Editor: TBi
Cô ở tạm trong những ngôi nhà cũ của người dân, môi trường sống ở đây đặc biệt khắc nghiệt.
Trong lúc bọn họ đi tắm, Diệp Khúc Đào lấy thuốc cảm, máy sấy tóc và miếng dán ủ ấm từ trong vali ra, đặt trước cửa phòng anh đang ở.
Cô gửi cho anh một tin nhắn rằng thuốc đang ở cửa.
Chu Cảnh Minh mở cửa và thấy Diệp Khúc Đào không có ở đó nữa, chỉ thấy bình giữ nhiệt của anh chứa đầy nước nóng và thuốc ở cửa.
Ngày hôm qua Diệp Khúc Đào đã nghe Chu Cảnh Minh hỏi người ở đây về thời gian mặt trời mọc vào buổi sáng, và liệu phong cảnh có đẹp hơn khi lên núi không.
Cô nghe xong quyết định muốn dậy sớm leo núi, đối với một con cá mặn nằm liệt giường lười biếng như cô, chỉ có thể vì một người đàn ông mà dậy sớm leo núi, lại còn có cơ hội gặp được anh.
Cô ra ngoài vào lúc mặt trời mọc, đúng lúc gặp Chu Cảnh Minh ngoài cửa, có vẻ anh cũng muốn đi đâu đó.
Chỉ có một mình anh.
Diệp Khúc Đào còn cố tình nói rằng cô rất thích leo núi và cũng định leo lên đó, vì vậy muốn đi cùng anh.
Chu Cảnh Minh đồng ý và cả hai người cùng nhau lên núi.
Trên đường đi họ trò chuyện rất nhiều, nhưng chủ yếu Diệp Khúc Đào mới là người nói, cô cảm thấy Chu Cảnh Minh là một người trầm mặc ít nói.
Hai người lên núi ngắm cảnh, sau khi xuống núi không lâu Diệp Khúc Đào đột nhiên trẹo chân giả vờ ngã xuống trước mặt anh.
Chu Cảnh Minh đỡ được cô, nhưng anh vô thức nắm chặt tay thành nắm đấm, không chạm vào người cô.
Cô áy náy đẩy anh ra, nói: "Thật xin lỗi, quận trưởng Chu, vừa rồi tôi không chú ý, chỉ là chẳng may giẫm phải tảng đá làm trẹo chân, tôi không sao, chúng ta đi tiếp thôi."
Cô đi rất loạng choạng, Chu Cảnh Minh nhìn theo bóng lưng cô gái không thể làm ngơ được, anh nói: “Để tôi cõng em xuống.”
Đây chính là điều Diệp Khúc Đào muốn nhưng cô cố tình từ chối: "Không cần đâu! cảm ơn Chu quận trưởng đã có lòng tốt, tôi tự đi được, chỉ hơi đau một chút thôi, có thể tạm chấp nhận được."
Chu Cảnh Minh đưa lưng ngồi xuống trước mặt cô, nói: "Nào! Lên đi."
Diệp Khúc Đào cười trộm sau lưng anh, trực tiếp đi đến leo lên lưng của anh, mặc dù anh cõng cô trên lưng nhưng anh luôn nắm chặt tay như một quý ông mà không chạm vào cơ thể cô.
Cô cảm thấy tất cả sự khéo léo và trí tuệ trong việc theo đuổi đàn ông trong đời này của mình đã được sử dụng hết trên người anh.
•••••••
Khi Diệp Khúc Đào ra khỏi thang máy, cô đột nhiên nghĩ đến những chuyện mà mình đã làm trước đây, lúc theo đuổi anh, không nhịn được bật cười.
Chu Cảnh Minh thấy cô cười, nhướng mày nghi hoặc hỏi cô: "Em cười cái gì?"
Diệp Khúc Đào không nói cho anh biết năm đó cô âm mưu như thế nào, cô lắc đầu, "Không có gì."
Diệp Khúc Đào cùng anh ăn sáng tại nhà hàng ở tầng dưới, sau đó đi đến văn phòng chính phủ.
Anh lái xe vào bãi đậu xe, đến nơi Diệp Khúc Đào chuẩn bị xuống xe thì Chu Cảnh Minh bất ngờ nắm lấy tay cô.
Diệp Khúc Đào khó hiểu nhìn anh.
Chu Cảnh Minh nắm tay cô đặt lên quần áo mình nói: "Vừa rồi muốn sờ thế nào, sờ tiếp đi."
Diệp Khúc Đào cười thầm, thấy anh chủ động như vậy, cô không khỏi sờ vào phần bụng của anh, chỗ gần dưới đũng quần.
Cô nhịn không được hôn lên mặt anh một cái, đến nơi thì đi xuống.
Diệp Khúc Đào lần lượt đi theo anh vào văn phòng, sau khi đi vào cô đi sắp xếp một chút cho văn phòng lãnh đạo của mình.
Thu xếp xong, cô vào nhà vệ sinh, đang định đi ra thì nghe thấy tiếng nghị luận bên ngoài.
"Phó quận trưởng Chu thực sự thích trợ lý Diệp sao? Hình như không có! Anh ấy không có bất kỳ cảm xúc nào. Thích một người tại sao lại có biểu hiện lạnh lùng như vậy? Nhìn như không quen biết chút nào." Nghe nói buổi trưa ăn ở nhà ăn, bọn họ đều không bao giờ ăn cùng nhau."
"Tôi cảm thấy không có khả năng kết hôn đâu, Chu tiên sinh cũng đã đến tuổi này rồi, còn chưa có ý định lấy cô ấy làm vợ, đại khái chỉ là chơi cho vui thôi, nếu thật sự kết hôn, e là không thể nào."
"Cô nói như vậy cũng đúng. Trước kia lúc điều chuyển công tác, cô ấy muốn chuyển sang văn phòng của Quận trưởng Chu, nhưng Phó quận trưởng Chu không muốn cô ấy đến đó, ngược lại, cô ấy được điều chuyển tới chỗ Bí thư Thẩm."
"Tôi nghe nói rằng Quận trưởng Chu lúc đó rất khó chịu vì trợ lý Diệp theo đuổi anh ấy, vì vậy Chu tiên sinh không còn cách nào khác là ở bên cô ấy vì danh tiếng, bởi vì lúc đó có rất nhiều lời đồn ra tiếng vào."
"Tôi còn nghe bạn cùng phòng của cô ấy nói, Trợ lý Diệp công khai theo đuổi anh ấy, nếu Phó quận trưởng Chu từ chối, thì sẽ bị mất hết danh tiếng bởi vì đời tư lục đυ.c ảnh hưởng đến sự thăng tiến của anh ấy, vậy nên chỉ đành nhẫn nhịn ở bên cạnh trợ lý Diệp, ít nhất cũng có bạn gái, còn tốt hơn là mất hết thanh danh mặt mũi."