Cung Cấp Tù Nhân

Chương 9: Thanh nhân ( nhẹ h) ----- “Thật đúng là cái chính thức Bạch Hổ? Tiểu huyệt dâm dãng, vẫn là đúng hạng nhất đi?”

*Bạch Hổ: cách gọi phụ nữ không có lông ở chỗ kín

“Ha —— thật đúng là Bạch Hổ? Tiểu huyệt da^ʍ dãng , vẫn là đứng hạng nhất đi?” Văn Nhứ Phong ngoảnh mặt làm ngơ trước sự sụp đổ của nàng, ngược lại rất có hứng thú mà dùng ngón tay nhéo môi âʍ ɦộ của nàng.

Hòa Du trời sinh lông tóc rất ít, cũng không biết tại sao mà bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nàng đã ngừng phát triển từ lúc nàng mười mấy tuổi, không mọc lông tóc, hai cánh môi âʍ ɦộ luôn khép chặt.

Mà ở trong mắt Văn Nhứ Phong, đây là hạng nhất trong truyền thuyết, hai cánh môi âʍ ɦộ gắt gao dính chặt vào nhau, âʍ đa͙σ cũng không lộ ra ngoài, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nhìn qua như một đường kẻ.

“Tiểu kỹ nữ, dù hạng nhất trong thiên hạ, cánh môi âʍ ɦộ còn phì như vậy? Thật là trời sinh làm đồ chơi cho nam nhân thao.” Văn Nhứ Phong dùng sức mà nhéo hai cánh môi âʍ ɦộ của nàng, môi âʍ ɦộ vừa dày vừa mềm, lại bởi vì không có lôиɠ ʍυ, trắng nõn mềm mại như màn thầu, cảm giác đặc biệt dễ chịu.

Bộ phận bí ẩn nhất bị người dâʍ ɭσạи, nhục nhã so với những đau đớn trước đó, nàng khó có thể chịu đựng được. Nàng nổi cơn điên giãy giụa, giọng run rung như muốn khóc nức nở, “Không cần, đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta!!”

Ngược lại, Văn Nhứ Phong càng hứng thú, gắt gao mà nắm lấy hai chân nàng —— “Phản kháng còn chưa đủ, càng kịch liệt càng vui.”

Tay trái của hắn hung hăng mà nhéo vυ' nàng, “Vυ' vừa to vừa mềm ——” hắn bò lên trên giường, cả người đè lên nàng, cúi đầu hung hăng mà cắn núʍ ѵú nàng.

“Ô a ——”Nước mắt của nàng bị cắn ra tới.

“Hóa ra mùi thơm ngọt ngào trong căn phòng này —— là mùi hương trên người của ngươi a.” Văn Nhứ Phong ngậm đầṳ ѵú nàng, mơ hồ nói, “Ta còn rất thích hương vị này, lần đầu ngửi thấy hương vị đào thơm này, ngược lại rất độc đáo?”

Hắn hiển nhiên sẽ không vì nàng kêu đau mà thủ hạ lưu tình, hàm răng hắn càng thêm dùng sức mà nghiền chặt núʍ ѵú nàng, hạt đậu nhỏ đáng thương bị hàm rang hắn cắn rách da. Máu từ khóe môi hắn chảy ra, nhưng hắn càng thêm hưng phấn, trên người mùi thuốc súng càng thêm nồng nặc.

Mùi thuốc súng này xâm nhập khoang mũi của Hòa Du, giống thuốc súng nổ tung trong l*иg ngực nàng. Toàn thân nàng bắt đầu trở nên nóng bỏng, cơ thể không chịu khống chế mà mềm nhũn, sức phản kháng cũng trở nên cực kỳ nhỏ bé, như thể bị hơi thở này tước đoạt toàn bộ sức lực. Văn Nhứ Phong cắn xé vυ' nàng giống dã thú, nhưng nàng không thể phản kháng lại cơn đau đớn mà hắn mang đến ——

“Tiểu Phong —— thu liễm tin tức tố của đệ đi! Con mẹ nó, huynhvẫn ở đây!” Cách đó không xa, Văn Từ Trần từ sau tấm bình phong đi ra, vô cùng bất mãn nhìn bọn họ.

Văn Nhứ Phong vùi đầu trong ngực Hòa Du ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Văn Từ Trần. Lúc này giữa hai con ngươi màu xanh tím của hắn ẩn ẩn xuất hiện hoa văn.

Văn Từ Trần thấy rõ đôi mắt hắn ắt, sửng sốt một lúc, nhíu mày, “Ta thao, con mẹ nó, đệ như thế nào có thể động dục?!”

Ánh mát hắn rơi trên người Văn Nhứ Phong và Hòa Du bị hắn đè lên, “Đệ sẽ không vì kỹ nữ này mà động dục đi?”

Văn Nhứ Phong rõ ràng rất không hài lòng, thậm chí cảm thấy buồn cười khi nghe câu nói này, “Từ ca huynh đang nói cái gì vậy?! Đệ sao có thể bị một kỹ nữ mà động dục? Đệ còn không có bắt đầu thao nàng đâu?”

Nhưng Văn Từ Trần càng nhìn càng cảm thấy không thích hợp, hắn thậm chí lui về phía sau hai bước, “Đệ không ngửi thấy mùi tin tức tố trên người của nàng ta sao? Còn nữa, trong căn phòng này còn có mùi hương thơm ngọt ngào ngạt… Giống hương vị trái cây?”

“Là mùi hương của kỹ nữ.” Văn Nhứ Phong cúi đầu, dùng đầu ngón tay nhéo núʍ ѵú Hòa Du bị hắn cắn.

Hòa Du không có sức lực để làm bất cứ hành động gì.

Ở sâu thẳm tâm trí trống rỗng, nàng mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Văn Từ Trần cùng Văn Nhứ Phong.

Tin tức tố.

Động dục.

Hai người kia ——

Là Thanh nhân.