Cung Cấp Tù Nhân

Chương 11: Bạch Hổ ( h) ----- “Vật nhỏ, ngươi chưa từng bị nam nhân thao qua?”

Văn Nhứ Phong nhướng mày, “Tốt a.”

“…Ô…” Hòa Du nghe được lời này tròng mắt nháy mắt giãn ra, nhưng miệng bị bịt chặt, nàng không thể nói nên lời.

Nàng hoảng sợ mà nhìn hai người, liều mạng thu người vào một góc, giống một con ngao đáng thương muốn đem thu người vào lớp vỏ cứng rắn.

Văn Từ Trần đi bước nhỏ, cởϊ qυầи áo, leo lên trên giường, từ phía sau mạnh mẽ ôm Hòa Du vào trong lòng ngực, cúi đầu gặm cắn cổ nàng, hai tay dùng sức mà xoa bóρ ѵú nàng. Mà Văn Nhứ Phong từ phía trước cúi xuống, liếʍ cắn cơ thể Hòa Du.

Văn Nhứ Phong dùng sức bẻ hai chân nàng, nói, “Từ ca, tiểu kỹ nữ này là Bạch Hổ, vẫn là đứng hạng nhất a.”

Văn Từ Trần thấp giọng huýt sáo, “Ha, tuy rằng tiểu cô nương không được xinh đẹp cho lắm, nhưng sinh ra đã có cơ thể cực phẩm.”

Tin tức tố của Văn Từ Trần cũng bắt đầu tràn ngập xung quanh nàng. Tin tức tố của hắn cùng tin tức tố của Văn Từ Trần thật sự rất giống, đều có hương vị lửa. Nhưng tin tức tố của hắn so Văn Nhứ Phong đều là mùi thuốc súng nhưng nhu hòa hơn, như lửa cháy trong núi lan ra cháy ở đồng cỏ.

Chỉ một mình tin tức tố của Văn Nhứ Phong cũng đã khiến ý thức của nàng rối loạn, huống chi lúc này là tin tức tố của hai Thanh nhân.

Trong những tình huống bình thường, tin tức tố của một Thanh nhân bình thường có thể đem một Trọc nhân biến thành một nô ɭệ dâʍ ɖu͙©, bị khống chế gắt gao.

Huống chi, Văn Nhứ Phong cùng Văn Từ Trần, hai người tuyệt đối không phải Thanh nhân bình thường. Đối với Thanh nhân, tin tức tố của hai người bọn họ trộn lẫn ở bên nhau, thiêu đốt nàng giống như lửa cháy cuồng nộ, thiêu nàng cả người nóng bỏng, ý thức đã bắt đầu dần dần mơ hồ. Nàng mơ mơ hồ hồ chỉ cảm thấy chính mình giống như con thuyền đơn độc trôi dạt trên biển rộng, cuồng phong sóng lớn gào thét, cự thú bên dưới biển sâu gào rống, muốn xé xác nàng thành từng mảnh từng mảnh nhỏ, rồi ăn tươi nuốt sông nàng vào bụng.

Dưới tình huống như vậy, Trọc nhân bình thường ngoại trừ quỳ rạp xuống đất cầu hoan, tuyệt đối không có bất kỳ sức lực phản kháng nào. Nhưng Hòa Du cũng không biết sức lực từ đâu tới, thân thể của nàng run rẩy lợi hại, còn có ý đồ dùng chút sức lực còn sót lại để phản kháng. Văn Nhứ Phong không phòng bị thiếu chút nữa bị đá một cái, tay hắn đè đùi nàng, giơ tay thô lỗ tát một phát vào âʍ ɦộ của nàng.

Văn Nhứ Phong xuống tay rất mạnh, môi âʍ ɦộ trắng nõn lập tức ửng đỏ, thậm chí có chút hơi sưng hơi phồng lên, cứ như vậy, có vẻ đường giữa môi âʍ ɦộ fcàng thêm nhỏ hẹp.

“Ô ô —— a ——” Hòa Du muốn kêu thảm thiết cũng không được, địa phương non mềm mẫn cảm nhất bị người hung hăng tát một phát, đau đến nỗi cả lưng nàng cong lên.

“Lại lộn xộn, tiếp theo ta sẽ đánh mạnh hơn.” Văn Nhứ Phong lạnh lùng mà nói. Hắn dùng ngón tay tách hai cánh môi âʍ ɦộ, rốt cuộc để lộ ra cửa động.

“Thật mềm a.” Hắn nói.

Địa phương chưa từng có bị người mở ra, cứ như vậy bị Văn Nhứ Phong dùng sức lột ra, lộ ra thịt bức mềm mại hồng hào. Hai cánh tiểu môi âʍ ɦộ hẹp mềm mại, giống cánh hoa, ở trong không khí run lên run lên. Âm đế nhỏ như hạt đậu xanh co rúm lại giấu bên trong cánh hoa, run rẩy, hoa huyệt phía dưới niệu đạo nhỏ như lỗ kim, gần nhìn không thấy cửa động.

Văn Nhứ Phong đành phải dùng hai tay bẻ ra tiểu môi âʍ ɦộ của nàng, mới lộ ra cửa động che giấu sâu bên trong.

“Mẹ kiếp, lỗ huyệt cũng quá nhỏ.” Văn Nhứ Phong nói.

“Phải không?” Văn Từ Trần hỏi lại, lúc này tay không chỉ nhào nặn vυ' nàng, mà còn bóp mạnh.

“Đúng vậy, cảm giác đầu ngón út của ta đều chen vào không được.” Văn Nhứ Phong một bên nói, một bên ý đồ dùng ngón tay chọc vào cửa động kia.

Quả nhiên đúng như lời hắn, ngón trỏ chỉ là vừa mới tiếp xúc đến cửa động, liền bị đẩy ra bên ngoài.

“Kỹ nữ này, sẽ không, vẫn là đứa trẻ chứ?”

Văn Nhứ Phong ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hòa Du.

Văn Từ Trần nhướng mày, ngẩng đầu cắn lỗ tai Hòa Du. “Vật nhỏ, ngươi chưa từng bị nam nhân thao qua?”