Đám sơn tặc ngồi bình đạm xung quanh lửa trại. Bọn chúng tốp năm, tốp ba chia ra với nhau mà ngồi. Lão Nhị, Vinh Dã cùng Vấn Phong và Tố Vương ngồi chung với nhau. Dưới háng Vinh Dã là cái miệng hư hỏng của Vũ Kim đang không ngừng mυ'ŧ lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn.
Tố Vương thấy sơn tặc quá đông, nếu hùng hổ lao vào một lần thì hàng hoá của hắn hư hỏng hết. Cuối cùng hắn mượn lực của Vinh Dã mà kiềm chế đám sơn tặc lại, đặt ra quy định ai muốn chơi phải nộp tiền. Vinh Dã có công dẹp loạn nên Tố Vương để hắn hưởng thụ mỹ nhân trước. Khuôn mặt Vũ Kim hồng hào, mê mẩn ngốn lấy ©ôи ŧɧịt̠ của Vinh Dã. Dường vật của gã hiện tại là lớn nhất trong các ©ôи ŧɧịt̠ Vũ Kim từng chơi nên nàng thích nó không thôi, ra sức bú ɭϊếʍ nhiệt tình, bàn tay nhỏ nhắn còn sờ sẩm bi hắn, nhẹ nhàng kí©ɧ ŧìиɧ.
Từ sau khi từ bỏ chống cự, Vũ Kim cảm thấy mọi thứ thoả mãn hơn rất nhiều. Lúc trước bú ©ôи ŧɧịt̠ chỉ khiến gã đàn ông sướиɠ, hiện tại vậy mà nàng cũng cảm thấy lâng lâng, trong lòng long lanh nhột nhột.
Vũ Kim quỳ dưới háng Vinh Dã như một con chó, mông thì quay sang con trai của mình, Vấn Phong, người đang ngồi ngay cạnh Vinh Dã, để cho gã móc l*и mình không thương tiếc. Cả nhóm ngồi không bao lâu mà âʍ ɦộ Vũ Kim lại ướt mem. Côи ŧɧịt̠ bốn đứa Vương Phong Dã Nhị đều cứng. Còn ©ôи ŧɧịt̠ Vương Dã thì đã bị nước bọt dâʍ đãиɠ của Vũ Kim phủ đầy.
Bốn người vừa nói chuyện, vừa thưởng thức tiếng rêи ɾỉ du dương của Vũ Kim.
"Đông Ngọc Tiên Tử? Nàng là tiên nhân?" Tố Vương nói.
Vinh Dã dù phê lên tới trời, khuôn mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị. Tay xoa đầu Vũ Kim, miệng thì nói: "Đúng. Nàng nổi danh đã hơn chục năm. Hoạt động quanh nước Ngao Liêu."
Tố Vương đảo mắt suy nghĩ. Từ khi hắn đến thế giới này thì ngay lập tức trầm luân vào tìиɧ ɖu͙©, chưa thật sự tìm hiểu rõ tình hình thực tế. Điều này trong thời gian ngắn thì không có vấn đề gì, nhưng để lâu tất sẽ thành hâụ quả.
"Ngươi hãy nói kĩ càng với ta tình huống địa lý nơi này và khái quát về các nước xung quanh." Tố Vương nói.
Vấn Phong đâm cả ba ngón tay vào sâu âʍ đa͙σ Vũ Kim, khiến nàng không kiềm được mà la to kiều mị. Vinh Dã cùng Tố Vương nhíu mày nhìn sang, tỏ ý nàng ồn ào. Vũ Kim ném đi một ánh mắt quyến rũ, cúi đầu tỏ vẻ biết sai rồi ngậm hết ©ôи ŧɧịt̠ của Vinh Dã vào miệng luôn, như dùng nó làm băng keo bịt miệng mình. Hai tay của nàng thì vươn ra hai bên Vinh Dã, thọc vào quần của Vấn Phong và Tố Vương mà vuốt ve.
Tố Vương không ngăn cản, mặc nàng xử trí. Vấn Phong thì không nghịch Vũ Kim nữa, ngả người ra mà hưởng thụ mẫu thân sục ©ôи ŧɧịt̠ cho mình. Lão Nhị ngồi xa nhất, không được Vũ Kim hầu hạ nên cảm thấy rất tủi thân. Ai cũng được sờ ©ôи ŧɧịt̠ chỉ có hắn là không. Nhưng nghĩ lại, một tiên nhân, một đại ca sơn tặc và một nhi tử, hắn cũng chẳng có lý mà giành lên trước.
Vinh Dã quay lại chủ đề: "Ngài không biết gì về nơi này hết sao?"
Tố Vương gật đầu: "Ta mới tới giới này. Chưa tìm hiểu."
"Ồ!" Vinh Dã bắt đầu hoang mang, tự tưởng tượng ra một vị tiên nhân mạnh mẽ nào đó có thể rời trần gian, ngoạn tiên giới, du địa ngục. Hắn trở nên cung kính hơn hẳn. "Tình hình cả lục địa thì ta không hiểu nhiều. Chỉ rõ khu vực nhỏ nằm ở xó xỉnh này. Chỗ mà chúng ta đang ở là nước Cửu Long, một thảo nguyên rộng thoáng, được bao bọc bởi nhiều dãy núi lớn. Vân Lam là một trong số đó, đánh dấu biên giới phía Đông. Củng Lâu, nằm ở phía đối diện, đánh dấu biên giới phía tây. Phía Bắc thì có dãy Ngũ Chỉ Sơn, trông giống như năm ngón tay. Phía Nam Cửu Long thì giáp biển. Cửu Long có chín con sông lớn, bắt nguồn từ ba dãy núi trên mà đổ ra biển. Thánh Tổ Cửu Long vì thấy chín con sông uốn lượn như rồng nên mới đặt tên nước là Cửu Long."
Vinh Dã nói giữa chừng thì đột ngột dừng lại. Vũ Kim nãy giờ hung hăng mà bú, môi mềm lên xuống như điên, lưỡi hút lấy hút để khiến hắn tê dại hết cả. Hắn vừa nói chuyện với Tố Vương vừa phải cố gắng không phát ra âm thanh kì quái. Hắn thật bất ngờ với da^ʍ kỹ của nàng. Chỉ mới sáng nay khẩu kỹ vẫn còn nghiệp dư lắm, Vinh Dã đâm cả tiếng vẫn được. Bây giờ chỉ mới hơn chục phút, quanh hông hắn đã sướиɠ rên, ©ôи ŧɧịt̠ không kiềm được muốn xuất. Vinh Dã giữ chặt đầu Vũ Kim, đâm sâu dươиɠ ѵậŧ để cho môi nàng chạm háng. Mắt của Vũ Kim trợn ngược, ©ôи ŧɧịt̠ của Vinh Dã quá dài, đi gần hết cái cổ thon của nàng, chặn luôn ống thở. Nàng cảm nhận được cục thịt cứng ngắc co giật, từng làn sóng nóng hổi phun ra, chảy tọt xuống bao tử.
Vinh Dã sảng khoái cùng cực, phát ra một tiếng thoả mãn và đẩy đầu Vũ Kim ra. Hắn ngửa đầu thở phào, khắc ghi khoảnh khắc khẩu da^ʍ cực kì đặc biệt này vào đầu. Đây chính là lần mà hắn phóng tinh đã nhất từ trước tới nay. Một nguyên nhân là vì da^ʍ kỹ của Vũ Kim, còn một là vì nhan sắc và cơ thể của nàng bây giờ rất đẹp. Là mỹ nhân số một Vinh Dã từng chơi qua.
Vinh Dã lạc trôi chỉ vài giây thì hồn trở về, hắn đỏ mặt gãi đầu nhìn Tố Vương, sợ hắn giận mà nói: "Đại tiên tha lỗi."
Tố Vương xua tay: "Không có gì. Đồng da^ʍ với nhau ta hiểu."
Còn chưa kể, Vinh Dã xuất tinh vào trong Vũ Kim còn khiến dục tính tăng mạnh. Tố Vương mừng còn không kịp, có gì phản cảm. Hắn quả thật lấy làm lạ. Lúc trước bắn tinh dính cơ thể Vũ Kim chỉ cho một trăm dục tính. Nhưng ban nãy Vinh Dã lêи đỉиɦ, Tố Vương lượm được đến tận hai trăm, gấp đôi con số bình thường. Xem ra tâm lý cũng là một thành phần quan trọng trong việc thu thập dục tính.
Trường hợp tương tự cũng từng xảy ra. Ban đầu chơi một một với Vũ Kim chỉ cho tầm mười dục tính khi ma sát. Sau này khi nàng rơi vào sắc đạo, hoàn toàn từ bỏ danh dự mà giao tâm cho tìиɧ ɖu͙© thì lượng này cũng tăng lên gấp đôi.
"Cửu Long quốc sao? Thế giới này có chút xíu hình ảnh tương phản của thế giới cũ. Không biết trùng hợp hay là..." Tố Vương nghĩ thầm.
Vinh Dã vỗ lên đùi mình, ra hiệu cho Vũ Kim ngồi lên. "Xin phép đại tiên và các huynh đệ. Ta chiếm Lâm bá mẫu một lát."
Tố Vương mỉm cười: "Ngươi không cần mở miệng đại tiên, đóng miệng đại tiên. Ta cũng đã gia nhập Vân Lam sơn tặc rồi, cứ gọi ta lão Vương."
Vinh Dã cười lớn: "Lão Vương đã hào sảng như vậy thì ta cũng không khách khí."
Vũ Kim ngoan ngoãn bò lên cơ thể cường tráng của Vinh Dã, nàng tựa lưng vào người hắn, vυ' hướng về phía trước, hai chân giang rộng gắp lấy bắp đùi Vinh Dã, cẩn thận để ©ôи ŧɧịt̠ hắn đâm vào âʍ đa͙σ của mình. Đám sơn tặc xung quanh nhìn thấy mà liếʍ láp quanh miệng, cổ họng nuốt nước miếng ừng ực. Vấn Phong và lão Nhị thì đều xách ©ôи ŧɧịt̠ ra mà vuốt ve cho đỡ nghiện. Chỉ có Tố Vương còn bình thường.
Vũ Kim không để Vinh Dã hoạt động. Nàng chu đáo tự nhấp nhô lên xuống, cái l*и chảy nước như mưa nhuộm ướt cả háng Vinh Dã. Ngực căng nảy lên này xuống đầy phong tình. Từ sau khi Tố Vương ban cho thể chất mới, nàng khoẻ hơn nhiều lắm, mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ lâu không mỏi miệng, cᏂị©Ꮒ ©ôи ŧɧịt̠ to không còn thấy đau, chỉ thấy sướиɠ. Nàng che lấy miệng mình, mặt hồng hào quyến rũ. Nàng cố gắng không phát ra thanh âm để tránh làm phiền nghĩa tử nói chuyện, nhưng dù cố gắng bao nhiêu, lâu lâu vẫn phát ra tiếng rên câi dẫn.
"Để ta nói tiếp." Tay Vinh Dã ôm lấy hông Vũ Kim, cảm nhận âʍ đa͙σ dâʍ đãиɠ. Lỗ l*и nàng giờ khít cực kỳ, như muốn ăn tươi nuốt sống dươиɠ ѵậŧ hắn. Vũ Kim lại sung như trâu, lên xuống mạnh mẽ như máy đυ.c. Vinh Dã chỉ bị nhấp vài lần mà đã cảm giác tê dại toàn hông. Sợ lại bị nàng ta ép sữa ra sớm, hắn phải giữ lấy hông mà kiềm lại tốc độ của nàng.
"Giáp phía Đông Cửu Long, nằm ngay cạnh dãy Vân Lam chúng ta là nước Man Lạp, cỏ cây thì ít, sa mạc thì nhiều. Dù thiếu thốn tài nguyên, nhưng người Man cực kỳ khoẻ mạnh, trời sinh thần lực. Giáp phía Bắc, nằm sau dãy Ngũ Chỉ Sơn là Thiên Triều. Nghe đồn nước đó cường thịnh, võ giả vô số, tiên nhân đầy trời. Luôn hăm he mà chiếm lấy Cửu Long. Giáp phía Tây, sau dãy Củng Lâu thì là nước Ngao Liêu. Nước này cực kì giàu có, nông ngư nghiệp phát triển rất mạnh, chỉ có khuyết điểm là thường xuyên gặp lũ lụt. Nơi đây có Long tộc cư ngụ. Người chứng kiến rồng bơi dưới nước rất nhiều lần. Vì long tộc nên có một số nhóm cũng đổ tội lũ lụt cho bọn hắn. Nhưng rồng mạnh mẽ, con người ức chế nhưng lại không làm gì được."
Vinh Dã nhìn trời, mắt đắm chìm trong hồi ức, tay vuốt ve lấy cái bụng nhẵn của Vũ Kim. "Ta vốn là người nước Ngao Liêu. Ngày đó gia tộc đắc tội Đông Ngọc Tiên Tử mà bị nàng diệt môn. Ta may mắn thoát được nhưng bị đồng môn của nàng chém rách mặt, tạo nên vết sẹo này."
Tố Vương vân vê cái cằm, tiếp nhận thông tin về nơi này. "Cửu Long, Thiên Triều, Ngao Liêu và Man Lạp. Thú vị."
"Ngày đó gia tộc ngươi làm gì mà đắc tội nàng ta?" Tố Vương nói.
"Haiz!" Vinh Dã lắc đầu thở dài. "Ngày đó đường đệ của ta đi tiểu trên sông. Ai ngờ đâu Đông Ngọc Tiên Tử đang lặn ở dưới, không may tiểu dính lên nàng. Chuyện không hoá nhỏ, chuyện nhỏ xé to. Sự thật chỉ là một tai nạn vô tình, rốt cuộc không hiểu vì sao trở thành đường đệ của ta vô lễ, muốn xâm phạm Đông Ngọc Tiên Tử. Thế là trong đêm nàng kéo môn phái đệ tử tới san bằng Đường gia, gà bay chó chạy, từ nhỏ đến lớn gϊếŧ không chừa một ai."
Tố Vương nhíu mày: "Nàng thuộc về tiên môn?"
Thấy biểu cảm của Tố Vương, Vinh Dã có chút thất vọng. "Đúng vậy. Nàng xuất thân Thần Biến Môn. Hiện tại là trưởng lão ở đó. Ta biết hi vọng báo thù xa vời. Ta chỉ mong đại tiên có thể ban thưởng diệt tiên pháp. Ngài muốn gì từ Vinh Dã, ta đều có thể làm, dù là lao vào biển lửa ngục đao. Vinh Dã có thể đảm bảo sẽ không bao giờ để lộ ngài, mọi chuyện sẽ tự mình gánh chịu."
Tố Vương mỉm cười, vỗ vai Vinh Dã: "Ta đã bảo ngươi gọi ta là lão Vương rồi. Ngươi nghĩ ta là loại người sợ phiền phức sao. Chuyện này ta quản. Ta sẽ giúp ngươi báo thú."
Hai mắt Vinh Dã sáng rực, đứng bật dậy nói: "Thật sao?"
Vũ Kim đang trên đùi Vinh Dã, bị hành động của hắn mà cả người lao về phía trước, mặt cắm thẳng hướng đất. May mà nàng phản ứng tốt, dùng hai tay đỡ lấy, hai chân thì kẹp chặt hông Vinh Dã. Hiện tại, Vũ Kim chống hai tay, mắt nhìn đất, thân dưới chổng lên, l*и vẫn bị ©ôи ŧɧịt̠ hai mươi centimet của Vinh Dã đâm sâu.
"Tất nhiên."