Trừ trại chủ và tiểu thư Nam Sơn có nhà riêng. Các sơn tặc còn lại chung sống với nhau như binh lính. Phòng ngủ chung, chỗ tắm chung, ỉa đái cũng dùng chung. Vấn Phong và Tố Vương mới đến hiển nhiên cũng như vậy.
Khu nhà của sơn tặc gồm phòng ăn, nhà tắm và quân doanh. Phòng ăn được xây rất lớn, có một chiếc bàn dài đủ cho cả năm mươi anh em ngồi chung. Nhà tắm thì xây dựa vào một mạch nước suối tự nhiên được chia thành hồ lớn cho đám sơn tặc và một hồ nhỏ kín kẽ hơn chỉ có trại chủ và tiểu thư dùng. Quân doanh là nơi chứa các trang bị thiết yếu và vũ khí, đồng thời là nơi sơn tặc cư ngụ.
Khi Tố Vương trở về từ phòng Nam Sơn, hắn thấy kiến trúc cầu kì thì cũng khen hay. Nghề cướp của gϊếŧ người mà cơ sở hạ tầng rất ra dáng. Hắn bước về phía phòng ăn. Di chuyển cả ngày đói bụng, Vấn Phong và Vũ Kim chắc là đều bên đó.
Trên đường đi, Tố Vương triệu hồi Sắc Đạo Thư ra xem xét. Quần quật gần một tiếng đồng hồ với Nam Sơn mà dục tính chỉ tăng lên năm trăm, đạt con số 2730. Đúng là con đường cày cấp chỉ có chơi tập thể là nhanh lên. Nhưng dù dục tính ít, hắn lại đạt được cái khác.
"Nguyên Âm: Thu thập trong khoảnh khắc phá màn trinh của thiếu nữ. Có thể tiến hoá các sắc thuật có sẵn."
Tố Vương vốn không trông mong gì khi lấy đi trinh tiết của Nam Sơn. Món quá bất ngờ này thật sự là quá tốt, có thể làm vững chắc con đường dâʍ ɖu͙© tiếp theo của hắn. Nâng cấp sắc thuật cũng không phải sẽ được kết quả ngẫu nhiên. Khi Tố Vương kết nối với Sắc Đạo Thư thử nghiệm tiến hoá Sắc Nô Phàm Thuật thì có ba lựa chọn xuất hiện.
Sắc Nô Tiên Thuật: Bản nâng cấp này có thể dùng cho cả sinh linh có pháp lực.
Sắc Nô Quang Phàm Thuật: Bản nâng cấp này thì giúp chủ nhân có thể tạm thời thấy và nghe những gì sắc nô đang trải qua.
Sắc Nô Dung Phàm Thuật: Bản nâng cấp này thì giúp chủ nhân dùng các sắc thuật cá nhân lên cơ thể sắc nô.
Sắc Nô Tiên Thuật và Sắc Nô Quang đơn giản, đọc là hiểu. Sắc Nô Dung Phàm Thuật thì cần thêm giải thích. Hiện tại Tố Vương có sáu thuật, trong đó Sắc Đạo Thể Thuật và Sắc Giả Huyễn Thân Thuật chỉ có thể dùng lên bản thân, không thể dùng lên người khác. Nhưng với Dung Phàm Thuật thì hắn có thể sử dụng chúng lên cơ thể sắc nô. Tố Vương suy tính hết tất cả, hắn đang lo cơ thể Vũ Kim không chịu nổi hành hạ mà tàn úa đây. Có Dung Phàm Thuật thì mọi việc lập tức đơn giản.
Đến phòng ăn thì Tố Vương thấy đám sơn tặc đang vây quanh Vũ Kim, lão Nhị đứng bên cạnh nàng. Vì mệnh lệnh của Tố Vương, lão Nhị chăm sóc Vũ Kim rất tốt. Không cho ai banh l*и nàng mà cᏂị©Ꮒ. Dù vậy bọn sơn tặc vẫn có thể kiếm cái khác mà nghịch.
Trên bàn ăn, Vấn Phong ngồi đối diện Vũ Kim, mắt nhìn chằm chằm nàng. Quanh gã thì không có ai cả. Vũ Kim bên kia thì có hai tên ngồi sát, đùi đυ.ng đùi. Quần của nàng bị lột mất nên mông trần chạm ghế. Sau lưng Vũ Kim thì có một tên sơn tặc thò tay lên trước ngực nàng mà nhào nặn. Vũ Kim ngồi khép chân, l*и bị che đậy nhưng hoàn toàn có thể thấy lớp lôиɠ ʍυ xoăn lọn. Hai tên sơn tặc hai bên sờ soạn hai đùi nàng, lâu lâu lại nghịch đám lôиɠ ʍυ.
Lão Nhị thấy Tố Vương đến thì nhanh nhảu đến hỏi thăm: "Lão Vương! Mọi chuyện sao rồi? Trại chủ gọi ngươi ở lại vì cái gì?"
"Trại chủ là muốn hỏi thăm một chút tình hình của ta và lão Phong thôi." Tố Vương bâng quơ kiếm lý do. "Trại chủ mời Lâm bá mẫu qua đó. Nói là có chuyện cần bàn bạc."
Đám sơn tặc nghe thấy thì thất vọng tràn trề. Nghe giọng điệu này hẳn là trại chủ muốn ăn trước rồi. Bọn chúng thở dài ngao ngán mà rời xa Vũ Kim, đầu mấy lần quay lại mà đắm đuối nhìn cặp đùi mềm mại.
"Trại chủ muốn cᏂị©Ꮒ mẹ ta sao?" Vấn Phong nói.
"Đúng vậy." Tố Vương nói.
Vấn Phong nghiêm mặt nhìn Vũ Kim: "Con điếm nhớ hầu hạ trại chủ cho tốt. Ngài ấy mà không vui ta cắt phần ăn của ngươi."
Vũ Kim cười đầy dụ hoặc. "Mẫu thân hiểu rõ."
Tố Vương nhận một phần ăn từ đám sơn tặc, ăn uống no nê xong thì hắn dẫn Vũ Kim đi. Nàng tất nhiên cũng đã ăn tối xong. Trên đường đi, Tố Vương dùng Nguyên Âm của Nam Sơn mà nâng Sắc Nô Phàm Thuật lên thành Sắc Nô Dung Phàm Thuật. Quá trình tiến hoá yên lặng không có bất kì dị tượng nào.
Khi vào lại khu nhà của Tiểu Cẩu thì thấy cái bàn đá trong sân vườn của hắn đã bể nát. Tố Vương tặc lưỡi chửi thầm tên phá nhà. Tung Tiểu Cẩu bước ra từ cửa, cả người hắn mặc bộ đồ đen, che kín hết mặt. Vũ Kim chưa từng gặp trại chủ, thấy ngoại hình kì lạ của hắn thì cũng ngạc nhiên.
"Ngươi phá bàn rồi thì ta ngồi bằng cái gì." Tố Vương chỉ tay xuống đất. "Quỳ xuống làm ghế cho ta."
Tung Tiểu Cẩu ngoan ngoãn làm theo. Tố Vương ngồi lên lưng gã như một ông hoàng. Hắn vẫy tay gọi Vũ Kim tới, lột mảnh vải cuối cùng trên người nàng xuống và quan sát.
Vũ Kim run rẩy vì cái lạnh buổi đêm nhưng nàng không nói một câu, hai tay thõng xuống mặc Tố Vương ngắm nhìn.
"Quay một vòng xem." Tố Vương nói. Vũ Kim làm theo. "Chậc chậc. Dù ở trạng thái không tốt nhưng có triển vọng. Có thể lên bảy điểm."
Vũ Kim chẳng hiểu gì, đứng im lặng. Tố Vương ra lệnh cho nàng tới trước mặt mình. Hắn điểm vào trán nàng, 2730 dục tính bay mất một ngàn. Cơ thể Vũ Kim ngay lập tức thay đổi.
Lỗ l*и và c̠úc̠ Ꮒσα đau nhói của Vũ Kim bỗng trở nên ngứa ngày và mát lạnh. Mọi vết thương thấy bằng mắt thường mà biến mất, không còn đau nữa. Mỡ bụng teo sạch, chỉ còn bề mặt phẳng lì cùng cái rốn xinh xinh. Mông to mà nhão lập tức căng tròn, vểnh lên, nhìn như hai trái bóng bị thổi phồng. Cặp ngực xệ gần tới bụng rút lại nhanh chóng, chễm trệ nằm ở nơi nó nên ở, đẹp đẽ và quyến rũ với hình dạng bán bầu dục hoàn mỹ. Tấm lưng còng vì làm nông mấy chục năm bỗng dựng đứng lên, cột sống bị bẻ thẳng. Khuôn mặt có dấu vết năm tháng, các nếp nhăn ẩn hiện cùng quầng thâm dưới mắt mờ đi. Dung nhan hơn bốn mươi vậy mà giờ nhìn như tức phụ ba mươi, dù không trong thời thanh xuân đẹp nhất nhưng lại mặn mà, có thần có điệu.
Biến đổi nhiều mà nhanh. Vũ Kim hơi đau đớn rên lên một tiếng nhưng chỉ vài giây nó đã hết. Tố Vương ngơ ngác nhìn tân Vũ Kim mà đuôi lông mày đơ luôn. Thân hình thon gọn có nhọn có cong, mông vểnh, ngực căng, cổ gầy. Vẻ đẹp phong sương, trải đời. Tóc lưa thưa lấm tấm sợi bạc giờ thì đen nhánh, dày bồng bềnh trong gió. Lọn tóc trôi nổi giữa ngực, lúc ẩn lúc hiện đầu ti như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Điểm bất ngờ nhất thì là làn da. Vũ Kim vốn có làn da ngăm đen vì phơi nắng nhiều, chúng bị cháy, sờ vào chẳng có chút trơn tru, trông cứ như gỗ mục. Hiện tại thì bóng loáng, phản xạ ánh sáng trong đêm, trông cứ như một thanh chocolate mới ra lò, dụ dỗ người khác đến ăn.
"Vãi thật. Một ngàn dục tính khiến con hàng này bay thẳng từ năm lên bảy điểm. Ăn đứt cả Nam Sơn."
Dù bất ngờ, Tố Vương vẫn giữ biểu cảm bình đạm, như thể mọi thứ hắn đều nắm trong tay. Vũ Kim bên kia thì lại càng hoảng hốt hơn, nàng không giấu kín sự kinh ngạc, tự lấy tay sờ khắp người mình, cảm nhận sự săn chắc và tươi trẻ trong đó. Nàng sờ lên mặt, những nếp nhăn tạo nên vì suy nghĩ cơm áo gạo tiền đã phai gần hết. Không những thế, tất cả sự mệt mỏi vì bị hành hạ hai ngày nay bay hết, bây giờ trong cơ thể nàng tràn đầy sức sống và năng lượng. Không khác gì lúc trẻ.
Vũ Kim cười thật tươi, nụ cười khiến nàng đẹp hơn hẳn khi thường. Nàng quỳ xuống, tay bái Tố Vương và nói: "Đa tạ, đại tiên."
Hận tất nhiên là có hận. Ghét tất nhiên là có ghét. Vũ Kim lại tự biết bản thân chẳng thể làm được gì chàng trai bí ẩn này. Nhưng quan trọng hơn, nàng đã lỡ nghiện lối sống dâʍ đãиɠ này mất rồi, hiện tại quay lại cuộc đời bình lặng kia nàng không chịu. Nàng mê ©ôи ŧɧịt̠. Nàng thèm ©ôи ŧɧịt̠ mỗi giây mỗi phút. Nếu không phải vì mệt và đau, ban nãy Vũ Kim đã lăn lộn với những tên sơn tặc.
Tố Vương cười, nâng Vũ Kim lên: "Bá mẫu nói quá lời. Ta với Vấn Phong kết nghĩa kim lan. Từ một suy ba, ta là nghĩa tử của ngươi. Cần gì nói đa tạ."
Vũ Kim liếʍ môi nhìn Tố Vương, ưỡn ngực tròn ra, đầu ti tím nhạt khêu gợi, thì thầm nói: "Theo luân thường đạo lý, ta nhận ngươi làm nghĩa tử thì phải uống tinh của nghĩa tử. Phải không?"
Tố Vương cười lớn. Không ngờ Vũ Kim lại nhắc đến câu nói hắn dùng mê hoặc Vấn Phong. "Nghĩa mẫu muốn cởϊ qυầи ta hay là để ta tự cởi?"
Vũ Kim bò tới, dịu dàng nắm lấy lưng quần hắn: "Mọi chuyện cứ để nghĩa mẫu lo. Vương nhi cứ hưởng thụ."
Tung Tiểu Cẩu bị Tố Vương ngồi lên nghe thấy tất cả. Không thể tin được sự dâʍ đãиɠ của con đàn bà này. Trong lòng chửi thầm không thôi. Hắn đồng thời kinh hãi trước tiên thuật của tiên nhân, chỉ một nhấn mà khiến cho một phụ nhân tàn úa khởi sắc như thế. Nói là dịu thủ hồi xuân cũng chẳng sai. Tên này thật sự rất nguy hiểm. Tiểu Cẩu không biết mình sẽ trả thù cho Nam Sơn như thế nào nữa.
Vũ Kim tụt quần Tố Vương ra, há miệng thèm thuồng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của hắn, đôi mắt mơ màng khoái chí.
"Côи ŧɧịt̠ của nghĩa tử ngon lắm. Chỉ là hơi nhỏ so với Vấn Phong." Vũ Kim nói.
"Độ dài không phải vấn đề." Tố Vương ném luôn một ngàn dục tính. Nâng thể chất của mình lên.
Côи ŧɧịt̠ trong miệng Vũ Kim dài ra bất chợt, đâm xuống tận cổ họng nàng. Chiều dài này đã ăn đứt Vấn Phong, chỉ kém hơn Vinh Dã. Vũ Kim vui vẻ, ấn đầu sâu hơn để nuốt trọn dươиɠ ѵậŧ, môi đυ.ng lên lớp lôиɠ ʍυ của Tố Vương. Côи ŧɧịt̠ của y thì đâm xuống tận nửa cái cổ của nàng. Nếu là lúc trước nàng có thể còn cảm thấy khó chịu, nhưng bây giờ chỉ là hạnh phúc. Nàng muốn ăn, muốn nuốt ©ôи ŧɧịt̠ này ghê gớm. Đối với nàng thì ©ôи ŧɧịt̠ đã trở thành kẹo ngọt ngon nhất, tϊиɧ ŧяùиɠ trở thành thức uống say nhất.
Dùng xong một ngàn điểm, không chỉ dươиɠ ѵậŧ dài ra. Tố Vương cao lên một khúc. Lúc đầu hắn chỉ tầm mét sáu mấy, chưa được cả mét bảy. Hiện tại chỉ thiếu vài centimet nữa là chạm mốc một mét tám. Da thịt hắn cũng thay đổi. Độ trơn láng tăng cao, gần bằng Nam Sơn. Thân thể gầy gò giờ lúc nhúc cơ bắp, tạo nên những đường nét như được khắc tượng mà ra. Bụng chia sáu múi, bắp tay to lớn, bàn chân gai góc. Không chỉ Vũ Kim tăng từ năm lên bảy điểm sắc đẹp, Tố Vương cũng tăng từ bốn lên bảy điểm nam tính. Từ dáng vẻ của một thằng nghiện trở thành anh chàng cơ bắp da trắng thịt trơn đầy hấp dẫn.