bộ sức lực vào hai cánh tay, đè Dương Viên xuống như thể đang ôm một món đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, côn ŧᏂịŧ to dài đâm “phập” một tiếng vào cơ thể Dương Viên, thậm chí còn đâm mở cả miệng tử ©υиɠ.

“A... không, Ông chủ, mạnh quá rồi…”

Phớt lờ tiếng kêu khóc của Dương Viên, Lý Kế Hiên vận hết sức lực toàn thân, dùng cả hai tay nhấc bổng Dương Viên lên, cùng một tiếng “bóc”, rút côn ŧᏂịŧ ra còn mang theo dâʍ ŧᏂủy̠ trong cơ thể cậu.

Kɧoáı ©ảʍ nóng lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lý Kế Hiên, nghĩ đến côn ŧᏂịŧ bị huyệt nữ mυ'ŧ sướиɠ vô cùng, hắn lặp lại chiêu cũ, nâng lên ấn xuống, côn ŧᏂịŧ khổng lồ đâm đến tận miệng tử ©υиɠ, dâʍ ŧᏂủy̠ liên tục chảy ra, làm cho áo sơ mi bị ướt một mảng lớn.