Hồ Duyệt Chung Ứng

Chương 8: Thánh khiết ᗪâʍ Đãиg

Chung Ứng vẫn biết Hồ Duyệt vô cùng dâʍ đãиɠ, nhưng anh không ngờ có ngày quay lại phòng học sẽ nhìn thấy…

Cô ngồi trên bàn học của anh tự an ủi.

Đôi chân trắng noãn, một tay Hồ Duyệt chống lên bàn, hai chân mở ra ngồi trên bàn học bằng gỗ, âʍ ɦộ lộ rõ đối mặt với bảng đen, giống như bộ dạng ngoan ngoãn nghe giảng.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, chiếu thẳng vào da thịt trắng noãn như gốm sứ. Lông tơ mềm mại cực nhỏ trên vùng màu hống phấn, giống như thánh mẫu không bị bất luận thứ ô uế gì dính bẩn tinh thuần và trắng tinh của cô.

- Bình thường Chung Ứng đều ở góc độ này nhìn toàn lớp...

Hồ Duyệt thô lỗ bóp bộ ngực của mình, tưởng tượng anh đang ngồi trên ghế bằng gỗ, hai tay vòng qua người cô đùa nghịch bộ ngực mẫn cảm.

Nhắm mắt lại lừa gạt chính mình, mùi thơm mát lạnh mang theo hương sữa tắm của người đàn ông bùng cháy tất cả du͙© vọиɠ xao động.

Khi nghỉ trưa anh gục đầu xuống bàn, hơi nóng của cánh tay giống như vẫn còn ở trên mặt bàn, hơi thở của anh, mồ hôi, dùng lực khi viết chữ, ngón tay vẽ loạn, ừm... Ừm...

Nghĩ đến thân thể cô liền bùng cháy, miệng nhỏ phía dưới không ngừng mấp máy, hưng phấn giống như có bí mật riêng tư của anh, bí mật của riêng anh và mình.

Ngày mai đến trường học, anh nhất định sẽ không ngờ tới bàn học của mình bị cô làm bẩn, bên trên là hỗn hợp ấn ký của cô và anh, khi anh nằm sấp vào mặt bàn mình từng nhỏ mồ hôi, cơm trưa đặt lên vùng cô từng phun dâʍ ŧᏂủy̠...

Qυầи ɭóŧ ren màu xanh nhạt của Hồ Duyệt để ở trên đùi bóng loáng, tay phải nhanh chóng kí©ɧ ŧɧí©ɧ cánh hoa, nhỏ giọng rêи ɾỉ:

- A... Ừm... Chung Ứng lại... Muốn...

Giống như thánh mẫu không cẩn thận rơi vào địa ngục, có được bề ngoài thiện lương, nhưng bên trong lại che giấu tà ác.

Thánh khiết như vậy lại làm chuyện dâʍ đãиɠ nhất.

Sợi tóc của cô không có kết cấu dính vào đôi má tràn đầy mồ hôi, một số sợi tóc trở thành cái dây trói buộc hơi thở và tim đập của Chung Ứng.

Cô mặc đồng phục trung học, nơ đỏ bị kéo lệch xuống rãnh ngực, ba cúc áo đã được cởi bỏ, áo buông lỏng xuống cánh tay mảnh khảnh, ngón tay di chuyển bên trong váy dài.

Đã từng ở cự ly xa nhìn không thỏa mãn được rộn rạo.

Bây giờ giống như bức tranh thời Trung Cổ chiếu vào mắt, thân hình đẫy đà của người phụ nữ trong bức tranh khẽ nhúc nhích, môi mỏng khẽ mở ra, tắm rửa dưới ánh trăng.

Cô ở gần anh năm bước, ngồi trên bàn học của anh đùa nghịch thân thể của mình.

Vì sao trên đời này lại có vưu vật phóng túng như vậy!

Bộ dạng xinh đẹp đã đủ quyến rũ người khác, còn dâʍ đãиɠ trời sinh như thế!

Tim Chung Ứng đập nhanh hơn, thở hổn hển đi về phía trước.

Nơi đó gieo trồng ngọt ngào tốt đẹp, đựng dòng nước thuần túy nhât, đó là chốn đào nguyên chưa bị con người khai phá, phì nhiêu thấm nhuận vạn vật.

Tay Hồ Duyệt chậm rãi cắm vào trong tiểu huyệt.

Ban ngày môi mỏng của anh mím chặt, ban đêm từ trong yết hầu tràn ra tiếng thở dài trầm thấp.

Lạnh nhạt coi thường mọi thứ trong đêm khuya, chỉ lẳng lặng miêu tả hình dáng căng đầy của cô.

Ngón tay thon dài lưu loát di động, lại nhìn cô, giơ tay di chuyển trên côn ŧᏂịŧ thô to của mình.

Vì sao trên đời này lại có người đàn ông mặt người dạ thú như vậy!

Ngón tay Hồ Duyệt di chuyển nhanh hơn, mất đi lý trí điên cuồng đâm loạn, hi vọng giải quyết trống rỗng trong lòng mình.

Càng không chiếm được càng muốn.

Xa cuối chân trời gần ngay trước mắt.

Hình ảnh hiện lên tối qua làm hai mắt anh dục hỏa đốt cháy, trong đầu hiện lên ánh sáng trắng.

Bỗng nhiên tay phải bị người ta nắm chặt, ngón tay bị ép rút ra khỏi tiểu huyệt.

Hồ Duyệt sợ tới mức mở to hai mắt, một cơn sóng nóng bỏng tích lũy không báo động trước chuẩn bị phun trào.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ sảng khoái cũng sắp đạt được phóng thích, nhưng đột nhiên …

Một vật thể lạnh lẽo cắm vào hoa huyệt đang liều mạng co rút!