Sau khi đưa ra kết luận, Hòa Du rốt cuộc cũng hiểu tại sao từ lúc bắt đầu tim đập nhanh, hoảng sợ là từ đâu mà đến, cũng rốt cuộc nhận ra chinh mình bắt đầu trở nên không thích hợp.
Nàng bị tin tức tố của người nam nhân này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lập tức liền động dục.
Đây là bản năng của cơ thể nàng.
Ở chung phòng với hai Thanh nhân, bất kể nàng tự chủ ý thức như thế nào, tin tức tố trên người bọn họ đã bắt đầu kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng bắt đầu động dục. Đây là bản năng của Trọc nhân thần phục đối với Thanh nhân.
Trong suốt hai mươi mấy năm qua, Hòa Du luôn sống ẩn dật ở ngôi làng trên núi, nàng chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ Thanh nhân nào khác ngoại trừ Hòa Trù, mà nàng càng chưa bao giờ ngửi thầy mùi vị tin tức tố của Hòa Trù, cũng chưa bao giờ bị tin tức tố của Thanh nhân kí©ɧ ŧɧí©ɧ động dục. Cho tới nay mỗi tháng tới kỳ động dục, nàng đều dựa vào dùng thuốc ức chế bình an vượt qua và chưa bao giờ bại lộ thân phận Trọc nhân.
Mà lúc này, đây là lần đầu tiên nàng ngửi được mùi vị tin tức tố của Thanh nhân, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức mạnh mẽ và mãnh liệt, làm nàng liền động dục ngay tại chỗ. Thuốc ức chế ở bên trong túi nải rất xa, lúc này nàng bị trói buộc tuyệt dối không có khả năng uống. Sau khi hoàn toàn động dục, nàng nhất định không thể khống chế được cơ thể của mình và làm ra chuyện gì.
Không.
Không cần.
Những lời nguyền rủa của mẫu thân trước khi chết hiện lên trước mắt nàng, nhất định phải chạy trốn khỏi tất cả Thanh nhân, nếu thật sự trốn không thoát, cho dù có chết —— cũng không thể để cho Thanh nhân phát hiện ra nàng là Trọc nhân!
Nỗi sợ hãi in sâu vào xương tủy khiến Hòa Du phải bình tĩnh hơn bao giờ hết. Nàng vẫn chưa đến kỳ động dục, nhưng tin tức tố của hai Thanh nhân đã bắt đầu khống chế cơ thể của nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cơ thể của nàng bắt đầu xuất hiện phản ứng động dục.
Bọn họ chưa phát hiện ra nàng là Trọc nhân.
Nếu hai nam nhân tàn bạo này phát hiện nàng là Trọc nhân động dục, kết cục của nàng…
Trước khi bọn họ phát hiện ra, nàng phải ——
Nàng hé miệng, cắn mạnh xuống.
“Tê ——”
Hòa Du không thể thực hiện hành động của mình.
Văn Từ Trần véo hai má nàng, giữ chặt hàm răng nàng, khiến nàng muốn cắn đứt đầu lưỡi liền rơi vào khoảng không.
“Sao tiểu kỹ nữ muốn cắn lưỡi tự sát?”
Văn Từ Trần đứng trước mặt nàng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mà xem kỹ nàng. Cho đến lúc này, đây là lần đầu tiên hắn nhìn rõ nữ nhân này.
Nữ nhân này thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, nhiều nhất là mười tám chín tuổi tuổi tác, dung mạo không phải rất xinh đẹp, chỉ tầm thường. Trên mặt có rất ít thịt, nhưng rất nhu hòa. Không trang điểm, lông mi cong cong tự nhiên, khóe mắt rũ xuống, thoạt nhìn là người yếu đuối, dễ bắt nạt. Mà lúc này đôi mắt nàng ngân ngấn lệ, nhưng rõ ràng vẫn là thực liều mạng mà kim nén một giọt nước mắt cũng không muốn rơi xuống. Rõ ràng túi da vô tội nhu hòa, đã bị người vũ nhục đến tro bụi hèn mọn, nhưng nhìn không ra một chút nào là ủy khuất cùng cam chịu, còn có ba phần sắc bén và không mất đi hoàn toàn khí khái.
Ánh mắt tốt.
Hắn không khỏi tiếc nuối.
Đáng tiếc là một kỹ nữ.
Lúc này hắn đưa ngón tay vào trêu đùa trong khoang miệng nàng, cánh môi dán vào da thịt hắn, ngoài ý muốn nóng rực. Mà điều khiến hắn thắc mặc nhất chính là, đầu lưỡi của nàng bị gắt gao chặn ở trong miệng, bị khống chế hô hấp khiến cho lưỡi nàng không an phận mà tìm cách thoát ra, cho nên bị động mà liếʍ lòng bàn tay hắn.
—— Cổ họng của Văn Từ Trần hầu kết nhẹ nhàng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút.
“Từ ca?” Văn Nhứ Phong nhăn lại mi, “Tại sao huynh cũng phóng thích tin tức tố?”
Văn Từ Trần rút tay ra, thuận tay xé xuống một mảnh vải, nhét vào miệng nàng, đem mảnh vải gắt gao nhét giữa hai hàm rang, buộc ra sau đầu, giữa chặt đầu lưỡi nàng, khiến cho nàng hoàn toàn không thể khép miệng lại
“Lại nói tiếp, hai chúng ta đã lâu không cùng nhau chơi nữ nhân.” Văn Từ Trần nhìn chằm chằm Hòa Du, liếʍ môi dưới.