Cảm nhận cái lưỡi hư hỏng của Vũ Kim liếʍ láp lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, cộng thêm nhan trị của nàng ta bây giờ tăng cao, Tố Vương vậy mà bị nàng ép ra sữa chỉ trong vòng vài phút. Vũ Kim cảm nhận ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng mình bắt đầu co giật thì rút lui và lè lưỡi ra, hai tay chụm lại trước mặt và hứng. Dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng trẻo bắn ra từng đợt. Tϊиɧ ŧяùиɠ bắn lên lưỡi, văng lên má một số còn rơi lên đôi bàn tay. Nàng ngồi yên cảm nhận sự nóng hổi từ tϊиɧ ŧяùиɠ trong giây lát rồi mới hành động. Vũ Kim cẩn thận thu gom tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trên mặt mình cùng hai tay và cho hết vào miệng, cứ thể như chúng là giọt nước quý giá trong sa mạc và nuốt trọn. Khuôn mặt này dâʍ đãиɠ đến tột cùng.
Nhận ra vẫn còn một chút tinh trắng dính trên đầu khấc, Vũ Kim lao đến như hổ đói và ngậm lấy, mυ'ŧ hết cho sạch. Tố Vương vừa mới xuất tinh, ©ôи ŧɧịt̠ đang trong trạng thái nhạy cảm, nào chịu được cái miệng hư đốn của nàng, phê đến run rẩy hết cả người.
"Tϊиɧ ŧяùиɠ của nghĩa tử ngon quá. Ngon hơn của nhi tử ta nhiều." Vũ Kim nói, miệng đã rút khỏi ©ôи ŧɧịt̠, nhưng mặt vẫn áp sát háng của Tố Vương, cảm nhận hơi ấm và hương đàn ông mạnh mẽ.
"Liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ của nghĩa tử đi." Tố Vương ra lệnh. Vũ Kim không chần chừ mà thè cái lưỡi đỏ ra, bắt đầu liếʍ khắp thân cây gậy thịt. Nàng thật sự bất ngờ trước độ khoẻ của hắn, từ hôm qua tới giờ bắn không biết bao nhiêu lần mà vẫn còn cứng ngắc.
"Nghĩa tử mạnh mẽ quá." Không chỉ chăm sóc dươиɠ ѵậŧ, nàng còn hầu hạ cho hai bìu tinh hoàn, liếʍ chúng một lát rồi hôn, hôn xong thì há miệng ngậm vào. Vũ Kim không biết mệt mỏi ăn cả ©ôи ŧɧịt̠ Tố Vương say đắm.
Tố Vương để Vũ Kim làm việc, thân dưới thư sướиɠ, đầu thì triệu hồi Sắc Đạo Thư ra xem xét. Màn khẩu da^ʍ nhanh gọn với Vũ Kim tăng thêm hơn một trăm dục tính. Khi vừa đến đây hắn có hơn bốn nghìn dục tính, hiện tại tổng cộng chỉ còn gần chín trăm. Nô dịch Tung Tiểu Cẩu mất một khoảng, cải thiện thể chất của bản thân và Vũ Kim lại mất thêm một khoảng. Mặc dù hiện tại dục tính vẫn còn đang tăng chậm chạp nhờ có Vũ Kim phía dưới, hắn thấy bản thân thật sự cần phải bồi đắp dục tính.
"Tối nay nghĩa mẫu phải hầu hạ cho các huynh đệ rồi."
"Nghĩa mẫu nghe nghĩa tử hết." Vũ Kim lè lưỡi trêu Tố Vương, nàng hôn lên thân ©ôи ŧɧịt̠ hắn một cái.
Dứt lời Tố Vương đứng lên và cùng Vũ Kim một thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ rời khỏi. Tung Tiểu Cẩu thì hắn ra lệnh để gã cởi hết quần áo và lên giường nằm chung với Nam Sơn. Tuy nhiên lại không được có bất kì hành động nào với nàng.
Tiểu Cẩu nghe đoạn đầu thì mong chờ, nghe đoạn sau tức hết cả lên. Bảo gã nằm chung với đứa con gái thân yêu trắng trẻo và hoàn toàn không mảnh vải che thân, lại bảo hắn không được làm gì. Tên tiên nhân này rốt cuộc là bệnh hoạn tới mức nào.
Gã tuy phản đối trong tâm, bên ngoài lại chẳng làm được gì. Tung Tiểu Cẩu lén lút vào phòng Nam Sơn, cởi hết quần áo ra rồi chui vào trong chăn của nàng. Nam Sơn mỏi mệt vì lần đầu làʍ t̠ìиɦ, ngủ không biết gì. Tiểu Cẩu ở gần sát con gái mình, ngửi được hương thiếu nữ thanh thuần mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ của hắn căng cứng nhưng hắn lại không thể làm gì. Tiểu Cẩu vươn tay muốn sờ lấy khuôn mặt Nam Sơn, nhưng luôn dừng lại vài centimet ở xa, dù cố gắng đến mấy cũng không tiến gần hơn được.
Mặt không được, hắn thử qua l*и. Tiểu Cẩu chui xuống dưới, đầu vươn tới âʍ ɦộ trắng trẻo toát mùi nữ nhân nồng nặc. Nam Sơn vừa mới làʍ t̠ìиɦ xong, dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào chẳng rửa gì, chúng khô lại mà tạo nên cái mùi dâʍ đãиɠ đặc trưng. Hắn gồng hết sức nhưng vẫn không thể ấn đôi môi mình lên da thịt Nam Sơn, hắn lè cái lưỡi ra hết cỡ nhưng vẫn không được. Nam Sơn bỗng nhiên chuyển người, hai đùi di chuyển, một chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng chảy ra từ đường kẻ xinh xắn. Tiểu Cẩu sững người, cái cổ rụt lại. Chúng là của tên cầm thú kia.
Nɧu͙© ɖu͙© trong tâm nhanh chóng bị sự tức giận thay thế. Thằng chó kia vậy mà xuất thẳng vào l*и con gái mình, lỡ nàng dính bầu thì sao. Hắn quay người lại, lần nữa đối mặt Nam Sơn.
Tiểu Cẩu chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng. Thấy được hình ảnh của phu nhân quá cố trong nàng. Khi mẫu thân của Nam Sơn còn sống, hắn và nàng đều quấn lấy nhau như keo, đêm nào chẳng ân ái đến tận sáng. Nhớ lại người mình yêu, tâm của Tiểu Cẩu dâng lên một nỗi chua sót. Hắn cảm thấy có lỗi với nàng, có lỗi với nữ nhi.
Một, hắn không bảo vệ tốt Nam Sơn. Hai, hắn lại có suy nghĩ xấu xa với chính con gái mình. Tiểu Cẩu cảm thấy bản thân thật sự là một người cha thất bại. Hắn kiềm chế lại tiếng gọi tìиɧ ɖu͙©. Việc này rất khó khi hai người không hề mặc quần áo nằm chung trên một chiếc giường. Nam Sơn lại còn là thiếu nữ mới lớn, da thịt đầy sức dụ hoặc. Nhưng hắn kiềm được và hắn nhắm mắt lại, mặc kệ ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc của mình và cố gắng đi ngủ.
Quay lại với Vũ Kim và Tố Vương. Khi hai người trở lại khu nhà của sơn tặc thì cả đám đã đốt lửa trại và ngồi xung quanh. Hầu hết sơn tặc đều có ở đây, trừ ra mười hai người trên tháp canh và một số uống say ngủ lăn quay. Đám sơn tặc lúc này đang nghe lão Nhị kể về mẫu thân của Lâm Vấn Phong, sơn tặc mới gia nhập.
"Ta nói cho các ngươi biết, nàng da^ʍ lắm. Không hề mặc một lớp vải mà đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhóm chúng ta. Huynh đệ sơn tặc chúng ta đâu phải ăn chay, cơm dâng tới miệng ngu mới không ăn." Lão Nhị với caid biểu cảm đê hèn, mồm liến thoắn chém gió với mọi người.
"Ngươi nói thật chứ? Sao ta nghe giống trảm phong thuật quá?" Một tên sơn tặc không tin nói.
"Không tin ngươi hỏi lão Đường." Lão Nhị gân cổ nói. "Còn mấy vị huynh đệ cũng gặp nàng ở nhà ăn nữa."
Lão Đường tay cầm chai rượu, nghiêm nghị gật đầu.
Một trong những tên sơn tặc trong phòng ăn ban nãy lên tiếng: "Lão nhị nói không sai. Con ả đó da^ʍ cực kỳ. Quần không mặc. Áo mặc như không, hoàn toàn để lộ hai cặp ngực to tướng."
"Đúng. Đúng." Một tên sơn tặc khác gật gù. "Chỉ có điều con đĩ này hơi già. Mông đít cũng nhão nhẹt. Chẳng bằng mấy cô nương thanh lâu ta chơi."
Một tên sơn tặc quay sang hỏi Vấn Phong: "Mẫu thân ngươi biếи ŧɦái như vậy, ngươi không xấu hổ hả?"
Vấn Phong nhìn hắn như kẻ ngu và nói: "Phụ nữ sinh ra là để đàn ông hưởng dụng. Ả biếи ŧɦái có gì sai."
Đám sơn tặc cười lớn, vỗ tay khen hay.
"Con mẹ nó!" Lão Nhị bỗng chửi đổng lên. "Nếu mẫu thân ta mà cũng lăng loàng như Lâm bá mẫu ta cũng chơi tuốt."
Lúc này thì Tố Vương và Vũ Kim vừa đến. Tố Vương lên tiếng: "Nếu ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi đem mẫu thân quỳ dưới ©ôи ŧɧịt̠."
Mọi người bị giọng nói hắn làm chú ý, nhưng tất cả ánh nhìn đều tụ trên da thịt bóng loáng của Vũ Kim. Nguyên đám sơn tặc lâu ngày không gần gái, nhìn đến mặt hàng điện nước cực phẩm thế kia thì đều ngờ nghệch ra cả.
"Cô... Cô nương nào đây?" Lão Nhị nhìn lòi hết cả mắt, miệng lắp bắp không thành lời.
Vũ Kim bóp lấy vυ' mình, một tay sờ lên bờ môi, õng ẹo nói: "Nhị huynh sao chóng quên quá. Ban nãy còn đem người ta cᏂị©Ꮒ trên ngựa."
Cái cằm lão Nhị run rẩy, đầu choáng váng. Hắn cᏂị©Ꮒ người đẹp thế này hồi nào, ở đâu? Goá phụ quá xuân đi một vòng trở về biến thành tức phụ quyến rũ. Chuyện này làm sao giải thích?
Vinh Dã đang uống rượu bên kia, nhìn thấy Vũ Kim cũng giật bắn mình, cuồng phun rượu trong miệng.
Vấn Phong đứng bật dậy, đờ đẫn quan sát mẹ mình. Mẫu thân vẫn là mẫu thân, nhưng đẹp hơn nhiều lắm, còn trẻ nữa. Nhìn cặp ngực căng và dáng người lồi lõm kia thật là mê hoặc, dường như cố tình chọc cho người ta phạm tội.
Cả đám vây quanh Vũ Kim, tay sờ lấy nàng như hổ đói. Lão Nhị nhanh chân nhất, lao đến ập mặt vào bộ lôиɠ ʍυ xoăn tít mà liếʍ láp. Vinh Dã thì mơn trớn hai trái bưởi to trước ngực. Vấn Phong tập kích từ sau, vuốt ve bờ mông và c̠úc̠ Ꮒσα. Đám sơn tặc còn lại chậm chân, dù lâu lâu luồn tay vào sờ một cái, nhéo một cái nhưng chẳng mần được gì.
Vũ Kim không ngăn cản, mặc họ xử trí, mắt mơ màng, họng rêи ɾỉ.
"Chuyện này là thế nào?" Vấn Phong nói.
"Đúng vậy, làm sao Lâm bá mẫu lại trẻ ra như thế?" Vinh Dã dồn dập nói.
Lão Nhị thì hăng hái liếʍ l*и, chẳng quan tâm.
Vũ Kim ngẩng đầu nhìn qua Tố Vương. Hắn trao cho nàng cái gật đầu đồng ý. Nàng lên tiếng: "Nghĩa tử của ta, Tố Vương là tiên nhân."
Cả đám hít sâu. Tiên nhân là cái danh từ bọn hắn chỉ nghe thấy trong truyền thuyết, không thể tin được là lại ngay trước mặt. Bọn chúng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Vũ Kim. Bọn Vinh Dã thì tin trăm phần trăm, chỉ có tiên nhân mới khiển người ta trẻ lại.
"Tất cả mọi người tránh ra!" Vinh Dã gầm lên.
Cả đám sơn tặc bị công lực hùng hồn doạ sợ, tản ra khỏi Vũ Kim. Lão Nhị đang ăn Kim ngon lành cũng bực bội lui ra. Vấn Phong thì tới phía sau Tố Vương.
Khuôn mặt Vinh Dã dữ tợn. Thân hình to lớn của hắn từ tốn đi đến trước mặt Tố Vương. Dù Vương thay đổi thể chất, giờ cao gần mét tám, đứng so với Dã cũng thấp hơn cả cái đầu. Tên này phải tầm mét chín. Tố Vương thầm mặc niệm Sắc Nô Dung Phàm Thuật trong đầu, chuẩn bị sử dụng nó bất kì lúc nào.
Vinh Dã quỳ xuống, bái Tố Vương: "Cầu tiên nhân ban thưởng pháp để tiểu dân báo thù."
Cả đám ngơ hết cả ra. Hùng hùng hổ hổ tưởng là gϊếŧ người. Ai ngờ lại là cầu người. Tố Vương cũng chẳng thể đoán được cái hướng phát triển này, lòng ngạc nhiên không thôi. Vẫn tốt, hắn không cần dùng bay ba trăm điểm dục tính. Tiền tài khan hiếm, tiết kiệm vẫn hơn.
"Ngươi muốn gϊếŧ ai?" Tố Vương nói.
"Đông Ngọc Tiên Tử, Lý Bán Nguyệt." Vinh Dã gằn từng chữ.