- Ừm đừng mà nhanh rút ra đi...
Nước bị vật thể đó ngăn chặn, toàn bộ tích ở trong tiểu huyệt... Rất muốn tiết ra!
Hồ Duyệt cố gắng dời mông ra sau, hi vọng cách xa thứ đáng ghét gì đó, nhưng nó giống như nắm được vị trí của cô, không chỉ không biến mất, trái lại cắm vào thêm một chút.
Đây là lần đầu tiên Chung Ứng nhìn thấy tiểu huyệt của phụ nữ.
Thịt mềm đỏ tươi hấp thụ vật thể bóng loáng, mỗi khi Hồ Duyệt di chuyển mông nhỏ, anh liền mạnh mẽ di chuyển cổ tay, vào vào ra ra. Khi rút ra môi âʍ ɦộ như bị kéo ra ngoài, giống như không nỡ rời khỏi nó, khi cắm vào lại căng chặt lại, cắn vô cùng chặt.
Thật sự rất đáng yêu.
Tay Chung Ứng cầm vật thể rút ra đâm vào, cọ xát một tầng thịt mềm. Âm thanh giống như mài cục đá, khàn khàn nói:
- Hồ Duyệt, nói xem thứ gì cắm vào tiểu huyệt của cậu hả?
- Đừng đâm vào, rất lạnh.
Lồi lõm bên ngoài vật thể không ngừng gãi nội bích, bên trong ngứa giống như có hàng ngàn con sâu nhỏ đang bò, vật thể không đủ thô, trống rỗng khó nhịn.
Hồ Duyệt cảm thấy mình rất mâu thuẫn, vừa muốn rút vật thể đó ra để nước có thể phát tiết ra ngoài, vừa khát vọng thứ gì đó thô to hơn nữa thỏa mãn tiểu huyệt mình.
Quần áo của Chung Ứng vẫn chỉnh tề, đứng thẳng bên Hồ Duyệt áo quần xộc xệch, tay trái nâng váy, ánh mắt chăm chú, đôi môi mím chặt.
- Tiểu huyệt non mềm phát ra tiếng phốc phốc đúng là vui sướиɠ.
Tốc độ cổ tay nhanh hơn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Sao cậu không ngoan như vậy, vậy mà ở nhà còn chưa đủ lại tự an ủi trên bàn học của tôi, dâʍ đãиɠ như vậy, muốn bị người ta thấy sao?
- Không phải.
Những lời nhục nhã chui vào trong tai Hồ Duyệt lại như một kɧoáı ©ảʍ không thể biết tên, muốn động tác cuồng bạo và ngôn ngữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa.
Tiểu huyệt rất ngứa, cho dù Chung Ứng đâm như thế nào, cắm như thế nào đều không đạt được thỏa mãn.
Cô sắp khóc đến nơi rồi, da thịt toàn thân ửng đỏ, như kẹo đường mê người, không nhịn được muốn hôn.
Con người luôn sản sinh ra du͙© vọиɠ phá hoại mãnh liệt với những sự vật quá tốt đẹp.
Động tác của Chung Ứng càng ngày càng mạnh hơn, đứng nhìn cô giống như cô bị ép ở trong túi của mình, một mình anh độc chiếm.
Muốn đâm hỏng cô, cuối cùng tỏa ra ánh sáng yêu mị, quyến rũ người ta lúc nào cũng mê muội muốn thao cô.
- Còn nói không phải! Cái mông nhỏ lắc lư phóng túng như vậy, rõ ràng là vô cùng thích!
Chung Ứng lại xoay tròn vật thể, không ngừng thay đổi phương hướng.
Vật thể bóng loáng chứa nước trong suốt, cửa huyệt cỏ dại lan tràn, thỉnh thoảng nhỏ lên trên mặt bàn.
Hồ Duyệt căn bản không ngờ Chung Ứng sẽ xuất hiện vào lúc này, bị anh đùa giỡn nằm ngoài dự liệu, tính dục của cô rất mạnh, nhưng chỉ tự túc, không lớn mật đến mức tìm người vui vẻ cùng, còn bị phát hiện cô ngồi trên bàn anh tự an ủi:
- Chung Ứng, đừng làm nhanh như vậy, sắp không chịu nổi rồi, ừm...
Giọng nói của cô nũng nịu, hơi thở dồn dập, Chung Ứng rất muốn lập tức rút vật thể đó ra, để côn ŧᏂịŧ của mình ra trận.
- Ngoan, nói cho tôi biết cái gì đang cắm vào cậu? Nói ra tôi sẽ để cậu tiết.
Hồ Duyệt nghĩ đến mình bị thứ mình dùng hàng ngày cắm vào, thẹn thùng muốn chết không dám nói ra, chỉ không ngừng ham muốn.
Chung Ứng lại dùng tay nắm chặt váy dài, để váy dài nằm trong tay mình, sau đó dùng vải dệt thô ráp cọ xát âm hạch sớm đã sung huyết.
Từng phát từng phát, vải dệt hấp thụ nước trắng mịn, chậm rãi cọ xát.
Hoa hạch và tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng cơn kɧoáı ©ảʍ làm trong đầu bùng nổ, thân thể hưng phấn run rẩy, giống như cái chết tuần hoàn, không có lối ra.
-... Ừm, muốn bắn.
Hồ Duyệt ngửa đầu ngâm nga.
Chung Ứng lại cố chấp nói:
- Vậy cậu ngoan một chút...
Hồ Duyệt không chịu nổi, càng lúc càng khó chịu, không chịu đựng được nữa nói:
- Là bút máy đâm vào tiểu huyệt của mình...
Vải vẽ tranh sơn dầu màu trắng rót thêm chút mực màu đen, xen lẫn không thuần túy, màu sắc quyến rũ khϊếp người.
Bên ngoài chặt chẽ không có một khe hở, cuối cùng cũng nứt ra.
Chung Ứng kéo tay ra, bút vừa mới động, dòng nước sáng trong bắn mạnh ra.
Ánh trăng chiếu vào người Hồ Duyệt.
Giống như vòi hoa sen, vừa mạnh vừa vội, bắn thành hình vòng cung về phía trước, lấm tấm phun lên trên thân thể cường tráng của Chung Ứng.
Đồng phục dính mùi của Hồ Duyệt.
Ròng rã liên tục 30 giây.