Vinh Dã nghe được Tố Vương đồng ý giúp mình thì mừng rỡ, máu da^ʍ trong người tăng cao. Hắn nắm lấy hông Vũ Kim mà đâm như điên dại. Vũ Kim sướиɠ lẩy bẩy, cả l*и co thắt, răng cắn lấy môi mà rên thật to. Cặp ngực to lớn bắn lung tùng phèo đầy dâʍ đãиɠ. Vấn Phong tiến đến trước mặt ả, nắm lấy tóc ả mà giơ cao. Da đầu Vũ Kim đầy đau đớn, hông bị Vinh Dã nâng, tóc bị con trai kéo, tứ chi đã không còn đυ.ng đất, cả cơ thể bị nhấc bổng. Nhưng nàng không ghét, chỉ cảm thấy hưng phấn cực kì.
"Con điếm làm cái mặt hạnh phúc như thế, có phải là thích lắm không?" Vấn Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt hồng nhuận của mẫu thân mà nói.
Vũ Kim không một chút xấu hổ, giọng ngọt ngào quyến rũ: "Mẫu thân thích lắm. Mẫu thân thích ©ôи ŧɧịt̠ lắm, thích bị ©ôи ŧɧịt̠ đâm hoài thôi!"
Vấn Phong tát Vũ Kim bộp bộp hai phát. Dấu tay đỏ in lên má nhưng rất nhanh phai đi và biến mất. Cơ thể sau khi biến đổi của Vũ Kim thật sự rất có sức đàn hồi. "Ngươi xưng ngươi là cái gì?"
"Con điếm xin lỗi. Con điếm quên mất. Vũ Kim là con điếm của mọi người ạ!" Vũ Kim vừa nói, vừa lè lưỡi ra thở như chó, trông lăng loàng cực kì.
Vấn Phong thích chí mỉm cười rộng đến tai. Gã đâm luôn ©ôи ŧɧịt̠ mình vào mồm Vũ Kim, hai tay giữ lấy dưới nách ả. Vũ Kim bị nhấc ở hai đầu, Vinh Dã giữ hông mà đâm l*и, Vấn Phong nâng đầu mà đâm miệng. Cả cơ thể nàng lơ lửng, tới lui trong không khí, mông phát lên tiếng ten tét mỗi khi da thịt chạm nhau, họng phát ra tiếng òng ọc mỗi lần ©ôи ŧɧịt̠ con trai trượt xuống.
Vũ Kim mê mệt cảm xúc nhục nhã này. Nàng đang bị chính con trai mình khẩu da^ʍ. Côи ŧɧịt̠ trong miệng chính là do nàng đẻ ra. Nó sai trái gì đâu, oan nghiệt gì đâu. Phía sau lại còn có ©ôи ŧɧịt̠ dài ơi là dài, đâm tới mà cả bụng nàng đều nhộn nhạo, chạm đến cả cổ tử ©υиɠ. Khiến cả thân dưới nàng tê dại, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào không ngừng, nhỏ giọt lách tách lên nền đất. Không những thế xung quanh còn có mấy chục người chứng kiến việc thương thiên hại lý, hành động không biết xấu hổ đang diễn ra. Bọn họ nhìn cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, không mảnh vải che thân của nàng đầy khao khát, những cặp mắt té lửa và háu đói như sói săn mồi.
Mười mấy năm rồi, kể từ khi Vấn Phong hiểu chuyện, đã chẳng còn gã đàn ông nào nhìn nàng thèm thuồng. Đôi khi nàng nghĩ mình còn không tính là phụ nữ nữa. Nhưng hiện tại nàng lần nữa cảm nhận được sự thèm khát đó. Vũ Kim cảm thấy tự hào vì cơ thể câu hồn và dâʍ đãиɠ của mình. Từ khi nàng gặp Tố Vương, gã đàn ông nào cũng nhìn nàng nhỏ dãi. Nàng thích như vậy, thích được ham muốn.
Vũ Kim từ sau khi nhập thân sắc đạo thì đã từ bỏ ý nghĩ chống đối Tố Vương. Nhưng trong tâm nàng vẫn còn hận hắn. Nàng vẫn có đầu óc của một người bình thường và nhận định những gì đã xảy ra là sai trái. Hiện tại thì nàng không còn tin điều đó nữa. Đêm ấy bị con trai và thằng bạn hϊếp. Con trai bán mình cho sơn tặc. Sơn tặc dùng mình không khác gì con đĩ. Những chuyện ấy đối với Vũ Kim lúc trước là tội ác gây ra lên cơ thể mình. Bây giờ thì nàng biết ơn Tố Vương, hạnh phúc vì những chuyện dâʍ ɖu͙© đã xảy ra. Nếu Tố Vương không xuất hiện, nàng nào có thể trở nên đẹp như thế này, trẻ như thế này. Làm sao biết được lσạи ɭυâи lại sướиɠ như vậy. Làm sao nhận ra tìиɧ ɖu͙© chính là thiên đường trần gian.
"Ta của bây giờ và ta của ngày trước chỉ có đạo khác biệt." Một dòng suy nghĩ xẹt qua đầu Vũ Kim.
Âm thanh Sắc Đạo Thư bỗng vang lên: "Triệu Vũ Kim tiến hoá từ Sắc Nô lên Sắc Đạo Nô. Sắc Đạo Nô tự động sinh linh căn. Linh căn có thể tiến hoá nhờ các hành vi đồi trụy. Mỗi Sắc Đạo Nô tự động thức tỉnh một kỹ năng thiên phú."
Tố Vương chớp chớp mắt, hắn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Hay đúng hơn vì sao Vũ Kim lại tiến hoá. Hắn triệu hồi Sắc Đạo Thư ra, trên trang giấy ghi lại các Sắc Nô, thông tin của Vũ Kim đã thay đổi.
"Sắc Đạo Nô Vũ Kim.
Tuổi: 41.
Thể chất: Bình thường.
Linh căn: Hoả Căn.
Kỹ năng thiên phú: May vá.
Tu vi: Không."
Vinh Dã rướn hông tới hết sức, đầu khấc chạm cổ tử ©υиɠ Vũ Kim, cái mông hắn run rẩy. Cơ thể nàng quá ngon, Vinh Dã cố nhịn từ nãy nhưng rốt cuộc vẫn không được, tϊиɧ ŧяùиɠ len lỏi trong thân ©ôи ŧɧịt̠ rồi bắn thẳng vào l*и Vũ Kim. Hắn xuất quá trời quá đất, ngập tràn âʍ đa͙σ nàng, tràn cả ra ngoài l*и. Vinh Dã mệt nhừ, thả hông Vũ Kim ra và ngã ngồi lên đất. Thân dưới Vũ Kim rớt xuống đất, hai chân vẫn giữ tư thế banh rộng, để lộ cái l*и đầy lông đen có tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn ra như đê vỡ. Chúng chảy xuống đùi, nhuộm trắng làn da chocolate.
Phía trước, Vũ Kim ôm chặt mông con trai, cái miệng mυ'ŧ lấy mυ'ŧ để thân ©ôи ŧɧịt̠, bờ môi mềm mại lướt trên cục thịt cứng. Nàng lên xuống ngày càng nhanh, ngày càng bạo. Dù ©ôи ŧɧịt̠ đâm tới nửa cổ họng nàng, nàng không hề tỏ ra khó chịu, tốc độ vẫn kinh như thường. Vấn Phong nào chịu nổi, chẳng mấy chốc cả người run rẩy, vừa rút ©ôи ŧɧịt̠ ra thì nó đã co rút như điên, tϊиɧ ŧяùиɠ bắn đầy lên mặt và tóc Vũ Kim. Cả khuôn mặt Vũ Kim trắng xoá, nàng nhắm mắt mà hưởng thụ sự nóng bỏng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên da, hít thở cái mùi mà mới đêm qua nàng còn rất ghét.
Vũ Kim lè lưỡi ra, dùng hai tay thu gom hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Vấn Phong lên trên lưỡi. Nàng nhìn con trai, đôi mắt đầy quyến rũ và kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Vũ Kim thu lưỡi, nuốt cái ực tất cả tϊиɧ ŧяùиɠ xuống bụng.
Nàng duyên dáng nói: "Hôm nay muội uống biết bao tϊиɧ ŧяùиɠ của các huynh. Hiện tại chẳng còn nhớ là bao nhiêu luôn."
Vấn Phong ngã ra đất y hệt Vinh Dã, cả cơ thể thư sướиɠ. Đây cũng là lần xuất tinh đã nhất đời gã. Gã nghe thấy tiếng Vũ Kim thì cười nhìn qua: "Mẫu thân yêu tϊиɧ ŧяùиɠ như vậy. Ngày nào cũng nên mυ'ŧ ©ôи ŧɧịt̠ cho các huynh đệ sơn tặc."
Vũ Kim dâʍ đãиɠ ngồi đó, cơ thể trơn láng không giấu diếm, tóc còn dính tinh, hai chân banh ngang để l*и trần chạm đến. Nàng đưa mắt liếc một vòng các sơn tặc xung quanh và mỉm cười. Dù không lên tiếng, ánh mắt ấy đã nói rõ tất cả.
Đám sơn tặc nhìn nhau trong giây lát, nhận thấy rõ lửa dục bùng cháy trong con ngươi.
"Hay!"
"Vân Lam sơn tặc bọn ta thừa nhận con đĩ Lâm bá mẫu."
"Lâm bá mẫu chắc chắn không thiếu tϊиɧ ŧяùиɠ."
"Lâm bá mẫu da^ʍ quá đi thôi."
"Lâm bá mẫu đẹp lắm."
"Dâʍ đãиɠ quá Lâm bá mẫu ơi!"
Đám sơn tặc đang muốn tới gần, Tố Vương bỗng nói: "Nghĩa mẫu mới hầu hạ cho lão Đường và lão Phong. Hẳn là người còn mệt, các huynh đệ hãy kiên nhẫn, đợi nàng nghỉ ngơi. Ai rồi cũng sẽ có lượt."
Cả đám sơn tặc nghe vậy thì biểu cảm đầy thất vọng, ngồi xuống lại chỗ của mình. Bọn chúng thật sự muốn bay lên xâu xé Vũ Kim. Nhưng Tố Vương là tiên nhân, Vinh Dã lại như lính của hắn chỉ đâu đánh đó, chẳng ai dám lên gây sự.
Vũ Kim thấy không được cᏂị©Ꮒ nữa thì mặt mũi đầy ai oán nhìn Tố Vương. Nhưng biểu cảm đó chỉ xẹt qua một lát, thay vào đó là dáng vẻ mê hoặc, mắt long lanh nhìn Tố Vương. Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, áp đầu ti trần lên tay hắn, bàn tay xinh xắn mò vào trong quần hắn.
"Nghĩa tử nhịn không được nữa. Muốn ăn nghĩa mẫu hả?" Vũ Kim thổi vào tai Tố Vương.
Tố Vương bắt lấy miệng Vũ Kim, cho ngón cái vào mà loạn sờ cái lưỡi mềm mại. "Nghĩa tử chỉ có vài câu muốn hỏi thôi."
Vũ Kim mυ'ŧ lấy ngón cái chụt chụt, đôi mắt nhìn hắn đắm đuối, đợi chờ câu hỏi.
"Nghĩa mẫu hình như hơi khác. Có phải là có gì thay đổi không?" Tố Vương là muốn hỏi xem vì sao nàng lại tiến hoá thành Sắc Đạo Nô.
Vũ Kim dứt ngón tay của Tố Vương ra, che lấy khuôn mặt hồng nhuận, đầu lắc lư. "Nghĩa tử cái gì cũng nhìn ra. Chuyện xấu hổ lắm. Nghĩa mẫu không kể đâu."
Tố Vương thích chí mỉm cười. Cái dáng vẻ này nàng học từ ai nhỉ, lúc trước chẳng hề có chút phong thái nào tương tự. Ngày càng có sức mê hoặc. Hắn bốc cả thân hình nàng lên và để nàng ngồi lên đùi mình, một tay sau lưng vuốt ve cái mông, một tay nhẹ khẩy đầu ti.
"Ưʍ..." Vũ Kim nhẹ rên.
"Kể cho nghĩa tử đi. Nếu nói, lát nữa ta cho nghĩa mẫu ngủ chung với các huynh đệ sơn tặc." Tố Vương bắt chước Vũ Kim thổi hơi vào tai nàng. "Thích bao nhiêu ©ôи ŧɧịt̠ cũng có."
Vũ Kim e thẹn, nói nhỏ: "Thật không?"
"Thật." Tố Vương luồn lưỡi vào tai Vũ Kim, nàng bất ngờ, run nhẹ. Người lại tê dại.
"Được rồi. Nghĩa mẫu nói." Vũ Kim ôm chặt lấy Tố Vương, cảm nhận sự ẩm ướt ngoáy động trong lỗ tai. "Ban nãy khi Vấn Phong và Vinh Dã chơi nghĩa mẫu. Trong sung sướиɠ, nghĩa mẫu mới hiểu được tâm ý của nghĩa tử."
"Ồ, tâm ý gì?" Tố Vương quét chiếc lưỡi lên cái cổ thon của Vũ Kim, làn da bóng bẩy thích cực kì. Cứ như đang liếʍ phần kem của một chiếc bánh.
"Tìиɧ ɖu͙© đó. Nghĩa mẫu từ xưa tới nay, giữ lễ, phòng thân, đường đường chính chính làm một người mẹ. Nào có biết được tìиɧ ɖu͙© lại có thể..." Vũ Kim dâʍ đãиɠ đến xương, hiện tại vậy mà có vẻ xấu hổ, lắp bắp nói không ra lời. "Lại có thể sướиɠ đến vậy. Niềm hạnh phúc tột cùng mà nghĩa mẫu chưa bao giờ trải qua.
Khi nghĩa mẫu nhận ra những gì mình bỏ lỡ. Ta mới hiểu được tâm ý của con. Không hận con nữa."
"Ồ, nghĩa mẫu hận con sao?" Tố Vương giả bộ tổn thương nói.
"Không hận. Yêu lắm." Vũ Kim lắc đầu nguây nguậy, chộp lấy mặt hắn mà hôn thật nồng say. "Nghĩa mẫu yêu nghĩa tử lắm, yêu ©ôи ŧɧịt̠ nghĩa tử vô cùng. Sao lại hận được. Chỉ là lúc trước nghĩa mẫu không hiểu."
Bị Vũ Kim đột kích, Tố Vương khó khăn lắm mới trốn thoát được cái rưỡi như rắn đó. Sau đó nói: "Thế bây giờ cho nghĩa mẫu lựa chọn lại đêm đó, nghĩa mẫu có còn muốn con và Vấn Phong hϊếp người không?"
Vũ Kim e thẹn để đầu tựa vai Tố Vương, tay vuốt ve ©ôи ŧɧịt̠ trong quần hắn. Nàng nhẹ nói: "Tất nhiên muốn. Nghĩa mẫu muốn bị hϊếp mãi thôi."