Sắc Đạo Giả

Chương 114: Thư sinh mất nết (2)

Một nhà ba người họ Lữ ngồi trong bàn mà chậm rãi thưởng thức bữa tối. Mặt trời bên ngoài chậm rãi rớt xuống, màn đêm bao phủ mảnh đất huyền bí.

Lam Vân che lấy bờ môi, món ăn hôm nay không có gì khác biệt với mọi ngày, vẫn rất ngon miệng, nhưng không hiểu vì sao nàng ta cảm thấy có chút nóng nực trong người. L*иg ngực khô khan như đang kêu gọi cái gì. Không những thế, nàng ta còn có một khao khát thoát y mạnh mẽ.

Lữ An thì ngây ngô hơn rất nhiều, tay kéo vạt áo mở rộng, cái cổ trắng ngần lộ ra trong không khí.

Lữ Mộng giả bộ nói: "Người sao thế mẫu thân?"

Lam Vân lắc nhẹ đầu, mồ hôi tiết ra nhễ nhại. Áo ngoài dính vào cơ thể khiến cho bộ ngực to lớn lộ rõ.

"Trời hôm nay nóng quá!" Lữ An kéo vạt áo ra rộng hơn, khe ngực cũng có thể thấy.

Truyền thống của thế giới cổ đại thì nữ nhân phải mặc yếm, nhưng Lữ An đã ngưng mặc đồ lót mấy ngày nay. Mấy vị tỷ tỷ tiệm may bảo thả rông như vậy thoải mái hơn nhiều. Nàng ta ngây ngây ngô ngô liền làm theo.

"An nhi, mau chấn chỉnh lại! Đại ca của con còn ngồi ở đây!" Lam Vân gắt giọng.

Lữ Mộng xua tay nói: "Không sao. Chúng ta đều là người nhà với nhau cả. Ngày hôm nay cũng có chút nóng nực."

Lữ Mộng giả vờ quạt tay lên mặt, kéo vạt áo bản thân rộng ra một chút. Lam Vân nhìn vào trong cổ áo của họ Lữ, đôi chân không hiểu sao run nhẹ. Cảnh tượng nàng và nhi tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm lấy nhau hiện lên trong đầu.

Lam Vân lau mồ hôi trán, má phiếm hồng. Nàng cố gắng loại bỏ đi ý nghĩ kì quái trong đầu. Loại nữ nhân nào lại thèm thuồng nhi tử thân sinh như thế.

Lữ An càng ngày càng thấy nóng, y phục trên người cứ như rác rưởi, muốn cởi bỏ chúng ra. Nàng kiềm chế lại được, nghĩ rằng bản thân chỉ cần đi tắm là sẽ hết.

Lữ An ăn hết chén cơm thật nhanh, sau đó đứng bật dậy và nói: "Con đi tắm!"

Lữ Mộng cười thầm trong lòng. Sắc dược khiến tiểu muội muội muốn cởi truồng, nếu hãm lại được thì không sao. Nhưng nếu bỏ y phục ra rồi, da^ʍ ý khó mà khống chế. Lam Vân bên kia thì đổ mồ hôi nhiều hơn, làn da ướt nhẹp và bóng loáng. Mùi cơ thể của nàng phảng phất rõ ràng trong không khí.

Đôi lúc Lam Vân cứ nhìn về phía Lữ Mộng. Nàng phát hiện rất nhiều điểm tương tự giữa hắn và lang quân năm xưa, những khía cạnh đã khiến nàng phải lòng và mang chữa.

Phụ thân của Lữ Mộng, trượng phu của Lam Vân, tên là Lữ Động. Hắn có dáng vẻ rất giống Lữ Mộng, làn da trắng trẻo nhưng vàng vọt như bị bệnh, không có màu hồng hào khoẻ mạnh. Lữ Động cũng là một thư sinh, phong thái đường hoàng, lời nói quân tử chính nghĩa. Nhưng sâu bên trong thì hắn lại là một kẻ mê gái, vì Lam Vân già đi, không còn sự dẻo dai năm đó. Lữ Động vậy mà phủi áo bước đi, bỏ mặc mẫu thân cùng hai hài nhi không thèm nhìn lại.

Lam Vân thầm biết ơn trong lòng. Lữ Mộng có dáng vẻ giống Lữ Động nhưng tính cách thì khác phụ thân hắn rất nhiều. Lữ Mộng luôn quan tâm muội muội và thân thiết với mẫu thân. Không như tên vô lương tâm kia.

Đôi khi Lữ Mộng dính mẫu quá mà Lam Vân có chút lo lắng. Hắn lớn thế này rồi, lâu lâu còn ôm gối mò qua phòng nàng ngủ chung. Chiếc giường nhỏ xíu khiến hơi ấm của nhau đều cảm nhận được.

Không hiểu sao, Lam Vân nhớ lại một bữa vài ngày trước. Nàng tỉnh giấc trước Lữ Mộng, phát hiện dươиɠ ѵậŧ của hắn ngổng cao, tạo thành một ngọn núi nhỏ trên lớp chăn. Nó trông to lắm. Hơn hẳn tên vô lại đã bỏ mẫu tử nàng. Không biết dươиɠ ѵậŧ ấy sẽ có mùi vị gì trong miệng. Không biết cảm giác ©ôи ŧɧịt̠ của nhi tử đút vào l*и của mình sẽ như thế nào.

Lam Vân mơ màng suy nghĩ, ngực càng ngày càng nóng. Bọn họ gắn bó như vậy, nếu làm ra một số chuyện "thân thiết" hơn thì sẽ thế nào nhỉ. Cũng chỉ là một trò chơi nhỏ của mẫu tử mà thôi.

Lam Vân nhận ra mình đang có những suy nghĩ rất không đứng đắn, hai má một lúc một đỏ. Nàng cố gắng không tưởng tượng bậy bạ nữa, mặt cúi gằm mà nhìn mâm cơm. Cứ nhìn Lữ Mộng là da^ʍ ý đại tăng.

"Mẫu thân, người không sao chứ?" Lữ Mộng giả ngu nói.

Lam Vân lắc nhẹ đầu. Lữ Mộng ngay lập tức sấn tới, cơ thể hai người chạm vào nhau, da thịt Lam Vân mềm mại và nóng rực.

Lữ Mộng đặt tay lên trán mẫu thân và nói: "Hình như người bị sốt. Mau mau vào giường nghỉ ngơi."

Lam Vân đẩy hắn ra. Lữ Mộng đến càng gần thì da^ʍ ý càng khó kiềm chế.

"Ta ổn." Nàng lạnh lùng nói.

Lam Vân khập khiễng đứng dậy, đùi vô lực loạng choạng muốn ngã. Lữ Mộng ngay lập tức đỡ lấy mẫu thân, một tay vòng qua người nàng, bàn tay chạm ngay bầu vυ'.

Lam Vân run nhẹ, âʍ ɦộ vậy mà tiết nước rõ thấy. Tay của nhi tử chạm vào khiến nàng ta sướиɠ.

"Còn nói là ổn, mẫu thân đã yếu như thế này. Để ta đưa người vào giường." Lữ Mộng nói. Hắn đỡ lấy Lam Vân đi vào, tay bóρ ѵú mẹ chặt hơn.

Lam Vân tê tái, âʍ ɦộ co thắt kêu gào. Nàng run rẩy nói: "Ta ổn. Ngươi mau... Ngươi mau... Thả ra."

Giọng Lam Vân mềm nhũn và nhỏ xíu. Nàng nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của nhi tử mình thì cũng ngưng phản đối. Để hắn đưa nàng vào phòng là ổn, lúc đó sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.

Trên đường vào phòng, Lữ Mộng nhào nặn bầu vυ' của mẫu thân đã đời. Nàng ta đã bốn mươi nhưng ngực săn cực, chẳng xệ bao nhiêu. Tất nhiên nếu so với gái trẻ thì không có hình dáng tròn trịa bằng, nhưng nếu so với người cùng tuổi thì rất đẹp. Như con Kim ngày xưa vυ' xệ tới rốn. Lam Vân thì có hình chữ U mặn mà mê hoặc.

Cơ thể Lam Vân càng ngày càng nóng. Nàng biết nhi tử không có cố ý sàm sỡ mình, nhưng nàng ta thật sự nứиɠ tình quá. Da^ʍ phụ này muốn được bóp cả hai bên vυ'. Làn da ngày một tiết ra nhiều mồ hôi hơn.

Lữ Mộng đặt Lam Vân lên giường của nàng. Hắn giả vờ ngạc nhiên khi thấy mẫu thân chảy nhiều mồ hôi, ngay lập tức liền bắt đầu cởϊ qυầи áo của nàng.

"Mộng nhi! Ngươi... Ngươi làm gì vậy?!" Lam Vân yếu ớt chống cự. Lữ Mộng vạch áo nàng ra khiến cho yếm đỏ bị thấy hết, nhũ hoa ẩn hiện sau lớp vải.

"Mẫu thân đổ nhiều mồ hôi quá. Ta phải thoát y cho người thì mới dùng khăn lau được." Lữ Mộng nghĩa chính ngôn từ lên tiếng.

"Ta không sao... Ngươi hãy rời đi..." Lam Vân thở gấp gáp nói.

Lữ Mộng lắc đầu: "Con bị bệnh người cũng chăm sóc con. Hiện tại hãy để nhi tử báo đáp."

Hắn cứ thế mà cởi thắt lưng Lam Vân. Nàng ta không có lý do chính đáng phản đối, đành mặc kệ. Hai má đỏ như say rượu, trong đầu thì đã nghĩ tới cảnh cơ thể của Lữ Mộng banh chân nàng ra mà cho ©ôи ŧɧịt̠ hắn vào.

"Không thể nghĩ bậy. Mộng nhi là đang chiếu cố ta... Không thể nghĩ bậy!"

Chẳng mấy chốc, Lam Vân bị Lữ Mộng lột sạch. Làn da trắng trẻo, bầu vυ' sữa to lớn, bộ lôиɠ ʍυ rậm rạp cong queo. Tất cả đều hiện ra trước mắt họ Lữ. Lam Vân không có che cơ thể, nàng cố tỏ ra thật điềm tĩnh để hoàn cảnh hiện tại không xấu hổ. Quan trọng hơn, nàng không muốn Lữ Mộng phát hiện suy nghĩ xấu xa trong lòng.

Lữ Mộng biết rõ nhưng vẫn diễn kịch. Hắn rời đi và mang một chiếc khăn ướt đến lau cơ thể cho mẫu thân. Khuôn mặt hắn tràn đầy biểu cảm yêu thương và nghiêm túc, chẳng thể nhìn ra được da^ʍ ý nào.

Lữ Mộng lau mặt cho nàng. Hắn làm thật chậm rãi. Lam Vân nằm bất động như tượng, cố gắng kiềm chế da^ʍ ý và cầu mong nhi tử không phát hiện âʍ ɦộ chảy nước.

Lữ Mộng lau xuống cổ, làn da nhạy cảm của Lam Vân bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cơ thể run nhè nhẹ. Sau đó thì tới ngực, hắn chú ý rất kỹ khi lau vυ' cho nàng, đặc biệt lướt qua nhũ hoa vài lần. Sự ướŧ áŧ và lạnh lẽo đến từ khăn khiến l*и Lam Vân chảy nhiều nước hơn.

"Cố chịu... Cố chịu... Không thể để Mộng nhi phát hiện..." Lam Vân nghiến chặt răng, đôi mắt long lanh đầy nước.

Lữ Mộng bỗng bóp lấy vυ' của nàng mà nâng lên, giả vờ như muốn lau phần da bị ngực dưới che. Lam Vân mất kiềm chế mà rên một tiếng.

Nàng kinh hoảng nhận ra phản ứng của mình, mắt trợn to, tay che lấy miệng.

"Mẫu thân khó chịu trong người sao?" Lữ Mộng nói.

"Ừm... Ta hơi khó chịu... Vì thế mới phát ra thanh âm đó..." Lam Vân thì thầm.

"Ngươi cố gắng chịu đựng chút. Ta sắp xong rồi."

Lữ Mộng nắm bầu vυ' trong lòng bàn tay, đầu ti mềm mại va chạm với làn da thô ráp của nam nhân. Hắn có thể rõ ràng nhận thấy nhũ hoa của Lam Vân cương lên. Nàng thì hít thở ngày một nặng nề.

Thân trên xong thì xuống thân dưới. Lữ Mộng cho tay vào giữa chân của Lam Vân và đẩy nó ra. Nàng ta kẹp chặt không mở.

"Như vậy... được rồi."

"Không được. Bên dưới của mẫu thân còn đầy mồ hôi. Để ta lau cho." Lữ Mộng dùng sức nhiều hơn.

Lam Vân chảy nước mắt, giữ lấy cổ tay của Lữ Mộng. Nàng không muốn nhi tử nhận ra sự dâʍ đãиɠ của bản thân.

"Mộng nhi, ta ổn... Ngươi để đó ta tự lau cũng được."

Lữ Mộng làm ra biểu cảm bất ngờ. Hăn ghé sát mặt Lam Vân và nói: "Tại sao mẫu thân rơi lệ? Là ta làm không tốt sao?"

Lữ Mộng chuyển sang biểu cảm buồn bã đầy đáng thương. Lam Vân nhìn thấy mà yêu, không muốn đứa con yêu dấu của mình đau lòng.

"Không có..."

"Vậy tại sao mẫu thân rơi lệ? Tại sao không cho con chăm sóc người?" Lữ Mộng nói, mắt đẫm nước.

Tố Vương không thấy cảnh này, hắn mà thấy thì cũng phải vỗ tay khen hay. Tên này là đồng đạo, cũng có diễn kỹ kinh người.

"Ta... Ta là vui vì Mộng nhi rất có hiếu." Lam Vân thút thít lên tiếng.

"Người đừng nói dối. Rõ ràng người không muốn con ở đây. Nếu đã như vậy, con sẽ rời đi." Dứt lời thì Lữ Mộng liền quay lưng.

"Khoan..."

Lam Vân nắm lấy tay con trai, hai chân bên dưới chậm rãi mở ra. Âʍ ɦộ ướt nhẹp hiện rõ. Giữa việc giấu diếm sự dâʍ đãиɠ của bản thân và làm nhi tử đau lòng. Nàng thà rằng cho hắn biết chứ không muốn lừa dối hắn.

Lữ Mộng chậm rãi quay người. Hắn mở to mắt, biểu cảm cứng đờ.

Lam Vân nhắm lại đôi mi, lệ chảy ra hai bên. Nhi tử là kẻ có học thức. Nếu hắn thấy thì chắc chắn sẽ biết rõ phản ứng cơ thể của nàng có ý nghĩa gì.

"Mẫu thân... Nước đó không phải là mồ hôi..." Lữ Mộng kinh ngạc nói.

"Ừm... Ta xin lỗi, Mộng nhi... Ta là một người phụ nữ hèn hạ... Mẫu thân rất..."

"Rất cô đơn phải không?" Lữ Mộng ngồi xuống bên giường, vuốt lấy má nàng mà nói. "Nếu người muốn bước tiếp. Nhi tử và Lữ An sẽ không phản đối. Mẫu thân không cần phải chịu đựng như thế này."

Lam Vân ngỡ ngàng. Nàng yếu ớt ngồi dậy và ôm chầm lấy nhi tử. Làn da mềm mại bao khỏa Lữ Mộng, hương thơm cơ thể nhẹ nhàng và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Không phải... Ta không có cô đơn. Mẫu thân chỉ là rất yêu Mộng nhi. Nên ta muốn..." Lam Vân thì thầm vào tai hắn. Tay nàng chạm lên đùi Lữ Mộng, chậm rãi mò dần lên.

Lữ Mộng đẩy nàng ra và nói: "Người đang bị bệnh nên mới suy nghĩ không rõ ràng. Để ta đi kêu thầy thuốc."

Lam Vân kéo Lữ Mộng trở lại, lần này trốn mặt vào ngực hắn mà khóc.

"Không phải. Ta... Ta suy nghĩ rất rõ ràng! Ta yêu Mộng nhi nhiều lắm! Ta muốn làʍ t̠ìиɦ với con!" Lam Vân nức nở thành tiếng.

Nàng không nghe thấy Lữ Mộng trả lời, cũng không cảm thấy cử động của hắn. Mọi chuyện xong rồi, từ nay Mộng nhi sẽ không còn nhìn mặt nàng nữa.

Lữ Mộng chậm rãi dang tay ôm lấy lưng trần của mẫu thân. Hắn nói thật chậm: "Mẫu thân thật sự muốn làʍ t̠ìиɦ với con?"

Lam Vân gật nhẹ đầu.

"Mẫu thân là nữ nhân dâʍ đãиɠ như vậy sao?" Lữ Mộng tiếp tục nói.

Lam Vân run nhẹ. Không biết phải trả lời như thế nào. Lữ Mộng dịu dàng mà nâng cằm nàng và hôn lên cái trán.

"Mẫu thân có thể thành thật với con. Dù người có như thế nào, ta cũng sẽ chấp nhận."

Bao nhiêu lo ngại của Lam Vân bay sạch. Nàng áp đầu lên ngực hắn, tay mò vào trong cổ áo của Lữ Mộng mà sờ soạn làn da của nhi tử.

"Đúng rồi đó. Mẫu thân dâʍ đãиɠ như vậy đấy." Lam Vân đã không còn suy nghĩ thẳng thừng được nữa, da^ʍ ý thống trị tất cả mà thành lời.

Tay của nàng mò xuống lưng quần của nhi tử và cởi dây thắt.

Lữ Mộng để nàng nằm lên giường, một nửa cơ thể đè lên nàng, bầu vυ' phải của Lam Vân bị ngực của hắn làm cho biến dạng. Ánh mắt hai người chăm chú mà nhìn nhau, khuôn mặt sát đến nổi hơi thở đều có thể cảm thấy.

Lữ Mộng bóp lấy vυ' của mẫu thân. Lam Vân không cần kiềm chế nữa, làm ra một bộ mặt thoả mãn.

"Mộng nhi... Con có còn thèm vυ' mẫu thân không?" Lam Vân nói.

Lữ Mộng sờ lên đôi môi mềm mại của Lam Vân. Hắn không trả lời mà dùng hành động thay vào. Họ Lữ dời xuống dưới, miệng há to mà ngậm lấy đầu ti cương cứng. Tay của hắn thì mò xuống giữa chân nàng, chà xát lấy âʍ ɦộ ướt nhẹp.

Lam Vân rêи ɾỉ to lớn, cơ thể uốn éo vì tê dại. Nàng với nhi tử đang làm ra hành động sai trái gì thế này. So với đám kỹ nữ của Tứ Vận Lâu, nàng chẳng có cao quý hơn một chút. Bọn họ là dùng thân lấy tiền. Nàng thì lại lσạи ɭυâи với chính nhi tử sinh ra.

Lam Vân thấy mình còn kém hơn một con đĩ. Nhưng hiện tại con đĩ này không quan tâm, vì Lữ Mộng bú ti của nàng quá phê.