Sắc Đạo Giả

Chương 115: Thư sinh mất nết (3)

Lữ An ngồi trong bồn tắm gỗ, lưng trần dựa lên thành, cặρ √υ' tròn trịa lơ lửng trên mặt nước. Đôi mắt nàng ta long lanh, hai tay nhào nặn ngực, chân dưới cọ vào nhau, da thịt mẫn cảm của âʍ ɦộ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Đại ca..." Lữ An thì thầm. "Đại ca, người cho vào đi..."

Nàng ta nhắm mắt mà tưởng tượng Lữ Mộng đang sờ soạn bản thân. Cơ thể mảnh mai hoàn toàn bị huynh trưởng hưởng dụng. Lữ An thèm. Hai người gắn bó với nhau, nhưng nàng không chỉ muốn dừng lại ở đó. Lữ An còn muốn được hoà hợp với Lữ Mộng. Nàng muốn huynh muội tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà ma sát da thịt. Nàng muốn tϊиɧ ŧяùиɠ ấm nóng của hắn vào trong mình.

Chỉ tưởng tượng đơn giản như vậy thôi, Lữ An đã đạt cực khoái. Dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra mà hoà vào nước ấm. Nàng mông lung mà đưa ngón tay lên trước mặt. Không hiểu cái gì thúc đẩy, Lữ An cho chúng vào miệng liếʍ láp, nếm mùi vị của bản thân.

"Hơi mặn... Liệu đại ca có thích không nhỉ?" Lữ An lẩm bẩm.

Nàng bỗng nhận ra hành động và suy nghĩ sai trái của mình. Lữ An vỗ lên mặt nước, nước văng tung toé. Hai má nàng đỏ như quả cà.

Lữ An che lấy mặt mình, không thể tưởng tượng nàng lại muốn giao hoan với huynh ruột. Lữ An thủ da^ʍ xong, chẳng những không cảm thấy tốt hơn. Cơn khao khát còn dày đặc gấp bội lần. Nàng bước ra khỏi bồn và mặc tạm một lớp áo mỏng lên thân.

"Trời tối rồi... Nếu ta xin ngủ chung với đại ca chắc không sao đâu nhỉ..."

Lữ An nhìn xuống thân thể. Ngực nàng vểnh ra rõ thấy, da trắng đẹp đẽ cùng bộ lôиɠ ʍυ lưa thưa ngây ngô. Làm gì có gã đàn ông nào sẽ không thấy nứиɠ khi nhìn cơ thể này.

"Ta chỉ cần bảo nóng quá nên không muốn mặc y phục. Sau đó chỉ cần huynh ấy leo lên giường... Hai chúng ta ôm nhau ngủ..."

Lữ An tưởng tượng bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm lấy đại ca là tim đập thình thịch, lỗ da^ʍ chảy nước kịch liệt. Nàng mất sạch xấu hổ, bán loã thể mà đi từ nhà tắm vào trong nhà. Khi đi ngang qua sân, đường cong hoàn toàn lộ ra ngoài, rất dễ bị người khác trông thấy.

Lữ An bước đến trước phòng của Lữ Mộng. Cửa phòng mở toang. Bên trong thì chẳng có ai. Trong giây phút nàng ta còn đang khó hiểu. Một âm giọng dâʍ đãиɠ rót vào tai.

Lữ An lén lút mà đi đến bên phòng mẫu thân, ngón tay đυ.c ra một cái lỗ giấy và nhìn vào bên trong. Nàng kinh ngạc trợn to mắt.

Lam Vân quỳ xuống bên giường, cơ thể mặn mà không mảnh vải. Lữ Mộng ngồi trên giường, chân dang rộng để dươиɠ ѵậŧ lộ rõ. Mẫu thân hắn ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ đầy tha thiết, môi mềm bọc chặt mà lên xuống dữ dội.

Lam Vân bú đã xong thì rút ra, để dươиɠ ѵậŧ lên một bên mặt. Côи ŧɧịt̠ cứng ngắc và nóng hổi áp lên da mặt hồng hào. Mỹ phụ thè lưỡi dâʍ đãиɠ mà liếʍ lấy tinh hoàn của Lữ Mộng. Dáng vẻ thoả mãn cùng cực.

Lữ An để ý thấy từng giọt nước rỉ tí tách giữa chân mẫu thân. Mông nàng ta thì ưỡn ra đầy dâʍ đãиɠ.

"Mẫu thân vậy mà..." Lữ An hít sâu, tay che lấy miệng.

Lữ Mộng xoa đầu Lam Vân và nói: "Mẫu thân, người không cần phải dùng miệng. Mất tôn nghiêm."

Lam Vân cười khì khì nói: "Làʍ t̠ìиɦ có tôn nghiêm gì. Chỉ là sự giao hoan giữa nam và nữ. Chẳng lẽ Mộng nhi không sướиɠ? Con cứng như thế này."

"Ta sướиɠ lắm, mẫu thân."

Lam Vân tỏ vẻ hạnh phúc, nàng đẩy Lữ Mộng ngã ra giường. Cơ thể đẫy đà leo lên phía trên hắn, đầu khấc nóng hổi chạm lên cửa vào âʍ đa͙σ ướt nhẹp. Lam Vân ghé mặt sát Lữ Mộng, hơi thở gấp gáp.

"Ta yêu con, Mộng nhi. Hãy để mẫu thân được hoà làm một với con nhé." Lam Vân nhìn thẳng mắt của Lữ Mộng mà nói.

Để đáp lời nàng ta, Lữ Mộng nắm lấy vòng eo mềm mại mà dập xuống. Dươиɠ ѵậŧ chạy vào bên trong âʍ đa͙σ ướt sũng. Vách thịt co thắt, ôm chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠. Thân dưới Lam Vân tê tái, tia điện chạy khắp hông. Nàng bặm chặt môi để kiềm lại giọng mình nhưng một tiếng rên dịu dàng vẫn phát ra.

Lam Vân nằm lên ngực Lữ Mộng, cảm nhận ©ôи ŧɧịt̠ của con trai giấu sâu trong cơ thể.

"Mộng nhi... Ta hạnh phúc quá. Ta yêu con." Lam Vân nói.

Mông Lam Vân bắt đầu nhấp nhô lên xuống, âʍ đa͙σ rỉ nước như suối, chảy ướt cả háng Lữ Mộng. Hắn cảm thấy phê tận trời. Dù chơi gái nhiều bao nhiêu, âʍ đa͙σ của mẫu thân vẫn khác biệt với những người khác. Một cảm giác sung sướиɠ kì lạ không nữ nhân nào có thể mô phỏng.

Lữ Mộng vòng tay ôm lấy mẫu thân, hông bắt đầu ra sức, nhịp nhàng phối hợp với cử động nhấp nhô của cặp mông bên trên. Dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ khoét sâu âʍ đa͙σ, chạm đến mọi ngõ ngách thầm kín của người mẹ. Lam Vân rên lên hừ hự, biểu cảm đờ đẫn vì tiên cảm, trông chẳng còn một chút tự tôn của trưởng bối, chỉ có nỗi khao khát của một nữ nhân thiếu thốn.

Lữ Mộng siết chặt cơ thể mềm mại trong tay, xoay người một cái và đè Lam Vân bên dưới. Hắn không chớp mắt mà ngắm nhìn cơ thể mẫu, hông nhịp nhàng ra vào.

Lam Vân thở gấp. Trong lòng vừa xấu hổ vì chuyện đang diễn ra, vừa sướиɠ đến không chịu nổi. Hai người là mẫu tử mà lại làm ra hành động đáng khinh này, nếu người khác phát hiện, chắc chắn sẽ bị ném đá tới chết.

Nhưng cũng vì sự mạo hiểm, nỗi phấn khích và sung sướиɠ du͙© vọиɠ được nâng lên một tầm cao mới. Một trái cấm không mẫu thân nào được ăn, nhưng chỉ có Lam Vân trải nghiệm.

Càng nghĩ, Lam Vân càng thấy sợ.

Càng sợ, Lam Vân càng thấy sướиɠ.

Nàng bấu chặt lấy vai của nhi tử, mông tròn run lên lẩy bẩy. Từng dòng tình thủy cực khoái tràn ra ào ạt, ướt hết cả nệm. Lam Vân bị đâm có một chút nhưng đã lêи đỉиɦ. Âʍ đa͙σ của nàng tiến vào trạng thái hồi phục, dịch nhờn tiết ra ít hơn rất nhiều, mức độ nhạy cảm thì tăng cao vài lần.

Lam Vân thở hổn hển. Lữ Mộng không hề chậm lại khiến nàng thấy hơi mệt và đau.

"Mộng nhi... Con dừng lại một chút. Ta cần nghỉ."

Lam Vân yếu ớt ngồi lên. Khác với những da^ʍ nữ của Tứ Vận Lâu, mỹ phụ này chỉ là một người bình thường. Nàng ta đã quá tuổi xuân, không có luyện võ. Vì thế làʍ t̠ìиɦ không được dai. Khoảng thời gian này thì Tiểu Vô Tướng Công còn chưa được phân phát rộng rãi.

Lữ Mộng đè Lam Vân xuống, hông áp chặt và không cho nàng lui ra.

"Mộng nhi, ngươi?!"

"Mẫu thân, ta thầm yêu ngươi cũng rất lâu rồi. Không phải yêu như gia đình, mà yêu ngươi như một nữ nhân." Lữ Mộng chậm rãi nói.

Hắn đâm dươиɠ ѵậŧ vào hết con đường tơ lụa, lòng đầy thích thú mà cảm nhận âʍ đa͙σ mềm mại. Họ Lữ vuốt ve khuôn mặt của mẫu thân, ngón tay chạm nhẹ lên bờ môi hút hồn.

Đôi mắt của Lam Vân long lanh ánh nước. Nàng ta mâu thuẫn trong lòng, vừa ghét bỏ những gì mình đang làm, vừa hạnh phúc khi nghe nhi tử có cảm tình đặc biệt với bản thân. Lam Vân tránh đi ánh mắt của Lữ Mộng. Phong thái hoàn toàn biến đổi, nàng trở nên e thẹn như một tiểu tình nhân.

Lữ Mộng cười thầm trong lòng, đến nước này thì mẫu thân đã một đi không trở lại. Hắn cúi xuống mà bú lấy bầu vυ' sữa, dươиɠ ѵậŧ ra vào l*и của mẹ đẻ. Cảm giác tê tái rất dễ bị nghiện.

Cơ thể hai người cứ quấn quýt lấy nhau. Lữ An bên ngoài thì cho ngón tay vào trong âʍ ɦộ mà thọc. Nàng tưởng tượng mình thay vào vị trí của mẫu thân. Được Lữ Mộng đè ra chơi dữ dằn. Nước chảy xuống hai chân thành từng đường dài.

Ba người cứ thế mà tiếp tục một lát. Lam Vân đắm chìu trong du͙© vọиɠ, chẳng còn nghĩ được cái gì. Nàng chỉ biết ©ôи ŧɧịt̠ của con trai quá cứng, quá thô, quậy nát l*и nàng sướиɠ đến điên.

Lữ Mộng bỗng rút dươиɠ ѵậŧ ra, thô bạo lật Lam Vân nằm úp lại. Con mẹ không phản cảm, phối hợp nhiệt tình, đôi môi nở nụ cười dâʍ đãиɠ. Cái mông của nàng đập vào ánh mắt của Lữ Mộng, chúng như hai quả dưa hấu to lớn. Hắn một lần nữa cho ©ôи ŧɧịt̠ vào l*и, ngón cái thì tìm tới hậu môn nhăn nhúm.

Lam Vân lo lắng nói: "Mộng nhi, con định... Á!"

Nàng gào lên một tiếng thống khổ, Lữ Mộng cho cả ngón tay vào sâu trong, c̠úc̠ Ꮒσα bị hắn chọc thủng. Lam Vân xụi lơ áp mặt lên giường, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. Trước khi nàng kịp nói ra lời phản đối nào, Lữ Mộng liền tới lui cái hông, dùng du͙© vọиɠ nhấn chìm Lam Vân.

Lam Vân bấu chặt chiếc nệm bên dưới, răng cắn lấy cái mền. Hai nỗi sung sướиɠ và khó chịu hoà quyện khiến vài giọt lệ trào khỏi khoé mắt. Chỗ mình dùng để thải lại bị con trai nghịch ngợm. Hải Lam Vân thực sự đã chẳng còn một chút tôn nghiêm gì. Nàng đã thật sự trở thành một da^ʍ nữ.

"Mộng nhi... Con mau... Mau bỏ ngón ra! Ta đau quá... Hức!" Lam Vân thút thít thành lời.

Trong sự ngạc nhiên của nàng, Lữ Mộng thật sự rút lui. Nhưng trước khi nàng kịp thở phào, hắn đâm ngón trỏ vào hậu môn. Ngón cái tuy to nhưng ngắn, ngón trỏ thon gọn nhưng dài hơn nhiều. Lữ Mộng đâm hết cả chiều dài ngón trỏ vào trong c̠úc̠ Ꮒσα Lam Vân. Nàng ta gặm chặt cái mền, nước dãi nhuộm thẫm mặt vải. Khoé mắt hình thành hai dòng lệ kéo dài. Mỹ phụ hiện tại trông vừa dâʍ đãиɠ, vừa đáng thương đến yêu.

Lam Vân bị chọc đít mà lêи đỉиɦ, nướ© ŧıểυ phá vỡ ngục tù mà chảy ra như suối. Lữ An bên ngoài há to miệng, ngón tay thủ da^ʍ càng bạo, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra đến tận mắt cá. Nàng cũng muốn được đại ca chơi, muốn được huynh ấy nghịch đít.

Lam Vân quờ quạng hai tay ra sau. Một cánh bị Lữ Mộng bắt lấy mà giữ chặt sau lưng.

Lam Vân khổ sở cầu xin: "Chàng rút ra đi! Ta xin! Ta xin con đấy, Mộng Nhi! Đừng ngoáy đít ta nữa!"

Lam Vân bị nhi tử khoá chặt. Nàng chẳng thể thoát thân nên chỉ có thể dùng miệng lưỡi. Cơ thể toát mồ hôi bóng loáng. Mùi hương nhẹ nhàng của nữ nhân đậm đà.

Lữ Mộng rút lui cả dươиɠ ѵậŧ và ngón. Đầu khấc chạm lên cửa hậu nhăn nhúm. Lam Vân hoảng sợ lắc đầu lia lịa.

"Mộng nhi, đừng! Giữ cho mẫu thân một chút tôn nghiêm!"

Lữ Mộng vòng tay ôm lấy Lam Vân từ sau, nâng nàng ta ngồi lên.

"Ta rất yêu mẫu thân. Mẫu thân không yêu ta sao?"

Lam Vân quay đầu ra sau, khuôn mặt hai người gần sát, đôi môi chạm lấy nhau. Môi Vân mỏng manh như cánh hoa, đầy đặn mà câu dẫn. Nàng ta thè ra lưỡi thơm để cho con trai mυ'ŧ lấy.

"Ta có! Ta yêu Mộng nhi mà..."

"Vậy nàng để ta chơi c̠úc̠ Ꮒσα đi." Lữ Mộng dịu dàng nói.

"Không được! Chúng ta là mẫu tử..."

"Ban nãy nàng van cầu ta cᏂị©Ꮒ nàng, sao ta không nghe nàng nói điều này?"

Lam Vân vuốt ve đôi tay của Lữ Mộng, mày liễu nhẹ nhàng như gió thoảng.

"Nếu chàng thích..." Hai má Lam Vân đỏ hồng. Cho dù là phu quân trước, cha của Lữ Mộng, nàng cũng chưa bao giờ cho phép hắn làm điều như vậy. Hiện tại, nàng lại để nhi tử thoả thích hưởng dụng cơ thể của mình theo cách nó thích.

Dươиɠ ѵậŧ đi vào thật chậm. Lam Vân đan tay với Lữ Mộng và siết chặt lấy. Một cảm giác choáng ngợp, đau đớn cùng cực bủa vây thân dưới của mỹ phụ.

Lam Vân khó chịu đến mức không nói nổi. Cơ thể nhũn ra, lưng tựa lên ngực Lữ Mộng. Hắn thì nhào nặn cặp ngực to lớn của mẹ đẻ, ngón tay vân vê đầu ti mềm mại.

Vài giây mà cảm giác cứ như năm dài tháng rộng. Nhưng đó mới chỉ là khởi điểm, khi Lữ Mộng bắt đầu húc, Lam Vân ngay lập tức thét lớn. Cặp mông nàng ta tạo thành từng gợn sóng, tiếng bành bạch dâʍ đãиɠ vang vọng khắp ngôi nhà nhỏ của họ Lữ. Mái tóc Lam Vân rũ rượi, đôi môi bặm lại, hai mắt nhắm chặt. Nàng chính thức bước vào trạng thái sinh tồn, cố gắng chịu đựng qua cơn lăng nhục của Lữ Mộng.

Đau đớn ban đầu. Cảm giác tê tái đến sau. Phối hợp với dược hiệu khiến Lam Vân lại càng nhanh thích nghi. Một sự sung sướиɠ khác hẳn khi bị chơi l*и ập tới.

Lữ Mộng phấn khích đẩy như con trâu điên. Mẫu thân mà hắn ngắm nhìn bấy lâu nay. Tuổi hơi lớn, nhưng cơ thể thì da^ʍ đến không thể tả. Đã biết bao đêm hắn muốn hϊếp da^ʍ nàng ta.

Nhưng Lữ Mộng chưa bao giờ dám. Từ khi Tố Vương xuất hiện, rất nhiều người đều bị hắn ảnh hưởng gián tiếp. Sắc đảm của ai cũng tăng cao. Lữ Mộng vì thế quyết đoán mà chuốc dược tộc nhân.

So với tưởng tượng, hiện thực hơn xa những gì Lữ Mộng mong đợi. Lam Vân thơm mềm như một cái bánh bao ngon miệng. Da trơn, thịt trắng, mùi hương quen thuộc mà hắn đã ngửi hai chục năm biến tính thành dâʍ đãиɠ.

Lữ Mộng đắm chìm trong cơ thể của mẫu thân.

Không biết bao lâu trôi qua, một dòng nước nóng hổi lấp đầy bên trong của Lam Vân. Lữ Mộng rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, tϊиɧ ŧяùиɠ tràn ra hậu môn, một cảnh tượng đầy dâʍ đãиɠ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lam Vân ngã ra giường, hai chân run rẩy như chim nhỏ sợ sét.

"Sướиɠ quá... Tại sao lại sướиɠ như vậy..." Lam Vân lẩm bẩm. Nàng ta chưa bao giờ có trải nghiệm như hiện tại. Cảm giác được hoà hợp với một nam nhân mà mình tin tưởng và yêu thương bằng cả tấm lòng.

Lữ Mộng nằm xuống bên nàng, mặt đối mặt. "Từ nay bất cứ khi nào mẫu thân muốn. Con cũng sẽ phục tùng người."

Lam Vân yêu thương hôn lấy Lữ Mộng. Sau đó nàng nói: "Không phải phục tùng. Là chúng ta cùng hưởng cực lạc."

Lam Vân mò tay xuống và nắm lấy dươиɠ ѵậŧ của Lữ Mộng.

"Nhìn con kìa. Còn dính nhiều tinh như vậy. Để mẫu thân liếʍ cho sạch nhé. Không thì phí." Lam Vân biết mình hư hỏng, thè lưỡi tinh nghịch.

Lữ An đạp cửa phòng bước vào. Mẫu tử trên giường giật mình nhìn sang. Lam Vân kinh hoảng mà lấy chăn mền che lấy cơ thể. Lữ Mộng mừng thầm, nhưng bên ngoài cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Lữ An bán loã thể, với chỉ một lớp áo ngoài thõng xuống hai bên. Nàng thả nó xuống đất, cơ thể mảnh mai đi tới giường. Khuôn mặt e thẹn nhưng đầy kiên quyết.

"Con... Con cũng muốn liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ của đại ca!" Lữ An dùng hết can đảm mà nói.