Lông chim mềm mại chạm vào da thịt, chạm vào chỗ nào sẽ ngứa chỗ đó.
Lớp toán, giáo viên đã chuẩn bị công thức suy luận, Hồ Duyệt vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Chung Ứng.
Gương mặt sạch sẽ, đường cong gương mặt trôi chảy.
Ngón tay trắng mịn thon dài, lưu loát dao động trên màn hình.
Cô cúi đầu nhìn ngón tay mình, móng tay vì bôi nhũ trắng mà tỏa ra ánh sáng lấp lánh trong suốt. So với tay của anh thì có vẻ nhỏ xinh hơn.
Buổi tối ngồi ở trên ghế, đèn chiếu ánh sáng vào sách giáo khoa, cô không thể nào tập trung được.
Hai tay Hồ Duyệt chống má, trong đầu đều là hình ảnh của Chung Ứng.
Đây là lần đầu tiên cô muốn một người.
Một người đàn ông.
Ít lời, ánh mắt lạnh nhạt. Khi uống nước hầu kết khẽ di chuyển, tiếng nuốt nước vang lên, cấm dục nhìn xuống chúng sinh, thờ ơ với mọi chuyện.
Thậm chí là đối với cô.
Hồ Duyệt lại cầm lấy bút vẽ, dùng màu hồng phấn gia tăng độ dày của hoa mẫu đơn, bút vẽ chạm vào vải vẽ tranh sơn dầu, mềm mại nghiêng một góc 45 độ.
Từng bút từng bút kiên nhẫn tăng thêm màu sắc, dùng cảm nhận miêu tả đường vân đóa hoa.
Vừa mới chuẩn bị hạ bút xuống vẽ tiếp, lập tức bốp một tiếng dùng lực để sang bên cạnh.
Không có tác dụng, không thể khôi phục lại được bình tĩnh.
Cô mở cửa phòng đi đến phòng bếp, lấy nước lạnh uống xong, lạnh lẽo thấm vào trong người làm đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.
Kéo bức mành trên cửa sổ ra. Bỗng nhiên vải hoa nhỏ màu xanh hiện lên.
Hồ Duyệt quỳ gối ở trên giường, đặt cẳng chân lộ ra phía dưới cửa sổ bên trái, nửa người đứng thẳng.
Ngón tay nhẹ nhàng vén bức mành ra, lộ ra khe hở nhìn lên trên.
Chung Ứng đang đứng ở cửa sổ, gương mặt tuấn mỹ dưới ánh trắng giống như vị thần, thần thánh không thể khinh nhờn.
Thực ra từ ngày đầu tiên chuyển vào, Hồ Duyệt đã biết có người nhìn lén mình rồi.
Đến lớp mới, cô kinh ngạc phát hiện mình và anh cùng lớp.
Mỗi lần tự an ủi đều quay lưng về phía cửa sổ, tuy Hồ Duyệt theo đuổi làʍ t̠ìиɦ nhưng trong lòng vẫn vô cùng bảo thủ, cô không dám nhìn bộ dạng đối phương, giống như mình bị anh khinh nhờn vậy.
So với nhìn phim con heo, thực ra biết có người đối diện nhìn thân thể mình trống trơn càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn, thở gấp gầm nhẹ.
Hồ Duyệt chưa bao giờ kéo bức mành ra, mỗi lần tự an ủi bị rình coi càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tình thú.
Chung Ứng đứng ở cửa sổ năm phút đồng hồ rồi.
Hồ Duyệt nhẹ nhàng lắc lư cẳng chân, lắc lư mành vải.
Làm ra bộ dạng tự an ủi, ngón chân cuộn lại, một lát sau khẽ run rẩy.
Hồ Duyệt cẩn thận nhìn phản ứng của Chung Ứng.
Từ dưới nhìn lên trên chỉ có thể nhìn thấy mặt anh, không nhìn ra phản ứng dưới hạ thân.
Cau mày, đường cong gương mặt cứng ngắc, môi mím chặt.
Sau đó đầu hơi lắc lư trước sau.
Hồ Duyệt chỉ nhìn mặt anh nhưng cảm thấy toàn thân nóng rát.
Hóa ra mình vẫn luôn bị gương mặt này nhìn lén, mình lại có năng lực biến anh thành bộ dạng như vậy.
Bỗng nhiên cửa sổ trong suốt dính một chút nước.
Theo tầm mắt của Hồ Duyệt giống như bắn ở trên mặt cô.
Không chiếm được người, thường thường biến thành mức độ nghiện, làm cho người ta vô cùng điên cuồng.
Hồ Duyệt nghĩ, người đàn ông này thâm trầm, gợi cảm như vậy.
Tan học ngày hôm sau, trên đường đi về nhà, Chung Ứng mới nhớ tới mình quên mang ví tiền, tiện tay để nó trong ngăn kéo phòng học.
Khi mới vừa ra khỏi phòng học, trong đầu lại nghĩ đến chuyện tối hôm qua.
Anh không hiểu vì sao cô lại kéo bức mành xuống, vốn dĩ không phải ngày nào anh cũng muốn làm chuyện đó, nhưng nghĩ đến bộ dạng cô quỳ rạp trên mặt đất, qυầи ɭóŧ ren màu xanh nhạt, cẳng chân trắng noãn đều trở thành liều xuân dược cực mạnh.
Anh bất đắc dĩ quay đầu lại, đi vào cửa lớn trường học, đi trên hành lang, cách phòng học càng lúc càng gần...
Đêm tối dọa người.